Thời gian thấm thoát như thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày Manh Trảo đoàn ngày xuất phát lên đường.
Trước khi đi Airy Gailey để lại tàu Tiểu Ưng, còn giao Tiểu Lạc cho Lanto, anh lo lắng nói: "Anh để Tiểu Lạc lại cho em, nếu như gặp phải chuyện gì mà Nina không ở bên cạnh em, cứ bảo Tiểu Lạc tìm anh, cho dù em ở đâu anh cũng tìm thấy."
Nhìn cậu nhóc tí hon màu vàng trên vòng ID, Lanto tò mò chọt chọt, lập tức hỏi: "Doyle nói mọi người đi đến một nơi rất xa, làm được không vậy?"
Vừa dứt lời, tai của ai đó đột nhiên bị đau, dĩ nhiên là bị Airy Gailey cắn một phát, "Đừng hỏi nửa kia của em câu được không, biết chưa hả?"
Anh...không chọc tôi là chết hả? Lanto đỏ mặt trừng ai đó, vội chạy về bên cạnh Thanh Điểu làm con đà điểu. Bất ngờ là Thanh Điểu cũng không có hung dữ trừng Airy Gailey như bình thường, mà lại xuất thần nhìn cảng, không biết là đang suy nghĩ gì.
Ở bên kia, Nicole Shanna nghiêm túc dặn Norre: "Nghe đây, chị em không đi được, em không được để chị mất mặt, biết chưa?"
Norre ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, biết rồi, chị à."
Nicole Shanna đột nhiên thấp giọng nói: "Nhớ kỹ là phải quay lại cho chị xem toàn bộ chuyến đi đó."
Norre mất bình tĩnh, lo lắng liếc sang Airy Gailey: "...Chị, đoàn trưởng phát hiện thì làm sao?"
Nicole Shanna thản nhiên đáp: "Phát hiện thì tắt đi thôi! Sau đó lại lặng lẽ mở ra."
"..." (Ngạn: Nina, cô dạy hư Norre bây giờ đó!!! ><)
"Nè, mấy người xong chưa hả, đừng có lãng phí thời gian nữa!" Bởi vì không có ai để nói lời từ biệt, cậu bạn cô đơn Doyle khoanh tay đứng cạnh giậm chân, tâm trạng khó chịu lên tiếng.
"Xuất phát." Nói lời chia tay với Lanto xong, mấy người Airy Gailey ngồi lên xe bay rời đi.
Nhìn theo bóng dáng khuất dần của mấy người họ, Lanto không nén được cảm thấy hối hận, tuy rằng cuộc sống thường ngày của lính đánh thuê tràn ngập nguy hiểm và khó chắc chắn được, nhưng có thể ở chung với bọn họ, cảm giác này cũng không đến nỗi nào. Hay là...đợi bổ túc thêm kiến thức về máy móc, xin nghỉ việc rồi lại gia nhập vào đoàn của bọn họ có lẽ cũng là một lựa chọn tốt chăng? Lanto nắm tay lại, hơi nôn nóng muốn thử, rồi lại thấy vẻ mặt chán nản của Nicole Shanna, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, Nina, hại cô phải ở lại chỗ này với tôi rồi."
"Không sao đâu, trước đây có mấy ông tướng đó nên chẳng ai thấy được sự lợi hại của Nina này, lần này ấy hả, cậu yên tâm đi! Có tôi ở đây! Tuyệt đối đáng tin!"
Thấy Nicole Shanna đột nhiên trở nên hăng hái, Lanto biết cô muốn an ủi mình, cậu cười nhận lấy ý tốt của cô: "Vậy nhờ cô rồi, Nina."
"Cứ để cho tôi hết đi, mà được rồi, bình thường hai người làm gì, nói tôi nghe thử đi."
Lanto chỉ mình, "Tôi đi làm." Sau đó lại chỉ sang Thanh Điểu, "Cậu ấy ngủ."
Cậu tay vốn không phải ngủ đâu, mà là hôn mê đó! Nicole Shanna nhớ kỹ lời dặn của Airy Gailey, không dám nói thật, cô vỗ đùi nói: "Vậy dễ rồi, để Thanh Điểu ngủ rồi tôi đưa cậu đi làm."
"Cần thiết vậy không?" Lanto khẽ kinh ngạc, để một cô gái đưa mình đi làm à, sao được chứ?
"Dĩ nhiên cần," Nicole Shanna ném cho cậu cái lườm, "Tôi là vệ sĩ của cậu đó."
Thuận theo yêu cầu không được can thiệp của Nicole Shanna, Lanto đành mở cửa xe của mình ra, chở cô đến chỗ làm. Văn phòng công đoàn còn chưa mở, trước cửa đã chen chúc một bầy lính đánh thuê đầy sốt ruột, thấy Lanto với Nicole Shanna xuất hiện, ánh mắt của bọn họ cũng sáng rỡ.
"Này! Mau nhìn, đó chẳng phải là cô gái duy nhất của Manh Trảo đoàn, Nicole Shanna đấy sao?"
"Mẹ ơi, sao tên đó theo đuổi được hay vậy?"
"Ê ê ê, không đúng, hôm qua cậu ta xuất hiện cùng với Airy Gailey mà, hai người còn tay trong tay nữa đó!"
"Trời đất, chẳng lẽ hai chân hai thuyền?"
"Ôi trời! Chẳng lẽ tên đó ngủ hết với cả đoàn lính đánh thuê Manh Trảo đoàn rồi à?!"
Thính lực vượt trội của Nicole Shanna nhận ra cả đám đó càng nói càng hăng, ném một ánh mắt sắc bén qua kia, con trăn Mỹ Nữ tựa như mũi tên rời cung xông ra, siết cho đám lính đánh thuê nhiều chuyện này thở không ra hơi. Nicole Shanna vừa ra tay liền xong ngay. Cô vặn hông sải chân đến trước mặt cả đám, cao cao tại thượng mà nói: "Giữ cho tốt cái miệng của mấy người đi, nếu không tôi quăng cả đám cho rắn ăn."
Tiếng tăm Manh Trảo đoàn vốn rất vang dội, vốn là hình tượng mà tập thể lính đánh thuê sùng bái, bây giờ lại thấy Nicole Shanna tức giận như vậy, mấy "fans" của Manh Trảo đoàn cũng nhao nhao chạy ra đòi lại công lý, tung chưởng dạy dỗ đám kia một phen, xong rồi lại quay đầu cúi đầu khom lưng lấy lòng Nicole Shanna.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lanto mém xíu đã la hoảng lên. Hiệu ứng của người nổi tiếng cũng thiệt là kinh khủng quá đi? Không đợi cậu kịp hoàn hồn, Nicole Shanna đã trở lại bên cạnh cậu, ôm lấy vai cậu cất cao giọng nói: "Tất cả mọi người nghe cho tôi, đây là người của đoàn trưởng Airy Gailey bọn tôi, đi đánh bóng hai mắt hết đi nhé! Ai dám đến làm phiền thì đừng trách Manh Trảo đoàn không khách khí đấy!"
"Dạ! Đại tỷ xinh đẹp nói rất hay!"
"Chúng tôi nhớ rồi! Có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Nghe thấy ai nấy đều liên tục xin xỏ, Lanto cảm khái: "Nina, độ nổi tiếng của cô cao quá đó."
"Ầy, ai bảo chị đây trời sinh đẹp quá khó từ chối quá làm chi." Nicole Shanna hất mái tóc dài, làm bộ than vãn, nói.
"Vâng, cô không chỉ rất xinh đẹp, mà cũng rất bản lĩnh." Lanto không thể làm gì khác hơn đành nói, "Sắp tới giờ làm rồi, cô vào phòng nghỉ hay là..."
"Đương nhiên là làm việc với cậu rồi!" Nicole Shanna dứt khoát đáp.
Thời điểm văn phòng công đoàn mở cửa, cửa chính vừa mở ra, đám lính đánh thuê như thủy triều tràn vào, sau đó lại kỳ lạ chừa ra một con đường không dám đến hỏi thăm. Mà điểm cuối của con đường đó chính là cửa sổ phòng làm việc của Lanto. Nicole Shanna ngồi ngay dưới cửa sổ chỗ Lanto làm, bắt chéo chân ngâm nga hát, thi thoảng còn lôi con trăn Mỹ Nữ ra ngắm nghía.
Rõ ràng là vì sự trấn thủ của Nicole Shanna đặc biệt có hiệu quả, mấy bạn lính đánh thuê muốn đến nói chuyện cũng không dám chồm lên cửa sổ chỗ Lanto nữa. Nhưng mà tình cảnh này lại khiến ai đó rất xấu hổ, cậu đến đây làm, số lượng khách tiếp cũng có chỉ tiêu đó! Tuy rằng trước đây vượt quá chỉ tiêu lắm luôn, nhưng mà nếu như có Nicole Shanna "bảo vệ" thế này, tiền lương của cậu chẳng phải cũng đổ sông đổ biển hết sao?
Lanto đành phải gõ kiếng một cái, liếc mắt khẩn cầu nhìn Nicole Shanna, "Nina, cô có thể chuyển sang ngồi chỗ khác không? Chỗ tôi ngồi...nãy giờ chẳng có ai cả."
Nicole Shanna ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy, phải đạt chỉ tiêu à?"
"Đúng vậy."
"Đơn giản mà." Nicole Shanna đứng lên cao giọng nói, "Ai đến trước cửa sổ chỗ Lanto thì tôi kí tên tặng kèm dấu môi son, số lượng... Cậu cần chỉ tiêu bao nhiêu?"
"...300 đủ rồi."
"Số lượng 300 cái! Đến trước được trước!" Vừa dứt lời, cửa sổ không ai dám đặt chân đến vừa rồi nhất thời lại chen chúc đầy lính đánh thuê, anh đẩy tôi lấn vô cùng náo nhiệt, Lanto bình tĩnh nhìn sự biến đổi long trời lở đất này, thở dài nặng nề.
Cảm giác sao mà...mệt mỏi quá vậy trời?
Vì cả đám lính đánh thuê đều nhiệt tình ủng hộ nên cũng khiến cho công việc của Nicole Shanna cũng nhiều hơn, ban đầu cô còn tình nguyện tự mình ký tên ấn dấu môi son, nhưng mà sau đó lại thấy phiền, trực tiếp bảo "Mỹ Nữ" làm thay, con trăn đảo đuôi qua quẹt quẹt coi như là đã ký, miệng trăn ấn một cái coi như là dấu môi son, chỉ tiêu 300 một ngày rất nhanh đã hoàn thành. Nicole Shanna lại tiếp tục ngồi bên dưới cửa sổ chỗ Lanto chặn lính đánh thuê, Lanto cố gắng ngồi một chỗ khó khăn vượt qua cả một buổi chiều, nhất là khi được đắm mình trong ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ của đồng nghiệp.
Khó khăn chịu đựng đến hết giờ làm, Lanto vội nhận lỗi với đồng nghiệp, cam đoan ngày mai tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như hôm nay, mấy đồng nghiệp vừa thấy mặt Nicole Shanna, cũng không tiện nói nhiều, mọi người nói cười bảo chuyện chẳng có gì cả, nhưng mà sau lưng nói gì thì cũng không ai biết được.
Rời khỏi văn phòng công đoàn rồi, Lanto đi lấy xe vừa thở dài nói: "Nina, làm vậy có phải là có lỗi với đồng nghiệp của tôi quá không vậy?"
"Cái công việc này với cậu mà nói thì chẳng có thách thức gì hết, sau này cậu làm đến trưa thôi, chiều lại học, chẳng phải cậu muốn tu bổ kiến thức về máy móc sao? Để Tiểu Lạc dạy cậu đi." Nicole Shanna dửng dưng đáp, "Chẳng lẽ cậu muốn làm cả đời ở chỗ này à?"
"Dĩ nhiên là không," Lanto vội vã phủ nhận, cậu rõ ràng cảm thấy ánh mắt của chị gái đi cạnh không những không thân thiệt mà còn có chút muốn giết người luôn thì phải, "...Quên đi, cô nói cũng không sai, lãng phí thời gian không bằng tận dụng nó mà học vậy, sớm rời khỏi đây."
"Cậu nghĩ vậy chẳng phải tốt hơn sao!" Nicole Shanna thân thiết ôm vai cậu vỗ vỗ như anh em, "Sau này cậu có thể theo bọn tôi đi làm nhiệm vụ, nấu đồ ăn ngon cho bọn tôi ăn!"
"Làm loạn cả nửa ngày, thì ra là cô nghĩ đến đồ ăn hả!" Bị Nicole Shanna chọc như thế, tâm trạng Lanto cũng thả lỏng không ít, hai người vừa nói vừa cười lái xe về quán bar Alphonse. Nửa đường, Nicole Shanna đột nhiên hít mũi một cái, vội kéo tay áo Lanto, "Lanto, phía trước có chuyện, mau qua nhìn đi!"
Ngũ giác của lính gác mạnh hơn người thường, Lanto không hề nghi ngờ, thuận theo hướng ngón tay cô nàng chỉ, lái xe qua đó, nhìn xa hơn nữa liền nhận ra chỗ đó chính là vị trí cảng.
Ba mươi phút trước, tàu vận tải dân dụng hạng nhất đã đưa một nhóm du khách đến cảng Selong, Ebony đơn độc rời khỏi Tháp Trắng ngồi trên con tàu này đến đây. Anh xách hành lý và thùng dụng cụ đi xuống cầu, có chút căng thẳng hít sâu vài cái.
Khác với Losha ẩm ướt, Selong không có biển, chỉ có một cái ao nhỏ là có thể miễn cưỡng xem như là một cái hồ, ở đây cũng không có cây cối tự nhiên, từng cành cây cọng cỏ nơi này đều là do những người đi trước trồng để lại. Nhìn những tòa nhà thô cứng có mặt ở khắp nơi là có thể nhận ra được sự mạnh mẽ của hành tinh này.
—— Hành tinh của lính đánh thuê, đến nơi rồi.
Ebony hồi hộp mở màn hình xem bản đồ một lát rồi lại che đi. Bên phía học viện dẫn đường không cung cấp địa chỉ cụ thể mà lính gác của anh ở, trong này có bẫy à? Ebony hơi thừ người nhìn con đường lạ lẫm, hồi trước anh đã cảm thấy học viện không cần mình, học viên cũng gạt mình, nhẫn nhịn một chút rồi cũng vượt qua cả, nhưng mà không ngờ tình trạng này lại lan ra cả bên ngoài học viện rồi ư?!
Không có vị trí cụ thể thì làm sao mà tìm người chứ, chỗ này khắp nơi đều có lính gác độc thân, cuối cùng thì người anh muốn tìm ở đâu mới được? Ebony đấu tranh tư tưởng, giữa lúc anh đang không biết làm sao, có vài người không quen biết đã đi đến chỗ anh.
"Này, cậu, nói cậu đó." Người đến đều là lính đánh thuê, tinh thần thể đều là linh cẩu cùng màu, cả đám bao vây Ebony lại, không chắc chắn lắm, hỏi, "Cậu...có phải là dẫn đường không?"
Hô hấp của Ebony có hơi không thông lắm, theo bản năng lựa chọn im lặng. Nhiều lần anh tự nhủ là phải kiểm soát mùi dẫn đường của mình không được để lộ ra, nhưng mà trước mắt căn bản không có thời gian cho anh suy tính, anh đã bị ngắm trúng rồi.
Lính đánh thuê lại tiếp tục lải nhải hỏi anh: "Nè, hỏi cậu đó, bị câm à?"
"Nè, cái chuyện này còn phải hỏi à, chậc chậc, dáng vẻ này...tuy có xấu một chút, nhưng mà đúng rồi đó nha." Bầy linh cẩu quây bên chân Ebony ngửi tới ngửi lui, giống như là ngửi thấy được mùi thịt tươi ngon đến chảy nước miếng vậy, Ebony nhíu mày đạp bay con linh cẩu, nhất thời khiến lính đánh thuê bất mãn.
"Cmn mày muốn chết hả?!"
Lính gác đẩy Ebony muốn đánh nhau, nhưng mà vóc người Ebony cao lớn, thân thể rắn chắc, lính đánh thuê phải mất không ít sức cũng chỉ có thể đẩy anh lảo đảo, lính đánh thuê mất mặt không nén được cơn tức, thẹn quá hóa giận muốn động thủ. Ebony không dám lấy tinh thần thể của mình ra, tay không đánh với đám lính đánh thuê.
Thùng dụng cụ chắc chắn lại biến thành vũ khí và vật phòng ngự tốt nhất, một bên vừa vung tay đập tên lính đánh thuê, rồi xoay người lại chặn đám linh cẩu cắn xé. Có điều vì từ nhỏ đã được truyền thụ cái tư tưởng hòa bình nên Ebony căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, lấy một địch ba nên nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong. Gương mặt của Ebony không lộ bất kỳ biểu cảm gì, nhưng trong đầu đã bắt đầu hoảng loạn rồi.
Làm sao đây...bây giờ kêu cứu có kịp không? Nhưng mà với dáng người như thế này thì có ai tin anh là bên bị yếu thế chứ! Anh vừa phân tâm, thùng dụng cụ bị tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống đất, âm thanh này tựa như tiếng kèn lệnh tấn công vang lên, lính đánh thuê và tinh thần thể của bọn chúng cùng nhau xông lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người ở phía sau bắt lấy cánh tay anh kéo về, một dáng người xinh đẹp rơi vào tầm mắt, sạch sẽ gọn gàng đạp bay đám lính đánh thuê đang nhào lên, mà lũ linh cẩu mất mục tiêu thì bị một con trăn sặc sỡ siết chặt lại thành một đống bánh ú, có mấy con không phục lại bị còn trăn há to cái miệng như chậu máu cắn cổ, thấy bài học kinh nghiệm đầy xương máu hiển hiện ngay trước mắt, cả đám linh cẩu cũng đành thành thật đứng dậy.
Ebony ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô gái trước mặt, mái tóc dài màu đỏ bay trong gió để lộ ra vùng cổ trắng nõn, cô quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, tiếng tim đập của anh chợt trở nên mạnh mẽ.
Xuất hiện rồi, lính gác của anh.