Thời học sinh là một thời rất vi diệu, ngày thường lên lớp, thời gian trôi qua rất chậm nhưng một khi gắn liền với các kỳ thi thì sẽ trôi qua nhanh chóng.
Giữa trưa thứ năm, số phòng thi và chỗ ngồi đã được dán toàn bộ ở cột thông tin trên tầng ba. Phía trước có một nhóm học sinh mặc đồng phục trắng đỏ xúm lại, rón rén rón rén xem phòng thi và chỗ ngồi của mình.
Thứ năm còn một tiết, là tiết thể chất duy nhất trong tuần- Phương Hiệt ngạc nhiên khi trường Thiệu Giang chỉ sắp xếp 1 tiết thể chất trong tuần.
Mặc dù chỉ đến sân chơi để chạy hai vòng, sau đó thầy bảo ủy ban thể thao đến phòng thiết bị lấy bóng chơi bóng rổ và bóng chuyền. Có những người muốn tiếp tục chơi trên sân, có một số ngươi không muốn quay lại lớp học, còn một số chỉ tranh thủ giờ học này căng tin để ăn cơm trước.
Bởi vì có quá nhiều người đứng xem phòng thi và chỗ thi nên Phương Hiệt không xuống xem. Sau khi giáo viên bảo tự do hoạt động thì cậu với Từ Hàng cùng mấy người khác vận động một chút, cuối cùng thừa dịp ít người thì qua xem.
Phòng thi và số báo danh theo thứ hạng của đợt thi khải giảng, vì cậu chuyển từ trường khác sang lên bị xếp thẳng vào vị trí cuối cùng trong phòng thi cuối cùng.
Phòng thi thứ 24, số báo danh 717.
Phương Hiệt nhanh chóng xem rồi ghi nhớ.
Buổi tối là tự học môn Toán, thầy dạy Toán ước chừng đã ngoài 50 tuổi, sắp về hưu nhưng vẫn còn tràn đầy năng lượng, chắc vì hôm sau là thi rồi nên chông thầy khá lo lắng. Giảng đề mà cảm xúc dào dạt, hơn một giờ còn chẳng thèm uống miếng nước. Một số người kiểu [1] Phương Hiệt vẫn có thể theo kịp, nhưng một số kiểu như Từ Hàng lại theo không nổi, ngồi học 1 tiếng rưỡi trong tuyệt vọng.
Khi chuông báo tan học, giáo viên dạy Toán vẫn luyến tiếc không muốn ra về, chạy đua với đồng hồ để chữa một bài toán lớn.
“Tờ 11, câu hỏi bổ sung cuối cùng, tổng cộng có ba câu hỏi, hai câu hỏi đầu khá đơn giản, câu cuối hơi khó, các em cùng cố gắng.”
Giọng nam trung mạnh mẽ lấn át phần cuối sắc bén của chuông lớp: “Đề này có thể tự làm được hết, căn bản chả có gì khó khăn, còn hai tờ chuyên đề nữa lớp trưởng cùng tôi sang văn phòng lấy, lớp tan học đi.”
Khi thầy giáo rời khỏi lớp, có tiếng thở nhẹ nhõm vang lên khắp nơi, trong đó giọng của Từ Hàng là lớn nhất.
“Đm – bàng quang của tớ sắp nổ tung rồi!”
Cả lớp học cười vang.
Ít người có thể chịu đựng được sau khi nghe giảng toán một tiếng rưỡi không ngừng nghỉ. Có tiếng kéo bàn ghế khắp nơi, Phương Hiệt nghe thấy Tưởng Hân Hinh ngồi trước mặt mình thì thầm với bạn cùng bàn: “Đi hóng gió đi, đầu tớ đau quá.”
Sau vài phút vật lộn, lớp học gần như trống một nửa, chỉ có bốn hoặc năm người ngồi trên ghế trò chuyện hoặc chơi điện thoại di động. Phương Hiệt không cảm thấy mệt mỏi, cậu mở tờ đề xem câu hỏi bổ sung vừa được giao.
Nhìn một loạt câu, cậu thấy câu thứ nhất và câu thứ hai thật sự không khó, vận dụng ít công thức và điều kiện là ra. Câu hỏi cuối cùng là chứng minh sự tồn tại của giá trị đặt “β” và tìm phạm vi.
Thoạt nhìn vẻ khá bình thường, nhưng sau khi giải vài bước ra nháp thì lại thấy hơi phức tạp.
Cậu nhìn chằm chằm câu hỏi một lúc lâu, cả người không nhúc nhích, cau mày như không cau, chỉ có tay phải đang ngoáy chữ không ngừng nghỉ vào tờ nháp.
Gặp được đề Phương Hiệt thường viết không ngừng, trừ khi nào cậu thật sự bế tắc không viết được gì, cậu sẽ sắp xếp mọi cách đến khi giải được thì thôi.
Đối với cậu, cách này rất tốt, sau khoảng năm phút, gần như cậu sắp xếp được suy nghĩ của mình và bắt đầu giải. Khi gần viết xong, Từ Hàng cũng quay lại.
“Sao lại còn nhiều người thế nhỉ—— bạn cùng bàn ới, thi phòng nào vậy?”
Từ Hàng trời sinh lớn giọng, nói một câu vang đến khắp toà nhà, Phương Hiệt vừa đáp vừa viết: “Phòng cuối cùng 24, 717.”
“Thế tớ cao hơn cậu đấy.” Từ Hàng lập tức tự tin, giọng to gấp đôi: “Tớ đang ở vị trí 21, quá mạo hiểm, suýt nữa đã lọt vào đội hình 100 cuối cùng.”
Phương Hiệt viết xong câu cuối, nghe cậu ta nói thấy hơi buồn cười, Từ Hàng lại bắt đầu huyên thuyên: “Nhưng lần này tớ cảm thấy chắc tớ làm không được, thật sự luôn, tớ có dự cảm. Tối nay tớ sẽ về nói chuyện trước với ba mẹ, để họ chuẩn bị trước.”
Bạn học đang tán gẫu phía trước cười ha hả, quay đầu lại nói: “Cậu thi mà ba mẹ phải chuẩn bị?”
“Chuẩn bị tâm lý thật tốt à?” Phương Hiệt nặng nề “Nếu khó quá thì giấu chổi lông gà đi, lần trước tớ cũng lấy chộm nó rồi ném vào thùng rác …”
“Bang !!!”
Một tiếng động lớn cắt ngang lời nói của Từ Hàng và tiếng cười vang của cả lớp.
Âm thanh quá đột ngột, nó trực tiếp lấn át mọi âm thanh, một cô gái sợ hãi đến mức hét lên, cả phòng học im lặng ngay lập tức.
Đúng lúc Phương Hiệt viết xong chữ cuối cùng, cũng bị âm thanh này khiến hơi cáu, theo mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Đàm Trác ném sách.
Cậu ta nhìn Từ Hàng, lồng ngực lên xuống dữ lắm, sắc mặt khó coi kinh khủng, giọng điệu rất tệ.
“Cậu không nói nhỏ được à? Tôi muốn làm bài tập.”
Từ Hàng còn đang đùa giỡn [*] nghe xong thì ngạc nhiên, buột miệng nói “Rất xin lỗi, tớ không để ý——”
Sau đó cậu ta lại phản ứng: “Không … không phải đang là giờ tan học à đại ca?”
Giọng nói của Từ Hàng vẫn còn đang hơi đùa giỡn, Đàm Trác chế nhạo: “Cậu không muốn học nhưng người khác muốn học.”
Câu này hơi khó nghe, Từ Hàng đá văng ghế đứng lên, bước tới đối mặt với Đàm Trác: “Nói cái mẹ gì thế?”
Phương Hiệt cũng đi theo, kéo Từ Hàng sắp lao đến chỗ Đàm Trác.
“Ý gì? Cả giờ tan học tôi cũng phải xoay theo cậu à?”
“Được rồi.” Phương Hiệt dừng lại trước mặt Từ Hàng, quay đầu nhìn chằm chằm Đàm Trác.
“Có thể nói chuyện bình thường được không?”
“Sao mà nói chuyện bình thường được?” Đàm Trác
liếc cậu một cái đầy mỉa mai: “Không thấy tôi đang làm bài tập à? Ồn ào quá làm không nổi—— cậu ta không làm bài tập là chuyện của cậu ta, đừng làm ảnh hưởng tới người khác.”
Người này thật sự muốn bị tẩn à?
Phương Hiệt bị sốc bởi logic “Cả thế giới phải nghe tôi”, cạn lời không nói được gì. Cậu chỉ có thể ngăn Từ Hàng đang chuẩn bị xông lên, liếc mắt nhìn xuống bàn của Đàm Trác.
Có một cuộn giấy trắng trên đó, tờ mở ra là bộ câu hỏi bổ sung thứ mười một, câu hỏi cuối cùng làm được một nửa.
Phương Hiệt nhìn vài giây, bảo: “Làm không nổi vì cậu làm sai rồi.”
Ánh mắt ban đầu của Đàm Trác đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào Phương Hiệt. Cậu cũng nhìn thẳng vào mắt Đàm Trác, chỉ vào tờ giải.
“Với điều kiện 0 <x <1, để thỏa mãn sự tồn tại của β, phương trình phải có nghiệm nguyên dương, nếu không, đừng nói đến các chuỗi khác nhau, thậm chí cậu sẽ không thể tìm ra nghiệm duy nhất.”
“Giả thiết ban đầu của cậu là sai.”
Nói xong, phòng học lại yên tĩnh một lúc.
Không có ai lên tiếng, ngay cả Từ Hàng- giọng nói vừa rồi có thể so sánh với kèn suona cũng lập tức yên lặng, Đàm Trác cúi đầu nhìn tờ giấy kiểm tra của mình khoảng một phút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Hiệt.
Sau đó Phương Hiệt phát hiện, biểu cảm của cậu ta còn khó coi hơn.
Nếu như biểu cảm vừa rồi của Đàm Trác là tức giận xen lẫn châm chọc, tức giận vì không giải được bài. Thì lúc này, trông cậu ta hơi xấu hổ, cả khuôn mặt lẫn cổ đều đỏ bừng, sắc mặt khó coi max level, hơi thở gấp gáp, như thể cậu ta bị hen suyễn không thở được.
Thậm chí Phương Hiệt còn cảm nhận được sự căm ghét của cậu ta đối với cậu vượt qua Từ Hàng, cậu nhớ lại những gì mình vừa nói.
Không có cảm xúc, không hề chửi thề, thậm chí để khiến cho lời nói của mình thuyết phục mà giọng điệu cậu cũng rất chân thành…
….Thái quá.
Từ Hàng càng tức giận hơn, thấy vậy nhìn chằm chằm Đàm Trác ồn ào: “Bạn cùng bàn tôi chỉ bài tập giúp cậu mà thái độ cậu kiểu gì thế?”
Phương Hiệt âm thầm thở dài trong lòng. Chuông vào lớp reo đúng lúc này, nhiều người cũng trở lại phòng học, cùng cậu đẩy Từ Hàng ra.
“Học trước đã.”
Từ Hàng trừng mắt nhìn Đàm Trác chửi “Đcm” rồi miễn cưỡng xoay người về làm bài tập, Phương Hiệt bước chậm hơn một chút, nghe rõ ràng phía sau có tiếng xé giấy.
Đàm Trác xé tờ giấy nháp.
…Còn thi vào đại học nữa mà, thi tháng thôi mà nghẹt thở quá.
Tâm trạng Từ Hàng lại tốt hơn một chút, tiết học trước vẫn hơi khó chịu, cả buổi học không nói gì, nhưng đến tiết tự học buổi tối cậu ta đã năng động trở lại.
Vì nhà trường muốn bố trí phòng thi nên buổi tự học kết sớm hơn nửa tiếng. Tan học,
cả lớp bắt đầu dọn những quyển sách, để chúng vào hộp rồi để ra sau lớp, bàn ghế phụ kéo ra khỏi lớp. Tiếng kéo bàn ghế vang vọng khắp dãy phòng học.
Từ Hàng lướt qua lớp như một con bướm, giúp bạn này dọn bàn, giúp bạn kia nhặt sách, cũng hỏi Phương Hiệt: “Bạn cùng bàn, cần tớ giúp gì không?”
“Không cần” Phương Hiệt nhìn cậu ta: “Còn tưởng cậu mai vào phòng thi rồi vẫn tức giận.”
“Không đến mức đấy” Từ Hàng xua tay “Mặc dù bây giờ tớ vẫn muốn đánh cậu ta.”
Cậu ta thở dài: “Mặc dù tớ học kém nhưng cũng có lòng tự trọng, tớ hy vọng chúng ta có thể cùng nhau thoát khỏi top hai trăm cuối cùng —— trông cậu giống học bá đấy, rất có hy vọng!”
“À ok.” Phương Hiệt cười, bảo: “Về luyện toán một chút, đề vật lý hôm nọ giảng ôn kỹ một chút . Xác suất kiểm tra vào nó hơi cao.”
“….Ờ” Từ Hàng ngây người đáp.
Sau khi tan học, hai mươi phút nữa mới đến 10h, cậu không thấy Giang Tri Tân đứng ở cửa mới nhớ ra hôm qua mình bảo đêm nay tự về.
Cổng trường sáng rực rỡ, xe cộ qua lại, Phương Hiệt đứng ở cổng suy nghĩ miên man, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân.
“Anh đang ở Vân Thất à?”
Một lúc sau Giang Tri Tân mới trả lời.
“Ừ.”
“Phương Hiệt, em nghịch điện thoại trong lớp à?”
Phương Hiệt trả lời: “Tan học sớm.”
“Vậy giờ tôi qua đón em nhé?”
“Không cần đâu” Cậu ước tính giờ này quán bar đông khách nhất, cậu suy nghĩ, rồi gõ.
“Tới Vân Thất tìm anh.”
Hai phút sau, tin nhắn của Giang Tri Tân
“Ok, đến đây.”