Phương Hiệt tắt điện thoại, đi trên lề đường.
Thật ra cậu nghĩ mình có thể về nhà luôn, nhưng một giây sau cậu lại gạt bỏ.

Mọi lần Giang Tri Tân đến đón, sau khi về nhà tắm rửa xong Giang Tri Tân sẽ xem phim hoặc chơi game, Phương Hiệt thì ở trong phòng làm bài tập,
hai người nói chuyện với nhau không quá năm câu.

Nhưng lúc đó nhà có ánh sáng, đôi khi tháo tai nghe ra vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng TV từ ngoài phòng khách.

Bây giờ có mỗi một mình, bỗng nhiên Phương Hiệt không muốn về nhà.

Quả thật Vân Thất có rất nhiều khách, ánh đèn trong quán rất ấm và hơi tối, dẫu thế, khi Phương Hiệt bước vào quán vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Một là vì cậu mặc đồng phục học sinh, sau lưng còn đeo cặp sách, hai là vì khuôn mặt của cậu.

Chu Hồng dọn bàn xong định đi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Hiệt bước vào, lập tức chào hỏi một tiếng “Này”.

“Cậu tan học rồi à?”

Phương Hiệt gật đầu,“Anh có cần giúp không?”

“Không, cậu vào trước đi, anh Giang—” Chu Hồng quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào góc khuất trước mặt “Anh Giang ở đằng kia, qua đó tìm.”

Phương Hiệt nhìn theo hướng ngón tay chỉ.

Giang Tri Tân đang đứng ở bàn trong góc, hơi cúi xuống nói gì đó với mấy vị khách ở bàn đó.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy cậu thì nở một nụ cười, chỉ vào quầy bar bảo cậu vào đó.

Có thể là do không khí của quán bar, hoặc ánh sáng của Vân Thất được thiết kế thực sự tốt, hoặc … do ánh sáng màu ấm áp bão hòa trong góc chiếu vào mặt Giang Tri Tân, khiến ngũ quan trên mặt anh sáng bừng, trên người anh mặc áo khoác xanh đen, cả người trông rất thoải mái.

Phương Hiệt chợt nhận ra, Giang Tri Tân đẹp trai quá.

Có lẽ là do đối phương ngày thường toàn nằm trên ghế sofa chơi game hoặc xem phim, vác cái đầu bù xù vừa mới ngủ dậy đi lại….khiến cho cậu không nhận ra.

Vừa đi đến quầy bar, Cố Tuần vừa nhìn thấy cậu đã bật cười, bảo: “Lâu rồi không gặp anh bạn cool ngầu —— cậu là khách đầu tiên bận đồng phục học sinh vô Vân Thất đó!”

” … … Tôi vừa mới tan học.” Phương Hiệt hơi bất lực.

Cố Tuần gật đầu: “…Tôi biết, tối nào anh Giang cũng đi đón cậu tan học, giống như ảnh nuôi con trai í.”

“…” Phương Hiệt không nói gì một lúc.

Nếu so với Phương Thừa Lâm thì Giang Tri Tân giống thật.

“Đang nói gì thế?” Giang Tri Tân bước tới, đưa cho Cố Tuần đơn vừa gọi “Một cốc bia đen.”

“Nói anh tận chức tận trách.” Cố Tuần nhận đơn cười đáp. Phương Hiệt hơi xấu hổ đứng trơ bênh cạnh, hỏi: “Muốn tôi giúp không?”

“Không.” Giang Tri Tân liếc cậu một cái rồi đột nhiên mỉm cười “Mặc đồng phục học sinh vào quán bar làm việc, người khác lại tưởng em vừa học vừa làm.”

Phương Hiệt cạn lời, để bớt chú ý, cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh.

Thời tiết từ từ trở nên mát mẻ hơn, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối cũng thấp hơn một chút, hôm nay Phương Hiệt mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh, cổ áo rộng thùng thình, để lộ xương quai xanh rõ ràng. Tóc thì vẫn chưa dài một inch nào, ngũ quan lộ ra dưới ánh đèn của quán bar.

Nếu đường nét khuôn mặt của Giang Tri Tân gọn gàng và sạch đẹp thì khuôn mặt của Phương Hiệt giống như một con dao găm sắc bén.

Cậu đang ngồi ở quầy bar, chỉ nhìn thấy từ thắt lưng, chỉ trong mười phút, đã có ba người đến xin WeChat của Phương Hiệt.

Phương Hiệt không biểu cảm gật đầu nói: “Tôi xin lỗi”, không nói câu gì khác.

Khi nghe thấy câu “xin lỗi” thứ ba, Giang Tri Tân đứng cách đó không xa thở dài, đặt đồ trong tay xuống rồi bước tới, vỗ nhẹ lên vai Phương Hiệt.

“Lấy đồ rồi đi.”

Phương Hiệt đứng dậy đeo cặp: “Anh hết bận rồi à?”

“Chu Hồng và Cố Tuần là đủ rồi.” Giang Tri Tân nghiêm nghị nhìn Phương Hiệt “Học sinh trung học không được phép ở lại quán bar, thêm phiền.”

Phương Hiệt nhìn lại chính mình từ lúc vào quầy bar, ngồi im bất động gần 20 phút, nhìn chằm chằm Giang Tri Tân lặp lại: “Tôi phiền?”

Giang Tri Tân gật đầu: “Gương mặt em đủ phiền rồi.”

….Không phải bảo người ta ngồi đấy à? Phương Hiệt quen kiểu nói chuyện 10 câu 9 câu không đàng hoàng của Giang Tri Tân, cậu theo Giang Tri Tân ra khỏi Vân Thất.

Hai bên có quán bar hay nhà hàng sáng rực rỡ, ngoài đường có chút gió thổi mát rượi. Những hàng cây ven đường trên một số con đường ở Thiệu Giang là hoa quế, lúc này mới nở rộ, khi gió đêm thổi qua, cả con phố đều được bao phủ bởi hương hoa quế ngọt ngào.

Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt: “Có muốn quay lại?”

Phương Hiệt giật mình: “… sao?”

“Vừa nãy không phải không muốn về nhà à?”

“… Không” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, “Tôi nói không muốn về nhà hồi nào?”

“Nếu không muốn về nhà thì cứ nhắn tin nói thẳng.” Giang Tri Tân cười nhìn Phương Hiệt.

Không muốn về nhà, nên hỏi tôi có ở Vân Thất không rồi nói đến tìm người. Giang Tri Tân đọc tin nhắn phát nhận ra luôn, nhưng anh không nói, cứ để Phương Hiệt qua.

Phương Hiệt im lặng.

Suy đoán của Giang Tri Tân khá chính xác, khiến Phương Hiệt không kịp phòng ngừa, hơi khó chịu.

Bởi vì suy đoán của đối phương quá chính xác, cậu không muốn thừa nhận.

Nhưng cậu chưa kịp cãi, Giang Tri Tân nói rất thản nhiên: “Nếu em không muốn quay lại thì tôi đưa em đi ăn thịt nướng.”

Giang Tri Tân nói rằng nhà hàng thịt nướng cách đó không xa, ở cuối đường, rẽ vào hẻm rồi vào trong, đi bộ chừng 5 phút là thấy biển đèn led.

“Lão Vương nướng BBQ” treo một mình trên cửa. Đèn led nằm ngang trên đỉnh chữ “Vương” vẫn đang tắt, Phương Hiệt nhìn là nghĩ ngay đến món thịt nướng kiểu cũ.

Trước cửa có một chiếc bàn dài đơn giản và to lớn, trên đó đặt các nguyên liệu khác nhau theo từng loại khác nhau – cánh gà, sườn, đậu phụ, hẹ, dưa và khoai tây … Danh sách gọn gàng và trông rất tươi. Bên cạnh là một cái vỉ nướng rất lớn, đằng sau cái lò nướng là một người đàn ông mập mạp, khoảng bốn mươi tuổi đang lật một hàng tôm nướng lớn trên vỉ.

Giang Tri Tân hẳn là khách quen ở đây, vừa nhìn thấy anh, người bên kia lập tức mỉm cười ném một cái giỏ nhỏ.

“Tự mình lấy.”

Giang Tri Tân khó khăn chọn đồ, lấy mỗi món một tí.

“Ít cay hơn.”

Ông chủ dễ dàng đồng ý: “Đi, vào ngồi đi.”

Hàng ăn không lớn, có vài cái bàn dài, Giang Tri Tân đưa Phương Hiệt vào, chọn một chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, bà chủ đi tới hỏi hai người muốn uống gì.

“Rượu bia cái gì cũng có. Nhà có phao rượu mơ xanh uống được rồi, uống không để lấy lên?”

“Hôm nay không uống”, Giang Tri Tân cười đáp, “Đồ uống khác có không?”

Bà chủ cũng trả lời thật sự sảng khoái: “Có, nước ép xoài, nước ép mận, nước ép nho, chọn tẹt ga.”

Phương Hiệt vẫn im lặng, Giang Tri Tân bảo: “Trừ nước ép xoài, còn đâu cho 2 vị kia.”

Phương Hiệt im lặng nhìn Giang Tri Tân cho đến khi bà chủ rời đi thì mới thản nhiên hỏi: “Anh không ăn được xoài à?”

Cũng … trùng hợp thật.

“Ăn được” Giang Tri Tân đáp: “Không phải em không ăn được à.”

Phương Hiệt ngạc nhiên: “Sao anh biết thế?”

“…Cái lần chúng ta đi mua đồ tạp hoá ấy, lúc mua kem, em bảo không ăn được xoài.”

Vẻ mặt Giang Tri Tân bất lực: “Trí nhớ như vậy cũng làm được học bá hửm?”

Phương Hiệt lại im lặng.

Thực ra, cậu muốn bảo rằng trí nhớ mình rất tốt, đặc biệt lúc học bài, học bá cũng chẳng rảnh đi nhớ mùi vị kem của người khác.

Giang Tri Tân lại nhớ.

Điều này khiến cậu cảm thấy hơi phức tạp, cậu muốn hỏi đối phương xem sao lại nhớ điều nhỏ nhặt như thế, nhưng cảm thấy không hay lắm nên đành im lặng, cúi đầu nhìn họa tiết hoa lam trên khăn trải bàn. Giang Tri Tân cũng chẳng nói câu gì nữa, mở máy lên muốn lướt WeChat.

Ngay lúc này, có một giọng nói hơi chút ngạc nhiên từ ngoài cửa truyền vào: “Sếp Giang?”

Giang Tri Tân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Hành Duyên đứng ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play