Chương 10

"......Đừng để ý mấy tình tiết râu ria này." Nguyễn Thu Bình vừa nói vừa phủi sạch bụi bặm và lá cây trên người mình.

Nhóc Úc Hoàn đứng lên, nó nhìn căn biệt thự phía sau, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Thu Bình, chúng ta chạy xa một chút đi, cách nơi này xa hơn một chút."

"Sao lại gọi anh là Nguyễn Thu Bình! Không biết lớn nhỏ!"

Có việc thì anh Thu Bình ới anh Thu Bình ời, không có việc gì thì Nguyễn Thu Bình, bây giờ con nít lật mặt đều nhanh như vậy sao?!

"Anh không thích tôi gọi tên của anh à?"

"Không thích."

"Vậy tôi nên gọi anh là gì?"

"Anh cảm thấy em cứ gọi anh là anh trai thì tốt rồi."

Bây giờ Thần May Mắn không gọi cậu là anh trai thì về sau cậu còn cơ hội nào để được nghe thần may mắn gọi?!

"Nhưng anh đã có em gái gọi mình là anh trai, tôi không muốn gọi anh giống như con nhóc kia." Úc Hoàn vừa đi về phía trước vừa nói, "Gọi anh là anh trai chẳng thà tôi gọi anh là Bình Bình, gọi anh là Thu Thu, gọi anh là Nguyễn Nguyễn..."

Úc Hoàn dừng bước quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, hai mắt nó bỗng sáng lên: "Nguyễn Nguyễn nghe hay lắm, tôi gọi anh là Nguyễn Nguyễn nha!"

Nguyễn Thu Bình nheo mắt âm u nói: "Thích ăn đòn à?"

"Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn!" Úc Hoàn hô to vài tiếng rồi cười bỏ chạy.

Nguyễn Thu Bình chạy đuổi theo nó, lúc sắp đuổi kịp thì Úc Hoàn lại chợt vươn tay ra nắm chặt lấy tay Nguyễn Thu Bình.

Úc Hoàn vẫn đang chạy ở phía trước, nó chạy rất nhanh, hai mắt từ từ nhắm rồi lại mở, dường như đang nhìn phía trước, song lại không biết cụ thể đang nhìn cái gì. Có vẻ nó hơi mờ mịt, tuy nhiên cũng có chút mong chờ, nó giống như một con chim vừa bay ra khỏi lồng, không biết nên bay tới nơi nào, nhưng tóm lại được thoát ra khỏi cái lồng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Nguyễn Thu Bình quay đầu không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay nhóc Úc Hoàn cùng nhau chạy về phía trước.

Rẽ vào một khúc ngoặt, phía trước là trạm xe buýt.

Có một chiếc xe buýt màu xanh da trời đậu bên trạm dừng, hình như đang chuẩn bị rời đi.

Úc Hoàn lại tăng tốc, trước khi cửa xe đóng lại đã kịp kéo Nguyễn Thu Bình chen lên.

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu liếc nhìn địa danh xa lạ dán trên cửa kính xe, thở hổn hển hỏi: "...Em muốn đi đâu?"

Hai má Úc Hoàn bởi vì chạy bộ mà đỏ bừng, thằng nhóc thở phì phò nghỉ ngơi một chút, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn tấm biển dán trên cửa kính ô tô, đoạn lắc đầu: "Tôi cũng... Tôi cũng không biết."

Hai người không hẹn mà cùng vươn tay lau mồ hôi chảy xuống bên má, sau đó liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười.

"Vé xe có thể trả bằng tiền mặt hoặc quẹt thẻ quét mã, một người hai đồng rưỡi, hai người năm đồng." Tài xế nhắc nhở bọn họ.

Khoan đã...

Nguyễn Thu Bình sờ vào túi mình, nhớ đến trước đó mình đã tiêu hết sạch tiền.

Đúng lúc này, Úc Hoàn móc một chiếc ví dày cộp từ trong túi ra, bên trong toàn là chi phiếu cùng đủ các loại mệnh giá tiền giấy.

Nguyễn Thu Bình chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy: "...Một đứa trẻ như em mang theo nhiều tiền bên mình để làm gì?"

Nếu như cậu nhớ không nhầm thì vốn dĩ ban đầu Úc Hoàn đi dự yến tiệc, chẳng lẽ chủ đề yến tiệc dưới nhân gian là rải tiền?

"Bởi vì tôi không biết khi nào anh mới đến." Úc Hoàn lấy một tờ tiền giấy, nói, "Tôi chỉ mang đủ tiền để đi chơi với anh, bất kể anh xuất hiện ở chỗ nào."

"Đi đâu chơi mà cần nhiều tiền như vậy?" Nguyễn Thu Bình tìm bừa một chỗ trống ngồi xuống.

"Rất nhiều nơi có thể đi." Sau khi Úc Hoàn bỏ tiền vé xe vào thùng thì ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thu Bình, "Lúc anh không có ở đây, tôi đã nghĩ qua rất nhiều loại kế hoạch. Muốn cùng anh đi dạo bờ biển nhặt vỏ sò, cũng muốn cùng anh lên núi ngắm hoàng hôn, muốn cùng anh xem phim chiếu rạp, cũng muốn cùng anh đi ăn một bữa lớn, tôi có rất nhiều chuyện muốn làm cùng anh."

"Nhưng bây giờ chúng ta không đi nhặt vỏ sò, cũng không ngắm hoàng hôn, chỉ ngồi trên một chuyến xe buýt không biết đi về nơi nào, cũng không biết sẽ xuống trạm dừng ở đâu."

"Nhưng mà như vậy cũng tốt." Úc Hoàn mở một khe nhỏ trên cửa sổ, gió đông len vào mang theo không khí trong lành. Mặt trời đã lặn, song phía tây kia lại được nhuộm lên một màu xanh tím nhẹ nhàng.

Úc Hoàn và Nguyễn Thu Bình cùng nhau ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp: "Tôi cảm thấy bây giờ còn tốt hơn so với đi biển đi núi, cùng anh đi đến bất cứ nơi nào, làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất tốt."

Úc Hoàn đóng cửa sổ rồi quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, đôi mắt trong veo của nó như phản chiếu ánh sáng: "Nguyễn Nguyễn, chắc hẳn là anh còn có thể ở đây khoảng hai mươi chín tiếng. Hai mươi chín tiếng rất dài, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí ngày mai chúng ta còn có cả ngày và hơn nửa buổi tối... Tính ra bây giờ là 7 giờ tối, 10 giờ tối chúng ta đi ngủ, sau đó sáng mai dậy sớm một chút, đúng lúc có thể ngắm mặt trời mọc. Nguyễn Nguyễn anh nghe nói về cảnh bình minh trên cầu Phi Tỉnh..."

"Chuyện đó, nhóc Úc Hoàn..." Nguyễn Thu Bình ngắt lời nó, gãi đầu nói, "Không còn hai mươi chín tiếng nữa."

Úc Hoàn chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Cái gì?"

"Thật ra buổi sáng anh đã đến rồi, nhưng thấy em vào nhà gỗ ngủ nên anh không quấy rầy em, cho nên chính xác mà nói..." Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn đồng hồ, "Còn 20 tiếng 00 phút nữa."

Úc Hoàn sững sờ ngây ngẩn cả người, nó ngơ ngác nói: "Cũng... Nói cách khác... Ngày mai chúng ta cũng không có cả ngày, cũng không có hơn nửa buổi tối... Anh sẽ đi lúc 3 giờ 10 chiều mai."

Nguyễn Thu Bình gật đầu.

"Anh... Anh... Vì sao anh đến mà không gọi tôi?" Hốc mắt Úc Hoàn đỏ hoe.

Nguyễn Thu Bình hơi sửng sốt, cậu không ngờ thằng nhóc Úc Hoàn lại phản ứng mạnh như vậy, đành phải nói, "Anh nghe nói em rất buồn ngủ, cảm thấy em đang ngủ nên không quấy rầy, hơn nữa cũng không bao lâu, chỉ thiếu hơn tám tiếng..."

"Không phải thiếu hơn tám tiếng, là thiếu tám giờ năm mươi phút, bốn bỏ lên năm làm tròn là chín giờ, lại làm tròn nữa chính là mười giờ. Thế mà anh bảo thiếu một phần ba thời không tính là gì..." Giọng của Úc Hoàn ngày càng nhỏ, mang theo chút khàn khàn nghẹn ngào, dường như vô cùng ấm ức: "Hơn nữa tôi cũng không ngủ, rõ ràng chỉ cần gọi một tiếng là tôi ra ngay..."

Úc Hoàn nói xong không nói nữa, chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác ngắm bầu trời sẩm tối ngoài cửa sổ xe.

Nguyễn Thu Bình thở dài quay đầu nhìn Úc Hoàn, đột nhiên cậu như thấy thứ gì đó, trợn trừng hai mắt khiếp sợ hỏi: "Nhóc Úc Hoàn, em khóc đấy à?!"

"...Không khóc." Úc Hoàn lau nước mắt đáp với chất giọng ồ ồ.

Nguyễn Thu Bình vươn tay lau mặt cho Úc Hoàn, nước mắt của nhóc Úc Hoàn rơi vào lòng bàn tay cậu.

Nguyễn Thu Bình không biết phải làm thế nào, chỉ đành vội vàng duỗi tay lau nước mắt cho nó: "Đừng khóc, sao em còn khóc vậy? Anh sai rồi, anh sai rồi mà..."

Úc Hoàn không rời khỏi bàn tay Nguyễn Thu Bình, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Không phải vì anh mà là vì tôi. Tôi chỉ hối hận... Tôi không nên ngủ, nếu như sáng nay tôi không đến nhà gỗ nhỏ sẽ không..."

Nói xong, nước mắt của nó lại kìm không được lăn xuống.

"Đã đến phố đêm Thành Họa, mời hành khách xuống xe từ cửa sau."

Nguyễn Thu Bình nghe thấy tiếng loa thông báo trong xe, cậu vô thức ngẩng đầu thoáng nhìn qua bên ngoài. Xuyên qua cửa sổ xe, cậu thấy một con phố đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, tiếng người ồn ào huyên náo, hình như bên trong có công viên, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của nhóc Úc Hoàn, Nguyễn Thu Bình lập tức kéo Úc Hoàn đứng lên nói: "Chỗ này có vẻ rất thú vị, chúng ta đi chơi đi."

Sau khi Úc Hoàn xuống xe cũng chưa thoát khỏi cảm xúc buồn bã, vẫn mang dáng vẻ phờ phạc thiếu sức sống.

Nguyễn Thu Bình ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc Úc Hoàn, cậu dùng chất giọng dịu dàng nói: "Có phải Úc Hoàn không muốn lãng phí thời gian bên anh không?"

Nhóc Úc Hoàn gật đầu.

"Nhưng em đã buồn mất mười phút rồi, nếu chúng ta dùng mười phút này để chơi là có thể ngồi hai chuyến thuyền hải tặc, em mà như vậy có được coi là lãng phí thời gian không?"

Úc Hoàn chớp mắt, vành mắt của nó vẫn đỏ hoe, lông mi ướt sũng, nhưng giờ phút này nó nâng tay lên lau mặt. Khi cánh tay buông xuống, khóe môi nó khẽ cong cong, giọng nói vẫn còn mang chút khàn khàn, song ánh mắt từ từ trở nên trong suốt kiên định.

"Nguyễn Nguyễn, anh nói đúng lắm, tôi không thể buồn rầu với lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi chơi thuyền hải tặc đi."

Thuyền... thuyền hải tặc?

Nguyễn Thu Bình nhìn chiếc thuyền lắc lư kia, đột nhiên cảm thấy hơi váng đầu.

Thuyền hải tặc vừa mới bắt đầu chuyển động, toàn bộ cơ thể Nguyễn Thu Bình bỗng căng cứng... Bình thường cậu chơi xích đu cũng xảy ra được vấn đề, nếu vận đen của cậu khiến thiết bị trò chơi hỏng hóc thì phải làm sao?

Hai tay Nguyễn Thu Bình nắm chặt tay vịn phía trước, nhưng khi cậu nắm tay vịn bỗng cảm thấy tay vịn cũng rung lắc theo, tiếng thét chói tai vang liên hồi, trái tim Nguyễn Thu Bình cũng phát run từng trận.

Giời ạ, nếu như xảy ra chuyện gì, đây chính là... Một hai ba bốn năm sáu bảy... là cả ba mươi bảy mạng người đó!

Sau khi tàu hải tặc dừng, Nguyễn Thu Bình vẫn cảm thấy lồng ngực căng cứng.

Thuyền hải tặc này còn xóc nảy kích thích hơn so với ngự kiếm phi hành. Nhớ lại năm đó khi cậu vừa mới bắt đầu luyện tập ngự kiếm đã rớt thẳng từ trên kiếm xuống giữa sườn núi, cả người treo ngược trên cành cây cũng không thấp thỏm lo lắng như bây giờ.

"Nguyễn Nguyễn..." Nhóc Úc Hoàn bỗng nhiên gọi cậu.

Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình vẫn luôn nắm tay Úc Hoàn, nắm chặt đến độ khiến tay thằng nhóc trở nên trắng bệch.

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc vẫn không nhớ mình nắm tay từ lúc nào.

Có lẽ là khi cậu cảm thấy tay vịn bắt đầu lắc lư chăng.

Dường như đã nhìn ra Nguyễn Thu Bình không thích loại trò chơi kích thích này nên Úc Hoàn dẫn cậu đi chơi vài trò nhẹ nhàng như vòng quay ngựa gỗ, xe đụng, đu quay... Nhưng Nguyễn Thu Bình cũng không thích đu quay, có vẻ cậu rất sợ chuyện nó sẽ tự nhiên rơi từ trên cao xuống.

Nghe được lý do, Úc Hoàn nhịn không được nở nụ cười: "Sao lúc nào anh cũng nghĩ nhiều thế nhỉ?"

Nguyễn Thu Bình thì thầm phản bác: "Người xui xẻo luôn phải dự đoán trước kết quả tồi tệ nhất."

Úc Hoàn duỗi tay nắm chặt bàn tay Nguyễn Thu Bình, nó bỗng nhiên hỏi: "...Anh có cảm thấy buồn không? Bời vì vận may không tốt..."

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Quả thực lúc đầu cũng cảm thấy khá buồn nhưng... ví dụ như hàng ngày anh chơi xích đu, lần thứ nhất ngã xuống sẽ rất buồn, lần thứ hai rơi xuống vẫn rất buồn... Tuy nhiên khi anh chơi xích đu một trăm lần, lần nào cũng ngã xuống, vậy anh sẽ không buồn nữa. Do đó khi chơi đến lần thứ một trăm lẻ một bay lên cao mà không có việc gì, không bị té ngã thì anh sẽ rất vui. Cho nên bây giờ anh rất ít khi buồn vì chuyện té ngã xích đu, nhưng sẽ rất vui khi đu lên cao thành công."

"Nghe hiểu chưa?" Nguyễn Thu Bình nắm tay Úc Hoàn đung đưa nhẹ.

"Hiểu rồi." Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, đột nhiên nói bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc, "Nhưng tôi không muốn Nguyễn Nguyễn cảm thấy vui vẻ chỉ vì trong một trăm lẻ một lần đánh đu có một lần đu thành công. Tôi muốn dùng chất liệu tốt nhất để làm xích đu, sau đó lại lắp thêm dây an toàn, như vậy anh sẽ không bao giờ rơi xuống nữa."

Nguyễn Thu Bình thoáng sững người, tiếp đó cậu bỗng nở nụ cười: "Xem ra em không hiểu rồi. Xích đu mà anh nói ở đây chỉ là một phép ẩn dụ... Thôi quên đi, con nít không hiểu thủ pháp tu từ cao thâm này đâu."

"Tôi nghe hiểu mà." Nhóc Úc Hoàn lầm bầm phản bác.

Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Bởi vì là mùa đông nên trời tối sớm, bây giờ người đi trên đường dần trở nên thưa thớt, thậm chí một vài quầy hàng trò chơi ế khách đã chuẩn bị dẹp tiệm về nhà.

"Chúng ta cũng tìm một chỗ ngủ đi." Nguyễn Thu Bình nói với Úc Hoàn: "Đã 9 giờ rưỡi rồi, trẻ con nên đi ngủ."

"Anh có buồn ngủ không?" Nhóc Úc Hoàn hỏi.

Nguyễn Thu Bình lắc đầu: "Không buồn ngủ."

Úc Hoàn hưng phấn nói: "Tôi cũng không buồn ngủ, lúc mới ngồi thuyền hải tặc tôi đã nghĩ ra một cách, đêm nay chúng ta không ngủ để bù lại tám giờ năm mươi phút kia có được không!"

Nguyễn Thu Bình: ...

Cậu cả, cậu vẫn còn nhớ thương tám giờ kia à?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play