Uhi xin phép nhà trường tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho cha trước khi họ có quyết định cho cậu thôi học vì lo sợ cậu sẽ ảnh hưởng không tốt đến sinh viên khác. Uhi dự trù trước trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận quyết định thôi học. Không tốt nghiệp đại học cũng không sao, vẫn còn nhiều con đường khác để chọn lựa, căn bản có dám đương đầu hay không. Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Uhi sốc nổi lại tinh thần, chuẩn bị cho tương lai sắp tới, dù nó thế nào đi nữa cậu vẫn phải tiến về phía trước và cậu biết sẽ có 2 người luôn sẵn sàng đồng hành cùng với cậu.

[Hình như có ai đó bị bỏ quên thì phải].


Buổi tối trong ngôi biệt thự 3 tầng, bốn cha con Uhi đang dùng bữa, không khí thật ấm áp và yên bình sau những biến cố đã trải qua.

- "Uhi, khi nào mời cậu bạn Mattiwaza của con đến nhà dùng bữa. Cha muốn cám ơn cậu ấy, nếu không nhờ cậu ấy giúp đỡ thì cha đã bị bắt vì liên quan đến vụ án mua bán nội tạng".

- "Dạ vâng, để con hỏi anh ấy".

- "Cha, chân cha đã đỡ chút nào chưa".

- "Cũng đỡ nhiều rồi, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì tháng sau có thể đứng lên đi lại".

- "Anh hai, đồng tính là gì vậy? Vì sao bọn họ lại nói anh hai như vậy?" - Yzad tò mò hỏi, cậu nhóc còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn.

- "Em còn nhỏ, lớn lên em sẽ hiểu" - Uhi xoa đầu cu cậu cười đáp.

- "Anh hai, nhiều kẻ dám bêu xấu anh ở trường bị em đánh cho nhập viện" - Ellisa tức giận nói, cô nhóc rất bất bình vì nhiều kẻ trên trường cứ nhạo báng anh hai của cô.

- "Con gái phải thuỳ mị nết na chứ" - Uhi cười nói.

- "Xí, đối với bọn xấu thì không cần" - Ellisa bĩu môi đáp.




Dùng bữa xong, Uhi lên phòng gọi điện thoại cho Mattiwaza.

- "Mattiwaza, tuần sau anh rảnh không? Cha em muốn mời anh đến dùng bữa tối, để cám ơn anh đã giúp đỡ gia đình em".

- "Dùng bữa với cha vợ thì lúc nào anh cũng rảnh" - Mattiwaza ở đầu dây bên kia trả lời, giọng nói ngả ngớn trêu chọc.

- "..." - Uhi.

- "Thôi em cúp máy đây".

- "..." - Mattiwaza.


Vừa cúp máy được 1 phút thì có cuộc điện thoại gọi tới, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, Uhi bắt lên nghe liền nghe giọng lo lắng của Ilbani.

- "Uhi, em vẫn khoẻ chứ? Anh có đọc tin tức về cha em ...".

- "Em khoẻ, mọi chuyện đã được anh Mattiwaza giải quyết giúp".

- "Vậy à, thật tiếc anh không giúp gì được cho em".

- "Không sao mà, anh còn việc phải lo mà" - Uhi an ủi Ilbani.

- "Anh bàn giao công việc xong, tuần sau sẽ đến Thổ Nhĩ Kỳ với em".

- "Nhanh vậy sao? Em tưởng việc của anh phải mất 1 tháng".

- "... Em không muốn gặp anh sao?" - Ilbani giả vờ buồn bã nói.

- "..." - Uhi.

- "Em không có ý đó".


Nói chuyện với Ilbani một hồi thì Uhi cúp máy. Ngâm mình vào bồn tắm lớn với nước nóng vừa phải, Uhi cảm thấy thư thái và sảng khoái. Mấy ngày nay tâm trạng lo lắng cùng bất an làm cậu không có thời gian chăm sóc bản thân. Uhi để bản thân mình chìm vào trong nước, nhắm mắt dưỡng thần nghĩ ngợi, khi mẹ về sẽ là lúc ngã bài.


Mẹ của Uhi nhận được tin tức, bà rất lo lắng cho chồng và con trai nhưng chưa thể về vì công cuộc khai quật ngôi làng cổ tồn tại 2000 năm trước công nguyên ở nước Anh sắp thu được kết quả, phải sau 1 tháng thì công việc mới kết thúc.


Zannanza 1 tuần sau thì tỉnh lại, ánh mắt bất định nhìn trần nhà, ngồi bên cạnh Thuly không giấu nổi vẻ vui mừng.

- "Zannanza cậu tỉnh rồi" - Thuly nhỏ nhẹ nói, hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc vàng rực để xoã hai bên vai, trên tay còn đang cầm một quyển truyện tiểu thuyết tình yêu.

Zannanza ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn vẫn còn trong trạng thái bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống, ký ức của thế giới dòng sông huyền bí và hiện tại cứ chồng chéo lên nhau, làm đầu hắn đau như muốn nổ tung. Zannanza hai tay ôm đầu biểu cảm đau đớn làm Thuly cảm thấy sợ hãi, buông quyển tiểu thuyết trên tay và nắm lấy tay hắn hỏi: "Zannanza, cậu thấy đau đầu sao? Ráng chịu đựng để tôi đi gọi bác sĩ".

Khi nhận được tin Zannanza bất tỉnh cô vô cùng lo lắng, ngày đêm túc trực bên cạnh giường bệnh để chăm sóc hắn. Những ngày sau đó cô luôn thấy hắn khóc và liên tục gọi tên một người: "Urhi Shalma", cái tên nghe không nữ tính chút nào có lẽ là của 1 người con trai chăng.

Nhìn thấy một đầu tóc vàng quen thuộc, Zannanza có chút tỉnh trí, hắn giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc mà trong giấc mộng đó luôn vuột khỏi tầm tay, nhưng khi nghe giọng chủ nhân của mái tóc mà hắn đang tưởng nhớ lại rất xa lạ, Zannanza tỉnh hẳn.

- "Cô là .... Thuly?" -Zannanza có chút không rõ hỏi.

- "Zannanza, cậu sao vậy?" - Thuly nghe giọng Zannanza có vẻ xa cách thì hơi bất ngờ, vì sao sau khi tỉnh dậy thì như đổi thành một người khác.

Ngồi một lúc cho dịu cơn đau đầu, Zannanza như sực nhớ ra điều gì liền vùng dậy chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng do hắn nằm lâu trên giường bệnh thân thể ít vận động cộng với bụng đang đói nên ngã nhào xuống đất may mà được Thuly nhanh tay đỡ lấy.

- "Zannanza, có chuyện gì gấp thì đợi cậu khoẻ hẳn rồi tính" - Thuly cử chỉ dịu dàng đỡ Zannanza lại giường bệnh.

- "Để tôi đi mua chút cháo cho cậu, có lẽ cậu cũng đói bụng rồi".

Trong lúc Thuly đi mua cháo, Zannanza sắp xếp lại hết mọi chuyện trong đầu, hắn đã nhớ ra tất cả, có lẽ là nhờ ánh sáng huyền bí của viên ngọc đen đeo trên cổ người kia. Zannanza ánh mắt kiên định - Urhi Shalma ... à không phải, Uhi, lần này tôi sẽ không để cậu thoát khỏi tay tôi. Zannanza muốn nhanh chóng đi tìm Uhi nhưng trước hết phải lấy lại sức khoẻ đã.


Sau khi ăn xong bát cháo mà Thuly mua về, Zannanza hỏi về chuyện liên quan đến Uhi, ánh mắt Thuly tỏ ra bối rối.

- "Uhi ... cậu ta ... bị đuổi khỏi trường rồi".

- "Khi nào?" - Zannanza kích đông tóm lấy tay Thuly.

Thuly nhăn mặt nói: "Zannanza, cậu bình tĩnh, cậu nắm tay tôi chặt quá".

- "Xin lỗi, tôi có hơi kích động".

- "Thầy Ilbani cũng bị đuổi khỏi trường, còn tước giấy phép dạy học".

- "Hắn là xứng đáng" - Zannanza không khỏi tức giận Ilbani, hắn ta thật sơ suất đẩy Uhi vào tình cảnh bất lợi.

- "Còn những kẻ phát tán cái video clip của Uhi đã bị trừng phạt chưa?" - Zannanza ánh mắt lạnh lùng nhìn Thuly làm tay chân cô lạnh toát. Zannanza trước đây chưa từng dùng ánh mắt như thế với ai, luôn một bộ dáng nho nhã lịch thiệp. Thuly không hiểu nguyên nhân gì làm cho Zannanza thay đổi 180 độ như vậy.

- "Chuyện đó .. tôi không rõ" - Thuly không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thật đáng sợ.

- "Vì sao cô lại có đoạn video clip của Uhi?" - Zannanza nói ra nghi ngờ, hắn nhớ là đã xem đoạn video clip đó từ tin nhắn trên điện thoại của Thuly.

- "Zannanza, cậu là nghi ngờ tôi sao? Sao cậu có thể nghi ngờ tôi chứ? Chuyện của cậu ta làm sao tôi quản được, cho dù cậu có xem đoạn video clip đó trên máy điện thoại của tôi thì sao chứ, điều đó đâu chứng minh được gì" - Thuly hơi kích động nói lớn một hơi, cô thật không ngờ Zannanza có thể nghi ngờ cô làm cái việc bỉ ổi như vậy.

Zannanza thấy Thuly muốn khóc thì dịu lại: "Xin lỗi, tôi không có ý nghi ngờ cậu chỉ là tôi muốn hỏi vì sao đoạn video clip đó lại gửi cho cậu".

- "Bọn họ chỉ tám chuyện thôi, cũng không phải có ý đồ xấu, vả lại cả trường đều biết mà".

_ Hừ chỉ tám chuyện thôi sao? Toàn những tin nhắn công kích và chỉ trích Uhi gay gắt, Zannanza nhớ lại mà tức giận, nếu không nể tình Thuly quan tâm chăm sóc những ngày qua thì hắn đã không bỏ qua cho đám bạn của cô.

- "Tôi muốn yên tĩnh, cô về đi, từ nay không cần đến đây chăm sóc tôi nữa, cám ơn những ngày qua đã vất vả vì tôi" - Zannanza lời nói và ánh mắt tuyệt tình làm Thuly oà khóc hai tay bưng mặt chạy ra khỏi phòng bệnh.




Qua mấy ngày nữa thì Zannanza xuất viện, hắn liền đặt vé máy bay về Thổ Nhĩ Kỳ gấp ngay trong ngày.

Zannanza muốn tìm Ilbani để hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng hắn ta cũng đã rời khỏi trường, hắn biết Ilbani đi đâu.


Ilbani đến Thổ Nhĩ Kỳ thì gọi điện cho Uhi, hắn nhờ cậu dẫn đi xem những căn hộ gần đó.

- "Quý khách, ngài thật tinh mắt khi chọn căn hộ này. Đây là căn hộ cao cấp, nội thất tiện nghi theo tiêu chuẩn quốc tế, rộng 100m2, 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 1 phòng ăn và 2 WC, tất cả đều được xây dựng dựa trên tiêu chuẩn quốc tế".

Người môi giới liên miệng giới thiệu: "Căn hộ này lại nằm trong dự án bảo vệ môi trường xanh và sạch, hệ thống xử lý rác thải thông minh không gây ô nhiễm, phía dưới có nhiều công viên xanh dành cho trẻ em và gia đình vui chơi, còn có hồ bơi trên sân thượng, bãi đậu xe thông minh ...bla ..bla ...".

- "Uhi, em thích chứ?" - Ilbani tay tự nhiên mà ôm eo Uhi.

- "Căn hộ của anh mà, hỏi em làm gì?" - Uhi nhéo nhéo cái tay đang sờ soạng vòng eo cậu.

- "Sau này hai chúng ta sẽ sống ở đây, của anh cũng là của em" - Ilbani không để ý đến ánh mắt kinh ngạc, miệng mở lớn của người môi giới, tự nhiên nói.

- "Hahaha, căn hộ này rất phù hợp với những người trẻ tuổi năng động như hai người đây. Gần trung tâm, xung quanh có rất nhiều khu thương mại mua sắm, còn gần ga tàu điện ..bla ...bla ..." - Người môi giới chuyển hướng sang Uhi liên tục giới thiệu về căn hộ.


Ilbani rất ưng ý với căn hộ này, đơn giản nó gần nhà Uhi, chưa đến 10 phút đi tới. Người môi giới nắm bắt nhanh cơ hội làm hợp đồng và giao nhà ngay sau khi ký kết và nhận tiền.


- "Như vậy là xong rồi?" - Uhi ngốc một hồi, không ngờ thủ tục lại nhanh như vậy.

- "Đúng vậy hahaha, chúng tôi sẽ giao nhà ngay khi quý khách thanh toán 1 lần. Căn hộ có đầy đủ nội thất nên quý khách có thể dọn vào liền".

Người môi giới rất biết điều liền nhanh chóng rời khỏi còn luôn miệng chúc phúc cho bọn cậu.

- "Hắn thật dẻo miệng".

- "Nghề của hắn mà" - Ilbani từ đâu ôm tới.

- "A ... anh lại muốn làm gì ... đang là ban ngày mà" - Uhi và Ilbani đang đứng giữa phòng khách,căn phòng được xây dựng theo phong cách hiện đại, mặt trước được lắp đặt toàn kính chịu lực, nên ánh sáng chiếu vào khắp căn phòng sáng bừng.

- "Chúng ta khai phòng đi" - Ilbani bế Uhi vào phòng ngủ, xa cậu hơn 1 tuần hắn rất nhớ.

Ilbani hai tay như con bạch tuộc luồn vào bên trong áo sơ mi của Uhi không ngừng xoa xoa nắn nắn, môi thì ngậm chặt miệng cậu không buông không cho phản kháng, chân nhanh chóng lèn vào giữa hai đùi cậu, bộ phận phía dưới của hắn nhô cao cạ cạ vào hạ thể của cậu.

Uhi hai tay đấm đấm vào lưng Ilbani để hắn buông cậu ra, tuy cậu cũng rất nhớ hắn nhưng không muốn ban ngày ban mặt làm loại sự tình này.

Tiếng chuông điện thoại của Uhi đánh gãy sự hưng phấn của Ilbani, hắn ngừng lại, lúc này Uhi mặt đỏ ửng, miệng mở lớn thở dốc không ngừng, khoé miệng còn trào ra nước bọt không biết là của ai.

Uhi đẩy Ilbani ra khỏi người mình rồi ngồi dậy nghe điện thoại, hơi thở vẫn còn hỗn loạn.

Thấy Uhi cúp điện thoại, mặt nghiêm trọng nên Ilbani lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?".

- "Em không biết, con bé Ellisa bảo em về nhà có chuyện gấp",

- "Anh đi cùng em".

- "Không được, chưa phải lúc, anh sắp xếp căn hộ của mình đi, em về nhà sau đó sẽ gọi cho anh".



==========================

Dạo này ngọc thể bất an quá nên không có sức để viết mấy nàng thông cảm hehehe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play