Tiểu Kiều được nghỉ đông. Phải, là nghỉ đông. Mấy ngày trước leo núi, trời nóng như thế, là một ngày nóng bức nhất của mùa đông này, mà chúng tôi đều mặc áo bông đi leo núi. Bạn nói xem, cái người này một khi chập mạch, thời tiết cũng chập mạch theo.
Ừm, tiếp tục.
Tiểu Kiều được nghỉ đông.
Mẹ nó mấy ngày nay ra ngoài, để nó ở nhà tôi. Tiểu Kiều say xe, xe vừa chạy là bắt đầu muốn buồn nôn, không cách nào đi xa.
Lúc này nó cuộn bên cạnh tôi, cùng xem DVD đại nhạc hội.
“Dì ơi, đẹp.”
“Ừ.”
“Dì ơi, dì có xem chưa?”
“Chưa. Nhưng sẽ đi xem nhanh thôi.”
“Dì ơi, tay dì đứt rồi, vẫn muốn đi xem sao?”
……
“Dì chỉ bị gãy xương tay, không đứt.” Tôi đau khổ quá.
“Dạ.” Nó đáp như vậy, đầu cũng không ngoảnh, tiếp tục xem Minh Minh.
Qua một hồi lại sờ cái màu trắng của tôi: “Dì ơi, dì như vậy đi xem mỹ nhân, chị ấy có cười dì không?”
Cười tôi? Cười tôi?…
Tôi tin chắc Minh Minh, là người có tình thương, đối với người có thương tật, hẳn là càng chiếu cố hơn, mới đúng.
Trong lòng, tại sao vẫn co thắt co thắt.
Tôi đau khổ như vậy, Minh Minh trên tivi không thấy nữa. Mẹ tôi xuất hiện rồi.
Đưa cho tôi một bát canh: “Thiếu gì bổ nấy.”
Canh đậu phộng giò heo.
“Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ muốn con ăn canh béo như thế?” Đã thân tàn, mà còn muốn tôi béo phì?
“Hầm bao nhiêu tiếng con có biết không? Ăn hết cho mẹ!” Ánh mắt mẹ tôi hung dữ.
“Ăn xong thì khỏi nhanh lên, còn dám oán trách?” Càng hung dữ.
“Dì ơi, mau ăn mau ăn.” Tiểu Kiều vỗ chăn giục tôi.
Dưới bốn con mắt to nhỏ ngó chằm chằm, tôi húp cạn sạch.
Mẹ tôi lại chỉ thị tôi: “Gặm giò heo đi.”
“Không muốn.” Tôi mang vẻ mặt thấy chết không sờn.
“Có biết bây giờ thịt heo đắt không! Con còn lãng phí với mẹ? Con soho, không làm việc đàng hoàng cho mẹ, con có biết tiền rất khó kiếm không?”
Gió đang gào thét, ngựa đang hí, mẹ tôi đang la lối.
Chỉ có cầm giò heo lên, gặm gặm, gặm cái giò heo cho mày chết, gặm Cố Đảo Dữ cho anh chết.
Chưa được bao lâu lại quay lại, đưa cho tôi một quyển sách: “Dì ơi, hết mỹ nhân xem rồi, chúng ta xem sách đi.”
Tôi tiếp thu ý hay.
Là một quyển sách như thế này – Giả như cho tôi ba ngày bừng sáng (Three Day to See).
Là như thế này.
Thân là fan hâm mộ vô cùng có tính giác ngộ, của Minh Minh, sau khi bị thương tật, tôi không quên khích lệ bản thân, truy cầu vươn lên.
Thế là, tôi đã đặt một số sách chiến lược, như những loại dưới đây:
Trương Hải Địch: Ước mơ trên xe lăn, Sự truy hỏi của sinh mệnh;
Helen Keller: Giả như cho tôi ba ngày bừng sáng;
Cùng với tiểu sử về Stephen Hawking và Pavel Korchagin.
Trong thời gian ở nhà dưỡng bệnh, tôi treo tay tôi, dùng một cái tay khác, đọc những quyển sách này, xúc động lây, gần như phát khóc. Thời tiết giá lạnh, không có nắng, tôi càng buồn bã, cực kỳ hiu quạnh.
Trong lòng tôi đã sẵn sàng đánh một trận công kiên giữa tinh thần vĩ đại và thân xác khiếm khuyết, nhưng những cảm xúc nho nhỏ đôi lúc này, đã quấy nhiễu tiến trình thân tàn chí vững của tôi.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu, đằng sau sự vĩ đại, là nỗi gian khổ to lớn.
* * *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT