Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần

Chương 7


2 năm


Lúc nhóc Úc Hoàn vừa gội đầu xong đi ra, bỗng thấy Nguyễn Thu Bình đang dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn mình.

Úc Hoàn bị nhìn có chút ngượng ngùng, chớp mắt hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Nguyễn Thu Bình cực kỳ vui vẻ xoa nắn khuôn mặt của nhóc Úc Hoàn: "Nom xinh trai thật!"

Nhất định sẽ rất dễ dàng làm cho con gái đầu bếp thích!

Úc Hoàn nghe cậu nói vậy thầm đỏ tai.

"Nhưng sao người giúp việc trong nhà gội đầu xong không sấy khô tóc cho em?" Nguyễn Thu Bình hỏi.

"Tôi tự gội." Nhóc Úc Hoàn đáp.

Nguyễn Thu Bình hơi sững người, sau đó nói: "Vậy qua đây anh sấy tóc cho, nếu không dễ bị bệnh."

Thuận tiện có thể giúp nhóc Úc Hoàn thổi một kiểu tóc đẹp trai thời thượng, dễ dàng thu hút sự chú ý của mấy bé gái.

Nguyễn Thu Bình chưa từng dùng máy sấy tóc của con người, nhưng Phong Thần của thiên giới thích làm tóc cho các vị thần tiên bằng cách khống chế gió, thế nên trong một khoảng thời gian nhất định, chuyện "đi làm tóc ở chỗ Phong Thần" đã trở nên vô cùng phổ biến, hầu như ai ai cũng làm.

Tuy Nguyễn Thu Bình chưa được Phong Thần làm tóc cho, nhưng cũng đứng ở đằng xa gặp qua mấy trăm lần, ít nhiều cũng học được chút kỹ thuật.

Lúc sấy tóc, Nguyễn Thu Bình phát hiện đến ngay cả tóc sau gáy của nhóc Úc Hoàn cũng đáng yêu, mái tóc mềm mại, lỗ tai thoạt nhìn cũng mềm mại, giữa tai trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt.

Nguyễn Thu Bình nhịn không được duỗi tay sờ nhẹ một cái.

Úc Hoàn bỗng nhiên rụt cổ, nó quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình nhỏ giọng nói: "Ngứa."

Chạm vào tai sẽ ngứa sao? Thật thần kỳ, chẳng lẽ đây chính là bộ phận gây ngứa của rất nhiều người trong truyền thuyết?

Nguyễn Thu Bình chớp mắt, lại vươn tay sờ lỗ tai của nhóc Úc Hoàn.

Trong nháy mắt Úc Hoàn giật mình một cái, sau đó nó nâng tay che lỗ tai, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Bình, hai má bởi vì tức giận phồng lên, oán giận nói: "Tôi đã nói rồi, chỗ này sờ lên sẽ ngứa sao anh còn sờ?"

"Được rồi, không sờ không sờ..." Nguyễn Thu Bình vội vàng giơ tay cam đoan.

Lúc này Úc Hoàn mới quay đầu bảo cậu tiếp tục sấy tóc.

Nhưng một giây sau, tay Nguyễn Thu Bình lại nhanh chóng sờ tai phải của đứa trẻ.

Úc Hoàn tức giận không chịu nổi, chớp mắt đã đứng bật dậy từ trên ghế, thò tay muốn sờ loạn trên người Nguyễn Thu Bình, cũng muốn tìm được điểm ngứa của cậu.

Đầu tiên thằng nhóc sờ tai Nguyễn Thu Bình, Nguyễn Thu Bình thờ ơ mặc nó sờ.

Úc Hoàn lại đi thọc lét cậu, vẻ mặt Nguyễn Thu Bình nghi hoặc nhưng vẫn đứng im như núi.

Úc Hoàn: "..."

Nguyễn Thu Bình ngáp một cái: "Có lẽ anh không có mấy chỗ dễ gây ngứa gây nhột như em."

Nhóc Úc Hoàn không buông tha, nó bỗng nhiên vươn hai tay tập kích thắt lưng hai bên trái phải của Nguyễn Thu Bình. Trong nháy mắt, Nguyễn Thu Bình bật dậy như chim sợ cành cong, ánh mắt hoảng sợ, dường như lần đầu tiên có loại trải nghiệm kỳ lạ này.

Tìm được rồi!

Thằng nhóc vừa cười vừa nhào qua, liều mạng vươn tay gãi thắt lưng Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình không hề phản kháng, cuộn tròn dưới đất cười như điên.

"Đừng đừng... Hahaha... Anh sai rồi, anh sai, anh không nên chạm vào tai của em... Ha ha ha ha..."

"Còn dám... anh có còn dám chạm vào lỗ tai tôi không!"

"Ha ha ha. Không dám... Không dám. Cậu chủ lớn tha mạng cho anh đi ha ha ha..."

Đúng lúc này nữ đầu bếp đi tới, cô đứng ở bên cánh cửa mở toang, nhìn hai người đang cuộn tròn dưới đất cười hi hi ha ha đùa giỡn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi vẻ mặt, cô gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: "Cậu chủ nhỏ, cơm chiều đã chuẩn bị xong, cậu dọn dẹp chút là có thể xuống ăn cơm."

Sấy tóc cho Úc Hoàn rồi chọn quần áo cho nó xong, Nguyễn Thu Bình vô cùng hài lòng. Cậu cảm thấy chỉ cần con gái của đầu bếp kia không phải người mù thì sẽ tự nhiên phát hiện hôm nay cậu chủ nhỏ nhà mình đẹp trai đến độ nghiêng thùng đổ thúng.

Vì thế, nhóc Úc Hoàn với quả đầu thời thượng "chọc thẳng lên trời" do Nguyễn Thu Bình làm cho, mặc bộ vest nhỏ màu cam đẹp trai, chậm rãi bước xuống lầu.

"Ha ha ha ha... Úc Hoàn, trông cậu cứ y như một con gà trống màu cam ấy!" Con gái đầu bếp chỉ vào nhóc Úc Hoàn cười ầm lên.

Nguyễn Thu Bình: "..."

Úc Hoàn: "..."

"Thanh Thanh! Sao con có thể nói vậy? Mau xin lỗi cậu chủ nhỏ." Đầu bếp nữ vội vàng đè con gái mình cúi người xuống xin lỗi Úc Hoàn, sau đó nói: "Cậu chủ nhỏ, Thanh Thanh có chút không biết lễ nghĩa, thật sự rất xin lỗi..."

"Lêu lêu..." Thanh Thanh lè lưỡi với Úc Hoàn làm mặt quỷ.

Nguyễn Thu Bình: Tại sao lại biến thành con gà trống? Đây rõ ràng là kiểu tóc phổ biến trên thiên giới gần hai mươi năm, chỗ nào lại giống như một con gà trống hả?!! Hơn nữa! Thuộc tính của thanh mai này cũng không đúng lắm, sao cô nhóc này lại ương ngạnh vậy?!

Hầy, con đường yêu đương của nhóc Úc Hoàn thật khó khăn! Khó khăn lắm!

"Đồ ăn để lại thêm một phần nhỏ, trên lầu còn một cô bé đang ngủ." Úc Hoàn nói với đầu bếp.

"Vậy để tôi nấu thêm một phần cháo dinh dưỡng cho cô bé."

Nhóc Úc Hoàn gật đầu, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Thanh Thanh một cái.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Thu Bình mới phát hiện toàn bộ nhà ăn có hai cái bàn.

Một cái lớn hơn và một cái nhỏ hơn một chút.

Úc Hoàn và Nguyễn Thu Bình ngồi trên cái bàn lớn kia ăn cơm. Giúp việc, vệ sĩ, đầu bếp và con gái đầu bếp đều chen chúc ngồi trên cái bàn nhỏ còn lại.

Một bên vô cùng náo nhiệt, một bên thì vắng vẻ hiu quạnh.

"Hóa ra mọi người cũng ăn cơm thế này sao?" Nguyễn Thu Bình nhỏ giọng hỏi.

"Như vậy rất tốt." Nhóc Úc Hoàn nói, "Tôi thích ăn cơm một mình."

Nguyễn Thu Bình chớp mắt, cố ý xấu xa đáp: "Thì ra em thích ăn cơm một mình, vậy anh cũng qua..."

"Bộp."

Úc Hoàn nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu Bình, vẻ mặt có chút thấp thỏm.

"Chọc em thôi." Nguyễn Thu Bình cười, "Sau này có muốn thứ gì thì cứ nói ra, nếu như em không muốn ngồi ăn cơm một mình thì cũng có thể mời người khác qua bàn này ngồi."

"Nhưng tôi thật sự không thích ăn cơm cùng bọn họ." Nhóc Úc Hoàn dừng một chút, sau đó nhíu nhíu mày, "Triệu Thanh Thanh rất ồn ào."

Thằng nhóc vừa dứt lời, Triệu Thanh Thanh đã ôm bát cơm của mình chạy qua. Cô bé tự ngồi xuống phía đối diện Úc Hoàn, vẻ mặt tò mò hỏi: "Úc Hoàn, vừa nãy cậu nói có một cô bé đang ngủ, cô bé kia là ai vậy?"

"Triệu..."

Úc Hoàn há miệng chuẩn bị gọi đầu bếp đến xách Triệu Thanh Thanh đi, không ngờ lại bị Nguyễn Thu Bình che miệng: "Cùng nhau ăn cơm cũng không có gì, nhiều người thêm vui."

Sao cậu có thể để thằng nhóc Úc Hoàn đuổi Triệu Thanh Thanh đi, đây chính là cơ hội tuyệt vời để bồi dưỡng tình cảm.

"Sao cậu không trả lời tui, Úc Hoàn, cô bé đó là ai? Tui không biết ngoài mình thì cậu cũng có bạn khác bên ngoài."

"Cậu cũng không phải bạn tôi." Úc Hoàn nói.

"Tui là bạn mà."

"Cậu không phải."

"Tui nói có thì chính là có! Ngoài tui thì cậu còn quen bạn nhỏ khác nữa à?"

"Là em gái của anh." Nguyễn Thu Bình vội vàng trả lời, làm gián đoạn cuộc tranh luận này.

"Vậy cô bé ngủ ở đâu? Không phải là đang ngủ trên giường Úc Hoàn đấy chứ?" Triệu Thanh Thanh trợn tròn hai mắt.

Nguyễn Thu Bình hào hứng hỏi: "Tại sao không được ngủ trên giường của Úc Hoàn?"

"Tất nhiên là không thể!" Triệu Thanh Thanh nhíu mày, thở phì phò nói: "Giường của Úc Hoàn là để cho Úc Hoàn ngủ, không phải để cho cô gái khác ngủ."

"Úc Hoàn!" Triệu Thanh Thanh dùng chân của mình đá đá chân Úc Hoàn, "Úc Hoàn, cậu nhớ kỹ chưa? Cậu không thể để người khác ngủ trên giường của mình... Ừm... nhưng tui có thể, người khác thì không."

Nguyễn Thu Bình nhướng mày.

U! Có vẻ hấp dẫn quá! Cô nhóc này nom qua có vẻ hơi ương ngạnh một chút, nhưng rõ ràng là có ý với thằng nhóc Úc Hoàn!

Bây giờ phải xem phản ứng của Úc Hoàn bên này.

Nguyễn Thu Bình đặt đũa xuống, hào hứng xem ngồi xem phim thần tượng thiếu nhi phiên bản người thật.

"Cậu càng không thể." Úc Hoàn lạnh lùng đáp.

Ừm... Nhà gái tương đối nhiệt tình hơn, nhưng nhà trai vẫn còn đang trong giai đoạn phòng thủ.

Mà không sao.

Nữ truy nam cách tầng sa, liệt nam cũng sợ nữ lang triền.

Nguyễn Thu Bình nghiêm túc đưa ra bình luận.

Triệu Thanh Thanh bĩu môi, dường như đã sớm quen với sự lạnh lùng của Úc Hoàn, không thấy bị tổn thương chút nào. Cô bé nhảy xuống ghế, cầm một cuốn sổ qua: "Úc Hoàn, đây là bài tập về nhà do gia sư giao, cậu đã làm xong chưa? Có mấy chỗ tui không biết làm, cậu có thể xem giúp tui không?"

"Bài tập của tôi và cậu không giống nhau." Úc Hoàn nói.

Triệu Thanh Thanh: "Tui biết, nhưng chắc chắn cậu biết làm bài của tui, chỉ là... Ngoại trừ chỗ này và chỗ này thì tui ngốc quá không tính ra được cái nào nữa, cậu dạy tui nha..."

Úc Hoàn buông đũa xuống, nói với Triệu Thanh Thanh: "Tôi có một cách có thể làm cậu thông minh hơn."

"Cách gì vậy?" Triệu Thanh Thanh chớp mắt, vẻ mặt chờ mong.

Nhóc Úc Hoàn nghiêm trang đáp: "Cậu vào chỗ góc tường rồi đứng trồng cây chuối, như thế tất cả máu sẽ dồn lên não giúp thông minh hơn. Nhưng cậu không thể nói chuyện, nếu mà mở miệng nói chuyện thì thông minh sẽ chạy từ trong miệng ra."

"Wow!" Triệu Thanh Thanh bày vẻ mặt khiếp sợ, "Vậy đứng trồng bao lâu mới trở nên thông minh?"

"Càng lâu càng thông minh."

"Vậy ngày nào tui cũng phải đứng trồng cây chuối, như vậy có thể trở nên thông minh, có thể học cùng lớp với cậu, rồi cùng bài tập giống nhau!"

Triệu Thanh Thanh nói xong bèn vui vẻ nhảy nhót chạy đến góc tường trồng cây chuối.

Nguyễn Thu Bình: "..."

Thì ra không phải vấn đề do cậu mà là bản thân thằng nhỏ này thích hù dọa người khác.

Nhưng... mọi chuyện phát triển thế này cũng rất tốt.

Mặc dù bây giờ Triệu Thanh Thanh vẫn còn đang trong giai đoạn tình cảm nồng nhiệt, nhưng đời mà, làm gì có ai đoán trước được, lâu ngày sinh tình, nhất định sẽ có một ngày thằng nhóc Úc Hoàn bỗng phát hiện trong cuộc sống của mình, tất cả đều là dấu vết của Triệu Thanh Thanh để lại.

Tuy rằng ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng Triệu Thanh Thanh rời đi một ngày nó sẽ cảm thấy lòng mình trống trải.

Tuy nhiên lúc này Triệu Thanh Thanh đã mệt mỏi muốn buông tha.

Triệu Thanh Thanh: "Trái tim em rất mệt cũng rất đau. Úc Hoàn, em từ bỏ, anh đừng thích em nữa."

Úc Hoàn: "Trở về! Nếu không có sự đồng ý của tôi ai cho phép em bỏ rơi tôi?!"

Kế đó chính là màn truy thê hỏa tangs tràng cả nhà cùng vui...

Ngay khi Nguyễn Thu Bình đang hăng say nghĩ về viễn cảnh tương lai thì bỗng nghe thấy nhóc Úc Hoàn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại: "Chú Trương, cháu muốn đổi đầu bếp khác. Không, cô Triệu nấu ăn rất ngon nhưng cháu ghét con gái cô ấy."

Nguyễn Thu Bình đứng hình.

CP thanh mai trúc mã tôi mới lên thuyền... BE.

"Vì... Tại vì sao?" Nguyễn Thu Bình run rẩy hỏi.

Úc Hoàn cúp điện thoại, nhíu mày đáp:

"Tại nó nói anh biến tôi thành con gà trống lớn màu cam."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play