*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tâm trạng rối bời, cũng không muốn phí lời nữa, ở bên ngoài kêu một tiếng, đợi đám người đại thần ra, tay chân lóng ngóng lên đường đi du lịch.
Trèo cao ngắm xa không có một chút sáng tạo.
Lúc chúng tôi trèo tới trên cao, trợ lý và Tiểu Hắc vẫn không thấy bóng dáng, có thể đang ở lưng chừng núi.
Chúng tôi, tất nhiên là chỉ tôi và Cố Đảo Dữ.
Ngồi trên ghế đá trong đình, tôi lấy tay quạt gió. Cố đại thần dạo này chắc là đầu óc chập mạch rồi, trời nóng bức mà đi leo núi, còn đánh úp cầu thân.
Tôi mở chai nước uống ừng ực. Cố Đảo Dữ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh tôi.
“Suy nghĩ xong chưa?”
Phụt.
Nước chưa uống vào trong bụng, phun ra tưới hoa, cũng coi như không lãng phí.
“Cái đó, đại nhân, gần đây em muốn nhận đơn rồi, phiền anh giao cho em vài đơn nhỏ.”
“Không phải vấn đề này. Vấn đề kết hôn.”
……
Cúi đầu. Trên mặt đất đều là đất cát. Tôi rất tức giận, giày vải của tôi.
Tôi móc khăn giấy ướt ra chùi, lúc cúi người xuống bị chóng mặt. Lần trước ở trên đường cái, một ông chú túm lấy tay tôi nói có thể nhìn ra trạng thái sức khỏe, tôi liều mạng rút mà rút không ra, Cố đại nhân ném người đó ra một phát. Ông chú còn kiên cường hô lên, cháu bị thiếu máu, huyết áp thấp.
Nói ra thì, tôi thật sự ghét người khác chạm vào tôi.
Tôi chùi tôi chùi tôi ra sức chùi.
……
Ực, tay bị nắm lấy.
Nói ra thì, đại nhân chạm vào tôi nhiều lần như thế vậy mà tôi chưa từng phản cảm.
Tôi hất ra.
Tay hung hăng quất lên mép ghế đá. Tôi cắn răng cố gắng không đổi sắc mặt. Rặn ra hai chữ: “Không cần.”
Sắc mặt anh ta bất thiện nâng đầu tôi lên, hung tợn kề sát đến nhìn tôi chằm chằm. Tôi nâng tay muốn gạt cái tay trên cằm ra, nhưng lại bị túm lấy một phát đưa đến trước mặt anh ta nhìn kỹ.
Lại lần nữa, tôi hất tay anh ta ra.
Chân tê rần, hai tay tôi chống ghế đá muốn đứng lên. Nghe thấy một tiếng vang nhỏ, từ cái cổ tay phải quất trúng ghế đá đó truyền đến, tiếp đó là một trận đau tuy nhỏ nhưng nhói. Tôi lại lần nữa nâng cái tay bầm tím xước da rướm máu đó lên, phát hiện nó đau đớn mà xụi lơ.
“Lớn chuyện rồi đại nhân.”
Tôi không chướng với đại nhân nữa. Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải đoàn kết chặt chẽ xung quanh sếp, đây vĩnh viễn là chân lý.
Tuy lúc này tứ chi tôi không khỏe mạnh toàn vẹn, nhưng năng lực tự do đi lại vẫn đầy đủ.
Cho nên tôi nói Cố đại thần chập mạch, là chính xác.
Nếu không thì mắc mớ gì, tôi lại được anh ta lập tức bế lên xông xuống núi. Các đồng chí, là tay tôi xảy ra chuyện, không phải chân.
Lúc ngang qua trợ lý, tay cô nàng còn đỡ eo, một tiếng “Tôi nói cô nghe” mới ra khỏi miệng, giây tiếp theo liền kéo Tiểu Hắc đuổi theo.
Hai người này là đến leo núi hay là hàn huyên.
* * *
“Phụ nữ trẻ có khi ức chế bực bội về điều này, thậm chí mất đi niềm tin sống. Có người bệnh lo lắng để lại thương tật, ảnh hưởng đến sự nghiệp, hôn nhân, gia đình v.v… vì thế mà suốt ngày rầu rĩ ủ ê; có người tính tình trở nên nóng nảy, dễ bị chọc giận. Nhân viên y tế nên thực hiện công tác giải thích, bạn bè người thân cũng phải hiểu cho người bệnh, quan tâm chu đáo nhiều hơn từ mọi mặt, khuyên giải họ: ‘Giữ rừng còn xanh, lo gì không có củi đốt’, không nên lo âu quá mức.”
Tôi lấy tay trái, vồ lấy con dao nhỏ trên mặt bàn, phóng ra. Tiểu Hắc nghiêng đầu né đi.
“Có người tính tình trở nên nóng nảy, dễ bị chọc giận.” Trợ lý bộc bạch.
Tiểu Hắc vỗ ngực thở dốc: “Tây Fán, giữ rừng còn xanh, lo gì không có củi đốt.”
“Mới sáng sớm đã tăng thêm xúi quẩy cho tôi.” Tôi túm cái gối đập cậu ta.
Trợ lý đưa quả táo qua.
Táo gọt gần nửa tiếng, còn lồi lõm sứt mẻ. Cố Đảo Dữ để người như thế này làm trợ lý, còn làm lâu như thế. Chập mạch không nhẹ.
Thế là tôi lấy quả táo nện Tiểu Hắc.
Cậu ta chùi chùi mặt, vẻ mặt chán ghét: “Tôi ghét táo nhất.” Lại đổi sang vẻ mặt khích lệ trìu mến: “Tây Fán, đừng có giấu bệnh sợ thầy, gãy xương bó nẹp cố định là cách chữa trị rất bình thường. Hãy tin tiến sĩ tương lai như tôi.”
“Cút.”
Gãy xương tại sao phải làm thành một tảng màu trắng treo ở trước ngực?
Có biết tôi có hoạt động trọng đại phải tham dự hay không?
Có biết tham dự hoạt động trọng đại phải có hình tượng hay không?
Có biết hình tượng vô cùng vô cùng, vô cùng quan trọng hay không?
Cho tôi biết, treo một cánh tay tham dự đại nhạc hội của Minh Minh, có hình tượng gì?
Hình tượng như vậy mà đi, chỉ sẽ bôi nhọ Minh Minh của tôi.
Một đứa fan đạt chuẩn, nên là đứa fan yêu thần tượng yêu cuộc sống. Chứ không phải là đứa fan mà cái thân mình cũng không chăm sóc tốt, chính mình cũng không quý trọng.
Tôi thế này, treo cái tay đi, làm sao mà yêu thích Minh Minh?
Cao xanh ơi ~ ~ ~ ~ ~
Nhìn trời, thương tâm, muốn rơi lệ.
Vai bị người phủ lên.
Tôi cúi cái đầu đang ngẩng lên xuống. A, là Cố đại nhân. Cố đại nhân chập mạch, khiến tôi bị gãy xương.
Giơ cái tay khỏe mạnh ở bên này ra, gạt anh ta ra, bị nắm ngược lại. Bộ mặt tôi chắc là đang co giật.
“Em không cố định, em phải tự nhấc tay cả ngày, như vậy?” Anh ta nhấc tay mình lên, mô phỏng tình cảnh cái tay cố định.
“Nếu em tùy tiện cử động một chút, sau đó lại gãy thêm mấy khúc xương, hoặc dứt khoát đứt lìa?” Anh ta cầm cây bút chì kế bên lên, rắc một cái bẻ gãy nó, làm mẫu cho tình hình gãy xương lần nữa của tôi.
Đáng sợ quá đi.
Nhưng mà Cố đại nhân, vụ làm mẫu này sao lại có hơi, có hơi kỳ quái?
Nhìn nhìn trợ lý và Tiểu Hắc, đều mặt mày dại ra.
Cuối cùng, anh ta xoa xoa đầu tôi, “Anh gọi bác sĩ đến.”
Đêm đó, tôi treo cánh tay của tôi, nghĩ đến Minh Minh, đại nhạc hội sắp đến, lần đầu tiên chẳng hề phấn khích, mà mang theo nỗi buồn bực.
Cái tay màu trắng, treo lơ lửng này.
Tôi nên lấy trang phục nào, tôi nên lấy giày nào, tôi nên lấy kiểu tóc nào, tôi nên lấy túi xách nào.
Để phối với nó?
Ướt hết cả áo gối.
* * *