“Không phải chúng ta đã biết những điều này từ lâu à. Cô đừng để ý đến những thứ này có được hay không? Phải phân rõ trọng điểm chứ, xem thử người đàn ông kia có để lại đầu mối gì hoặc thứ gì, chôn thi thể ở đâu, đây mới là quan trọng.” Đường Nham cạn lời, nói. Có thời gian tức giận thì còn không bằng nhanh tìm ra đầu mối, báo cảnh sát trói tên khốn kia bằng pháp luật.

“À, quên mất chuyện này. Tôi xem thử lần nữa xem.” Mạnh Mộng lúng túng vỗ đầu. Mình thật sơ ý, quên mất chuyện quan trọng rồi.

Mạnh Mộng nhắm mắt lại lần nữa, trong đầu xuất hiện cảnh tượng lúc trước. Lần này cô nghiêm túc xem xét cẩn thận một lần, phát hiện lúc người đàn ông kia chôn xác Thôi Giai Giai thì không cẩn thận làm rơi điện thoại trong túi vào bụi cỏ. Có thể là lúc đó quá căng thẳng nên anh ta không để ý tới chuyện này, chôn xác xong thì bối rối lái xe rời đi.

“Sao? Có phát hiện gì không?” Đường Nham thấy Mạnh Mộng mở mắt ra thì vội vàng hỏi.

“Anh chờ một chút, tôi tìm một thứ.”

Mạnh Mộng ném lại một câu rồi xoay người đi theo cảnh tượng trong trí nhớ, tới chỗ người đàn ông kia làm rơi điện thoại, nghiêm túc mà tìm kiếm một lúc, quả nhiên phát hiện chiếc iphone 7 trong một bụi cỏ. Cô ta vội vàng hào hứng kích động mà chạy về, nói với Đường Nham: “Anh…Anh nhìn cái này đi. Đây là điện thoại tên đàn ông thối đó làm rơi, cách đó không xa là nơi chôn xác Thôi Giai Giai. Có chứng cứ này là có thể chứng minh anh ta thực sự đi tới đây. Tới lúc đó bất kể thế nào anh ta cũng không rửa sạch được nghi ngờ.”

“Đúng là giỏi.” Đường Nham khen ngợi một câu, sau đó cầm lấy điện thoại. Có chứng cứ xác thực này thì sợ gì tên kia chối quanh nữa.

Sau đó, mấy người rời khỏi đó. Trên đường về, Đường Nham đội mũ và đeo khẩu trang, ngụy trang một chút rồi tìm một công ty chuyển phát đưa điện thoại và một phong thư tố cáo, dănh dò chuyển phát viên đưa tới cục cảnh sát.

Bên trong viết mình là một người bình thường, không cẩn thận phát hiện một thi thể và một chiếc điện thoại ở nơi hoang vắng, vì sợ chọc phải chuyện rắc rối cho nên mới dùng cách này để báo cảnh sát nhờ giúp đỡ. Trong thư còn miêu tả kỹ càng vị trí của thi thể.

Anh chỉ có thể làm được những việc này, tin rằng khi cảnh sát thấy thư báo tin sẽ lập tức phái người qua kiểm tra. Chuyện sau đó thì dễ hơn nhiều, tìm hiểu nguồn gốc xong là nhất định có thể tìm thấy người đàn ông kia. Anh chỉ cần lặng lẽ đợi kết quả là được rồi.

Quả nhiên, vài ngày sau Đường Nham thấy một tin tức trên trang mạng, nói là có một phú nhị đại vì tình mà sát hại bạn gái của mình, còn chôn xác, hành vi vô cùng tồi tệ, đã bị bắt đi theo luật, đang chờ điều tra thêm một bước nữa. Dựa vào dáng người cao gầy của cô gái, tuy mặt bị làm mờ nhưng anh có thể nhận ra người đó chính là Thôi Giai Giai. Rốt cuộc thấy kết quả chắc như đinh đóng cột, lúc này anh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Anh đưa tin tức này cho Thôi Giai Giai đọc, cô bé bỗng khóc òa lên, trong lòng mờ mịt, hơi không biết phải làm sao. Tuy người xấu đã bị đưa ra công lý rồi nhưng cuối cùng tính mạng cô không lấy lại được. Nếu bố mẹ biết chuyện này, không biết sẽ đau lòng tới mức nào.

Vì vậy Đường Nham còn đặc biệt dẫn cô đi gặp bố mẹ của mình một chút. Hai người già mái tóc hoa râm khóc đến chết đi sống lại trong nhà xác cục cảnh sát như thể bị lấy mất nửa cái mạng khiến Thôi Giai Giai nhìn mà đau lòng không thôi. May mà trong nhà người đàn ông kia khá giàu, vì để giảm bớt chút tội lỗi nên bồi thường cho bố mẹ Thôi Giai Gia một số tiền lớn. Cuộc sống nửa đời sau của hai cụ cuối cùng cũng được bảo đảm.

Tất cả nguyện vọng đã được hoàn thành, Thôi Giai Gia trở thành con nô lệ quỷ thứ năm của Đường Nham như khế ước nô lệ quỷ đã ký kết.

Sau đó thì qua một thời gian sống yên tĩnh. Ban ngày Đường Nham ngọt ngào ở bên cô nhóc nhà mình, buổi tối bắt đầu dạy dỗ hai con nô lệ quỷ Thôi Giai Giai và Tiếu Vi Vi mình mới có.

Những ngày này sống thoải mái dễ chịu còn hơn thần tiên.

Nhưng ngày nào đi học cũng phải chen chúc trên xe buýt có hơi không thuận tiện. Đường Nham nghĩ dù sao mình cũng đã đứng vào hàng ngũ có tiền, không bằng mua chiếc xe để đi, vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. Vì vậy anh tìm thời gian rảnh, đi với Lưu Tiểu Nhiên vào cửa hàng chuyên kinh doanh xe hơi ở nội thành.

Khi đi ngang qua một cửa hàng 4S, Đường Nham bỗng dừng bước.

“Sao thế?” Lưu Tiểu Nhiên hỏi đầy nghi ngờ.

“Hình như cửa hàng này hơi không đúng lắm.” Đường Nham gật đầu, như có điều suy nghĩ ní.

“Em thấy rất bình thường, có điều hơi ít khách chút. Hai cửa hàng chúng ta vừa đi kia đầy ắp cả người, ở đây lại vắng lặng. Có điều em thấy cách trang hoàng của cửa hàng này về kết cấu cũng đều rất mới lạ, sao không có khách nhỉ?” Lưu Tiểu Nhiên nghiêm túc quan sát cửa hàng kia một lúc, tò mò nói.

Đó là một cửa hàng chuyên kinh doanh xe ô tô cỡ lớn, mà nhãn hiệu bày bán là nhãn hiệu nước ngoài rất nổi tiếng. Theo lý thuyết thì hẳn khách vào xem phải rất nhiều mới đúng nhưng đứng bên ngoài nhìn hồi lâu, Lưu Tiểu Nhiên phát hiện người đi ngang qua không ít nhưng không có mấy người đi vào. Dù có người bước vào thì chỉ hai phút sau đã lập tức chạy ra. Nhìn thế thì đúng là có chỗ không đúng.

“Trong cửa hàng này có hắc khí lờ mờ tỏa ra. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn có chuyện tà môn gì rồi. Đi thôi, chúng ta vào xem một chút.” Đường Nham nói.

“Chao ôi, anh đã nói tất cả không bình thường thì chúng ta vào trong làm gì? Nhỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?” Lưu Tiểu Nhiên níu chặt ông tay áo Đường Nham, chần chừ nói, trong mắt cô có sự sợ hãi.

“Có câu là gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ. Vừa hay đây là mục đích tôi làm phong thủy. Nếu đã phát hiện có cái gì không đúng thì chắc chắn phải dò xét một lần mới được. Em yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thực lực của người đàn ông của em rất lợi hại.” Đường Nham nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ dỗ dành.

“Vậy được.” Nghe Đường Nham nói thế, Lưu Tiểu Nhiên cũng không tiện phản bác gì nữa, đành phải đồng ý đi vào cửa hàng xe hơi kia với anh.

“Xin chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?”

Vừa thấy có khách vào, em gái bán hàng xinh đẹp vội vàng cười khẽ nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi, dẫn hai người vào cửa hàng. Cô ta đã đi làm ở đây lâu rồi, tiền lương trích từ phần trăm tiêu thụ nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà ngay cả nửa cái xe trong cửa hàng cũng không bán được, làm hại lương tháng trước của cô ta không được bao nhiêu, suýt chút nữa thì cả tiền phòng cũng không trả nổi. Phải biết rằng trước kia lương mỗi tháng đều hơn năm con số, đúng là quá không bình thường. Nếu không bán được xe nữa, tháng này cô ta lại khó khăn rồi cho nên lúc này thấy có người vào, cô ta tích cực xúc tiến cuộc mua bán này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play