Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình gặp phải tình cảnh này, nhất thời có chút luống cuống tay chân. Cậu nhìn em gái vẫn đang gào khóc, lại nhìn Úc Hoàn bình tĩnh đứng một bên cúi đầu không nói gì, nhất thời đỡ chán thở dài thườn thượt.

Nguyễn Thu Bình quyết định đi dỗ đứa khóc trước.

Nhưng Nguyễn Đông Đông thật sự không dễ dỗ, mặc kệ Nguyễn Thu Bình an ủi thế nào cũng vô ích... Bị thằng nhóc Úc Hoàn khiêu khích, Nguyễn Đông Đông ban đầu chỉ muốn Nguyễn Thu Bình xoa tay, nhưng giờ phút này cô bé ngẩng mặt lên, vừa khóc vừa nằng nằng đòi hôn Nguyễn Thu Bình cho bằng được.

Nguyễn Thu Bình nào dám để cô bé hôn, chưa nói đến tờ giấy Hạ Phù Thủy để lại vẫn còn nóng hôi hổi thì chỉ riêng chuyện "hôn thần xui xẻo" rốt cuộc có bao nhiêu uy lực cậu cũng không tài nào biết được.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn, lông mày nhíu chặt có chút lo lắng.

Giọng khóc của Nguyễn Đông Đông ngày càng bé, dù sao tuổi cô bé vẫn còn nhỏ, không có nhiều sức để khóc. Mười mấy phút sau cô bé đã túm góc áo Nguyễn Thu Bình, khóe mắt còn vương giọt nước thút tha thút thít ngủ thiếp đi.

Nếu ở nơi khác, Nguyễn Thu Bình sẽ dùng pháp thuật để dọn sạch đám đất cát trên người Nguyễn Đông Đông, sau đó di chuyển cô bé lên giường ngủ. Nhưng bây giờ con người là Úc Hoàn vẫn còn đứng ở bên cạnh, Nguyễn Thu Bình không dám dùng pháp thuật làm bại lộ thân phận của mình, chỉ đành phải nhờ người giúp việc trong nhà nhóc Úc Hoàn giúp đỡ lau chùi cho Nguyễn Đông Đông, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cuối cùng đặt lên giường cho khách ở tầng hai để cho cô bé tiếp tục ngủ.

Vừa mới sắp xếp xong cho Nguyễn Đông Đông, Nguyễn Thu Bình bèn quay đầu nghiêm túc quan sát từ trên xuống dưới từ trái sang phải Úc Hoàn một phen. Thoạt nhìn Úc Hoàn vô cùng khỏe mạnh, môi không tái nhợt, cũng không có người đầy mồ hôi, càng không có vẻ tinh thần lung lay sắp đổ.

Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì cậu vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi: "Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu gì hay không?"

Thằng nhóc lắc đầu.

Nguyễn Thu Bình tiếp tục hỏi: "Em hãy cảm nhận thêm chút nữa. Thực sự không thấy khó chịu chỗ nào hay sao? Ví dụ như hoa mắt chóng mặt đau đầu buồn nôn, đột nhiên cả người mất sức... Chính là cái loại cảm giác bị xui xẻo quấn thân ấy."

Nhóc Úc Hoàn nghiêm túc cảm nhận một chút, sau đó lại lắc đầu nói: "Không có."

......Chuyện này quá không bình thường.

Mặc dù sau khi Nguyễn Thu Bình hạ phàm, vận xui chỉ còn lại một phần mười, nhưng Úc Hoàn vừa mới hôn cậu một cái, làm sao có thể không có chút chuyện gì xảy ra.

Trừ phi là Ti Mệnh lừa cậu.

Xem ra vận xui cậu để trong quả cầu chứa vận không địch lại được 1/10 vận may của Úc Hoàn. Nhưng Ti Mệnh lại lừa cậu đã trung hòa khí vận của Úc Hoàn, khiến hắn biến thành một kẻ phàm nhân bình thường.

Nguyễn Thu Bình oán hận nghiến răng ken két.

Hóa ra sau khi hạ phàm Thần May Mắn vẫn là tên cực kỳ cực kỳ may mắn, may mắn đến độ vận xui trên người Nguyễn Thu Bình cậu chẳng có một chút tác dụng gì.

"Làm sao vậy?" Nhóc Úc Hoàn hỏi, "Có phải anh sợ mình lây vận đen cho tôi không?"

Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Nhưng quái lạ là hình như em không hề bị anh lây."

Nguyễn Thu Bình dừng lại, tiếp tục nói: "Có lẽ vì bản thân em quá may mắn nên đã bao trùm hết xui xẻo của anh rồi."

Nghe đến đây, Úc Hoàn cúi đầu im lặng chốc lát, nói: "...Cũng có thể là bản thân tôi là một đứa trẻ quá bất hạnh, bởi vì quá bất hạnh nên ngay cả vận xui anh lây cho tôi cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể."

"Nói bậy cái gì đó?" Nguyễn Thu Bình phản bác: "Sao em có thể bất hạnh được!"

Cậu không cho phép Thần May Mắn nói mình bất hạnh, đây chính là một sự vũ nhục siêu to khổng lồ đối với Thần Xui Xẻo là cậu!

Dường như Úc Hoàn hơi mỉm cười, nhưng nụ cười chưa kịp hiện rõ đã từ từ phai nhạt.

Đứa trẻ cúi đầu hỏi: "Anh không chạm vào em gái của mình... Có phải vì anh sợ lây xui xẻo cho nó không?"

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn Úc Hoàn một chút, cười đáp: "Sao vậy? Có phải em cảm thấy anh mê tín hết thuốc chữa không?"

Nguyễn Thu Bình cảm thấy nhóc Úc Hoàn là một người phàm, không hiểu những chuyện này cũng là điều bình thường, nhưng không nghĩ tới thằng nhóc lại lắc đầu buồn bực: "Tôi chỉ cảm thấy chắc chắn là anh rất thương em gái mình... Nhưng mà tôi lại chọc em anh khóc, có phải anh... anh đã bắt đầu ghét tôi rồi không?"

"Chắc chắn là anh ghét tôi cực..." Úc Hoàn cúi đầu càng thấp, lẩm bẩm nói, "...Bởi vì tôi luôn khiến cho người ta cảm thấy chán ghét."

"Ai nói em khiến người ta cảm thấy chán ghét? Ai nói?"

Nếu thần Thần May Mắn khiến người chán ghét, thế thì trên đời chẳng còn ai thích nổi ai nữa rồi.

Nguyễn Thu Bình đi qua búng nhẹ lên đầu Úc Hoàn, cười: "Sao con nít con nôi nghĩ nhiều thế hả? Anh không chỉ không ghét em mà còn phải cảm ơn em."

"Cảm ơn tôi?" Nhóc Úc Hoàn ngửa đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, có chút tò mò.

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừm... Cảm ơn em đã chạm vào anh, hôn anh nhưng không bị lây xui xẻo, lúc đi bộ không bị té ngã, cũng không đột nhiên bị hoa mắt chóng mặt, thoạt nhìn rất giống như người bình thường."

Nhóc Úc Hoàn chớp mắt: "Bởi vì điều này mà cảm ơn tôi sao?"

"Ừm, cảm ơn đã không vì anh mà trở nên bất hạnh."

Đột nhiên Nguyễn Thu rất muốn ôm nhóc Úc Hoàn một cái.

Trong đời cậu có vô số lần từng có vọng tưởng muốn ôm người khác, nhưng chỉ có lúc này đây, cậu không cần kìm nén nữa.

Cậu quỳ một chân dưới đất, duỗi tay ôm chặt nhóc Úc Hoàn vào trong ngực.

Cơ thể nhóc Úc Hoàn rất nhỏ, rất mềm mại, cũng rất ấm áp.

Hai má Nguyễn Thu Bình cọ cọ mái tóc đen mềm mại của thằng bé, nhẹ giọng nói.

"Còn cảm ơn em... có thể cho anh ôm mình."

Úc Hoàn chậm rãi chớp mắt, khuôn mặt đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ bừng.

Nó vươn hai tay nhỏ bé, cũng cẩn thận ôm lên lưng Nguyễn Thu Bình.

"Ừm..." Đột nhiên Nguyễn Đông Đông nằm trên giường phát ra tiếng nói mớ.

"Xoạt!"

Gần như trong nháy mắt, Úc Hoàn thấy Nguyễn Thu Bình đẩy mình ra lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía giường.

Ngay sau đó Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm: "Phù... may mắn mà chưa tỉnh."

Nếu không phỏng chừng thấy cậu ôm nhóc Úc Hoàn lại muốn làm ầm cả lên.

Úc Hoàn: "..."

Nhóc Úc Hoàn yên lặng đứng lên, chỉ mấy vệt đất còn dính trên đầu nói: "Tôi đi gội đầu đây."

Nguyễn Thu Bình đáp: "Để phòng trường hợp không may xảy ra, trước khi gội đầu em nhớ rắc thêm chút muối lên người."

Úc Hoàn gật đầu, sau đó lấy một bộ quần áo từ căn phòng khác đưa cho Nguyễn Thu Bình: "Trên người anh cũng dính rất nhiều đất."

Nguyễn Thu Bình đo kích cỡ quần áo: "Quần áo này là của ai, cũng khá vừa người."

"......Của bố tôi, nhưng ông ấy chưa từng mặc qua, là đồ mới."

Nguyễn Thu Bình gật đầu.

Đột nhiên cậu như nghĩ tới gì đó, nhìn Nguyễn Đông Đông vẫn còn đang ngủ say trên giường, lại nhìn thoáng qua bộ đồ màu hồng trên người cô bé, nheo mắt hỏi: "Quần áo Nguyễn Đông Đông mặc trên người là của ai, đúng nói là của em đấy nhé."

"Không phải, là của con gái đầu bếp."

"Con gái đầu bếp năm nay bao nhiêu tuổi, quần áo nhìn qua có vẻ rất mới." Nguyễn Thu Bình thuận miệng hỏi.

"Bằng tuổi tôi." Úc Hoàn đáp.

"À." Nguyễn Thu Bình gật đầu.

Chờ đến khi nhóc Úc Hoàn rời khỏi phòng đi vào phòng tắm gội đầu, Nguyễn Thu Bình mới đột nhiên ngớ người ra.

Khoan đã! Con gái của đầu bếp! Bằng tuổi thằng nhóc Úc Hoàn! Còn sống trong cùng một biệt thự!

Đây là cái gì?

Đây, là, thanh, mai, trúc, mã chứ còn gì!!!

Đúng lúc này dưới tầng vang lên tiếng xe ô tô đi vào.

Nguyễn Thu Bình đi đến bên cửa sổ nhìn.

Chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ dắt tay một bé gái bước ra, lấy một giỏ đựng thức ăn từ cốp xe.

Xem ra đây chính là đầu bếp và con gái của cô ấy.

Nguyễn Thu Bình thò đầu ra nhìn cho kỹ.

Chỉ thấy bé gái trông vô cùng nhỏ nhắn dễ thương mềm mại, tuy rằng quần áo trên người hơi đơn giản nhưng cũng không che giấu được khí chất hoạt bát.

Nguyễn Thu Bình lập tức tưởng tượng ra một viễn cảnh tương lai cực kỳ sáng lạn.

Hắn, cậu chủ với tính cách quái gở, khuôn mặt điển trai, chỉ số thông minh siêu quần.

Cô, con gái của đầu bếp với tính cách hoạt bát hướng ngoại, nhưng mang trong mình thân phận thấp kém.

Tuy rằng địa vị khác nhau nhưng tâm linh tương thông.

Hai người yêu nhau say đắm, song lại không vượt qua được khoảng cách hiện thực.

Mối tình đầu non trẻ tan vỡ, nhiều năm sau gặp lại.

Cô không còn cảm thấy tự ti, hắn cũng không còn hèn nhát.

Bọn họ nắm tay hứa hẹn kiếp sau vẫn mãi mãi bên nhau.

Cả đời rất dài nhưng có nhau bên cạnh, mỗi ngày đều rất ngọt ngào.

Cô sống thọ và chết tại nhà, ra đi khi còn ngủ.

Hắn đi theo, nhưng lại bay về phía chân trời.

"Con gái đầu bếp, cho dù phải đi âm tào địa phủ, cho dù phải gặp Thập Điện Diêm La anh cũng nhất định tìm được em!"

... "Úc Hoàn, cậu còn nhớ rõ hôn ước của mình trên Thiên Hôn Thạch không?"

... "Hôn ước có là cái thá gì, ngoại trừ con gái đầu bếp thì ai tôi cũng không muốn cuới, bốn mươi chín đạo thiên lôi kia tôi chịu được!"

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình vừa vui vẻ cười ngoác mồm, vừa phấn khích vỗ đùi cái đét: "Hay hay hay!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play