Sau khi trao đổi với Lianna xong rồi, Ebony chính thức làm thủ tục rời khỏi rồi tiến đến bên làn đường tốc hành, vòng ID của anh vang lên không ngừng, thi thoảng có màn hình nhảy ra: Lãnh đạo XXX tán thành và gửi lời chúc mừng. Nhẫn nại nhận hết một đống lời chúc của mấy vị lãnh đạo, Ebony thu dọn qua loa đồ đạc của mình, chuẩn bị rời khỏi.
Đồ của anh không nhiều lắm, quý giá nhất là một bộ công cụ máy móc đa năng hoàn mỹ, bộ công cụ này đã cùng làm bạn với anh, cùng anh vượt qua những tháng ngày khô khan.
"Cuối cùng phải đi rồi." Ebony vỗ thùng dụng cụ, vì quần áo và vật dụng khác mang theo không nhiều, nên bước chân anh vững vàng gọn gàng hẳn.
Trên tầng cao nhất của Tháp Trắng, một con tàu con thoi hai đầu vượt biển đang đứng đợi, sau khi Ebony chào tạm biệt đội ngũ giáo viên và học viên thì đi đến đây, bắt đầu nói lời từ biệt cuối cùng.
Cuối cùng cũng phải rời đi. Ebony nghĩ, không ngờ mình cũng có ngày rời đi. Không biết lính gác của anh có dáng dấp thế nào, có phải là một kỹ sư máy móc không? Hay là nhân viên trong hội chợ triển lãm khi đó? Vì là những chuyện liên quan đến lính gác của mình, nên suy nghĩ của Ebony tránh không khỏi như con ngựa hoang mất cương mặc sức tung vó lao đi, đúng lúc này, Lianna thay mặt cho đội ngũ giáo viên, tiến lại gửi đến anh lời tiễn biệt cuối cùng.
"Dẫn đường thân ái, hôm nay cậu tốt nghiệp rồi, từ giờ trở đi, tất cả mọi thứ cậu phải lấy lính gác của mình làm trọng, đã nhớ kỹ chưa?" Lianna lấy hết tinh thần nói xong câu đó, cho dù có trang điểm thế nào cũng khó mà che được sắc mặt càng lúc càng tệ của mình, cô chậm rãi lấy hơi, đột nhiên cảm thấy choáng váng, hơi loạng choạng, suýt tí nữa đã té ngã trên đất.
Một bàn tay lớn vươn ra đỡ lấy cánh tay cô, ổn định trọng tâm của cô. Là lính gác của mình? Không, không phải... Ánh mắt Lianna dường như ngừng lại trên người Ebony, người dẫn đường cao lớn cường tráng không giỏi ăn nói này lại đỡ lấy cô, nhíu mày do dự mở miệng: "Chủ nhiệm, ngài phải bảo trọng thân thể."
Lianna đành cười khổ, cô đã từng là một trong những người ngu ngốc từng xem thường người ta, mà hôm nay cô mới biết được tầm nhìn mình hạn hẹp biết bao nhiêu.
Hiện tại nhận ra có phải là quá muộn rồi không? Không, không phải, ra khỏi Tháp Trắng, mới thật sự là bắt đầu.
(Ngạn: Không có đâu Lianna, giờ nhận ra cũng không có muộn đâu =v= tính ra thì chị cũng chỉ là nạn nhân chứ không phải chủ mưu mà, tui thương chị a ><)
Buông tay Ebony ra, Lianna gắng gượng đứng thẳng người, bình tĩnh tự nhiên phất tay: "Chúc cậu đi đường thuận buồm xuôi gió."
Ebony gật đầu, "Hẹn gặp lại."
Ngồi trên tàu con thoi vượt biển, đội ngũ đưa tiễn gần như không ai ở lại cả, lập tức rời đi như thủy triều, so với chuyện quan tâm cái anh bạn dẫn đường bị mất mặt lúc ở trên bục triển lãm này, bọn họ lại quan tâm buổi lễ tốt nghiệp sắp diễn ra ba tháng sắp tới hơn, đó mới là sân khấu biểu diễn của chính bọn họ. Đối với những giáo viên học sinh hay thay đổi này, Ebony cũng không có mấy hi vọng cao xa, nhưng mà bây giờ còn chưa rời Losha, anh lại bắt đầu căng thẳng. Liệu lính gác của mình không thích mình thì sao đây?
"Hắt xì ——" Đứng chờ ở cửa quán bar Alphonse, Nicole Shanna hắt hơi liên tục mấy cái, cậu bạn tinh thần thể hình người Norre toàn tâm toàn ý quan tâm cô nàng cuối cũng cũng bố thí cho chị mình một ánh mắt, hỏi một câu chết người: "Chị, không phải là dẫn đường của chị nhớ đến chị đấy chứ?"
Mặt Nicole Shanna đỏ lên, trưng ra cái dáng vẻ quan tâm sâu sắc: "Ừ... Chắc thế á."
Norre lại hỏi: "Chị, chị không lo lắng cho dẫn đường của mình sao?"
"Cũng không phải là ngài giáo chủ không tốt..." Nicole Shanna lẩm bẩm, cô vẫn còn có chút oán niệm, nhất là khi nhận ra mối tình thầm kín của ngài giáo chủ đối với Doyle, nhớ đến cái mặt mờ mịt ngu ngốc của ai đó khi ấy nữa! Thật sự là lãng phí tình cảm của ngài giáo chủ quá mà!
Nicole Shanna thở dài não nề, đúng lúc này, chiếc xe bay chở Airy Gailey và Lanto thong thả trờ tới, hai người nhảy xuống xe, dáng đi có hơi lảo đảo, quần áo với tóc tai cũng rối loạn cả lên, hai chị em sửng sốt một chút, vội chạy đến.
"Airy, sao hai người thành ra thế này?"
"Ha ha...người ở văn phòng công đoàn hơi bị nhiệt tình ấy mà." Airy Gailey gãi đầu, tự trưng ra cái dáng vẻ lưu manh tiêu sái đầy tính suy diễn của mình. Lanto thì vô cùng mất bình tĩnh, kể hết mọi chuyện.
Sau khi hai người đến văn phòng công đoàn, Lanto còn nhớ lúc trước Airy Gailey xuất hiện trong văn phòng xong thì nguyên đám lính đánh thuê kia y như mấy con gấu điên, cho nên cậu mới không đi từ cửa chính mà dẫn Airy Gailey trực tiếp đi vào từ lối đi của nhân viên. Suy nghĩ của Lanto quả nhiên là đúng, cả hai không tốn bao nhiêu thời gian là hoàn thành chuyện trả nhiệm vụ, nhưng mà lúc rời đi lại xuất hiện phiền phức, tập thể viên chức của văn phòng công đoàn thi nhau rời khỏi vị trí của mình, chặn cả hai lại không cho đi.
Sức mạnh của lòng nhiều chuyện thật là đáng sợ, viên chức tuy không có cáu kỉnh như mấy bạn lính đánh thuê thấy thường, nhưng mà lòng hiếu kỳ cũng chẳng có không giảm tí nào, vây quanh hai người, mà đám lính đánh thuê bên ngoài cũng nháo nhào cũng bắt đầu đập kính thủy tinh, vậy mà cả đám vẫn bơ luôn, liên tục hỏi han.
Nhân viên 1 chớp mắt hỏi: "Lanto, đây là người của cậu à? Trông đẹp trai quá đi à."
Nhân viên 2 nghi ngờ nhìn Airy Gailey: "Nói, sao anh ta nhìn quen mắt thế hả? Chẳng phải là lính đánh thuê sao? Trời ạ, cậu dám lấy việc công làm việc tư một mặt đi làm một bên lại đi câu cá à!"
Trong chốc lát, thân phận kép lính đánh thuê và lính gác của Airy Gailey lại khiến tập thể nhân viên nhanh chóng bắt được trọng tâm nhiều chuyện của mình, hưng phấn không nén nổi, có người hỏi: Sao cậu dám quen với lính gác? Còn có một câu bắn phát trúng hồng tâm luôn: Cậu chắc không phải là dẫn đường ẩn mình giữa đám người bình thường đấy chứ?
Lanto bị hỏi đến đổ mồ hôi lạnh, kéo Airy Gailey đi ra ngoài, nhưng mà tập thể nhân viên lòng đầy nhiệt huyết nhiều chuyện sao có thể để hai người chạy mất chứ, thậm chí còn liên hợp với cả đám lính đánh thuê gây chuyện bên ngoài bao vây tập thể, Airy Gailey và Cavill thế đơn lực bạc căn bản đánh không lại cái chiến thuật dùng biển người chèn ép này, nhưng mà trong cái khó nó ló cái khôn, anh nói với Lanto: "Có nhớ bài hát Thanh Điểu hát không? Em cũng hát một đoạn đi."
"Bây giờ?!"
"Phải, ngay lúc này luôn."
Bởi vì quá căng thẳng, thanh âm lúc đầu của Lanto còn có chút run rẩy, Airy Gailey đứng sau ôm chặt cậu vào trong lòng, Lanto dần dần bình tĩnh tìm lại được cảm xúc, âm điệu trở nên du dương hơn, mấy bạn lính đánh thuê trào dâng nhiệt huyết lập tức yên tĩnh lại, ngay cả tâm trạng của những nhân viên bình thường cũng ổn định lại, ngừng rối loạn. Nhân ngay cơ hội này, Airy Gailey ôm lấy Lanto vọt lẹ, lên xe nghênh ngang đi mất.
Mà đám người như tỉnh dậy khỏi cơn mơ mới phát giác ra mình bị lừa, đuổi theo xe chạy một hồi, cuối cùng cũng bị ném lại phía sau.
"Chuyện xảy ra như vậy đấy." Trong lòng Lanto vẫn còn đầy sợ hãi, vỗ ngực nói, "Má ơi, sức mạnh của lòng nhiều chuyện đúng là vô tận mà."
"Ai bảo cậu tự mình chạy đến văn phòng công đoàn làm bia đỡ chứ, đáng đời." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, sắc bén quở trách Lanto một trận. Quay đầu lại nhìn, Thanh Điểu xoa xoa huyệt thái dương bước ra từ trong xe bay, hai chị em hãi hùng, trời đất, biến thành người sống rồi?! Mới rồi còn nằm giả chết ở đó giờ vừa gặp lại Lanto thì hồn cũng trở về luôn à?!
Lanto nghe lời trách móc mãi cũng thành quen, cậu quan tâm hỏi: "Thanh Điểu, cậu tỉnh rồi? Sao lại ngủ như vậy chứ? Tôi nghe thấy giọng của hai người bọn còn nghĩ cậu ngủ rất say đó."
"Không muốn ngủ thì không ngủ thôi." Thanh Điểu nhìn mấy bạn lính đánh thuê mấy lần, khoanh tay liếc mắt nói, "Giờ mấy người biết tách tôi và Lanto ra thì có hậu quả gì chưa?"
Nicole Shanna và Norre vô thức nhích lại gần đoàn trưởng nhà mình, trốn ra sau người ta thì thầm bàn tán.
"Airy, chuyện này là sao hả? Thanh Điểu đúng là tinh thần thể ư?"
"Đúng đó đoàn trưởng, sao cậu ta không biến mất, chuyện này có bí mật gì à?"
"Mấy người có thể dùng đầu nghĩ tí được không hả, tôi không phải đã nói là Lanto trốn ra từ Tháp Đen sao, nói thế mà mấy người vẫn không hiểu à?" Airy Gailey vô lực liếc nhìn hai chị em lủi ra sau lưng mình, sau khi được nhắc nhở như thế, hai chị em ăn ý há to miệng.
A! Thì ra là thế! Là cái nồi Tháp Đen sao!
Lúc Airy Gailey đang bó tay giáo dục hai chị em, Lanto lo lắng kéo Thanh Điểu, hạ giọng hỏi: "Nè, cậu lại đánh đố cái gì nữa thế? Lại giận dỗi với người khác nữa à?"
"Không có, đừng có lo," Thanh Điểu nhìn cậu, ôm vai cậu nói, "Đi thôi, chúng ta đi tìm ông chủ. Lúc này nên bảo ổng mở cửa rồi."
Không có cái cây rụng tiền Thanh Điểu ở đây, ông chủ quán bar Alphonse tùy hứng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa, mấy quán bar bên đường thấy thì ban đầu vui lắm luôn, nhưng mà ai ngờ quán bar này đóng cửa một cái, lượng khách của nguyên cả con đường y như nước rút trên diện rộng, công việc buôn bán cũng bị mây đen ảm đạm che phủ, nếu hôm nay cả đám biết Thanh Điểu trở về, sợ là chiến trận chào mừng có khi còn kinh hãi hơn lúc so với ở trong văn phòng công đoàn.
"Cũng được." Lanto đáp, quay đầu hỏi, "Airy, mọi người có muốn đến không?"
"Đến chứ." Airy Gailey cười không ngừng, Lanto đã dần dần đặt anh trong lòng rồi, đây là chuyện tốt đó. Hai chị em thấy Airy Gailey cười không khép miệng lại được, chịu không nổi đành nhìn đi chỗ khác. Nicole Shanna thì đâm chọt thêm một câu: "Airy, anh cười nhìn mắc ói quá đi."
"Vậy sao? Đợi dẫn đường của cô đến chắc vẻ mặt của cô còn hơn cả tôi đó." Airy Gailey xoa xoa khóe môi, chợt nhớ tới một chuyện, trêu Nicole Shanna, "Mà nhắc đến thì...hình như Lanto quen dẫn đường của cô đó."
Nicole Shanna sửng sốt, thốt lên: "Lanto biết ư? Người đó trông thế nào? Nam hay nữ vậy, có nghe lời không?"
"Chị, không phải chị nói là không hứng thú với dẫn đường của mình à?" Norre khó hiểu hỏi, kỳ lạ là lại không bị Nicole Shanna đánh.
"Hừ, chị đây phàn nàn tí thôi không được à, ai bảo cái tên Doyle đó không biết quý trọng chứ."
"Không phải Doyle không biết quý trọng, mà là căn bản cậu ta còn chưa hiểu." Airy Gailey sửa lại, "À mà đúng rồi, Doyle đâu rồi?"
"Chắc là mua đồ rồi chăng?" Norre không chắc lắm, "Tôi không thấy cậu ấy xuống tàu Tiểu Ưng."
"Được rồi, tôi quay lại tìm cậu ta, hai người cứ ở cạnh Lanto đợi đi, đừng đi đâu đấy." Không cần Airy Gailey phải nói nhiều, hai chị em cũng sẽ làm theo lời anh.
"Biết rồi, vậy tôi tiện thể tìm Lanto hỏi thăm tí." Mặc dù ngoài miệng thì nói là không quan tâm, nhưng mà hành động Nicole Shanna lại thành thật hơn nhiều, cô thoải mái chạy đuổi kịp bước chân của Lanto, xấu hổ mở miệng hỏi.
Lúc đầu Lanto nghe còn không hiểu, sau lại nghe Nicole Shanna chính là lính gác gặp kết hợp nhiệt ở đại sảnh hội chợ triển lãm thì hiểu ra ngay. Cậu vui vẻ cung cấp thông tin của Ebony không giấu bất cứ chuyện gì. Nghe thấy Ebony là một người cao ráo ba vòng đầy đủ thì Nicole Shanna đã thỏa mãn liếm môi rồi, cô nàng bắt đầu có chút mong đợi đến lúc gặp được dẫn đường của mình.
Thấy cảnh tượng này, Norre yên tâm hơn nhiều, xem ra cuộc sống hôn nhân sau này của chị cậu, chắc chắn sẽ tốt đẹp đây.
Trong lúc Nicole Shanna ngồi trong quán bar mơ tưởng về viễn cảnh tương lai, Doyle lại đang đau khổ dạo chợ mạng, lại thấy kho bạc nhỏ trong tay mình càng ngày càng giảm, không hiểu sao trong lòng hắn vừa đau lòng lại vừa vui vẻ.
Tiền, vẫn là do chính mình tự dùng thì tốt hơn! Sao có thể để người khác đụng vào chứ!
Hắn mua một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị một cái kho ướp lạnh cất giữ nguyên liệu, lúc hắn còn đang ói máu trả tiền, hình ảnh giả lập của Tiểu Lạc xuất hiện trên màn hình: "Doyle, anh mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy để làm chi? Anh biết làm à?"
Doyle ngạo kiều* quay mặt đáp, "Có Lanto mà!"
*ngạo kiều: hiểu nôm na là ngoài lạnh trong nóng, theo như kiểu của manga bên nhật thì là...tsundere chăng =))))
"Nhưng mà lần này Lanto không có đi chung với chúng ta."
"...Tôi đây là muốn vung tiền đó, không được à!" Doyle mạnh miệng thế thôi, nhưng mà tay lại lén vứt đồ trong giỏ, đổi sang mấy trăm rương thuốc dinh dưỡng khẩn cấp... Tiểu Lạc nhìn thấu cái tay đi ngược lại với cái miệng của hắn, khoanh tay ra vẻ ông cụ non, nói: "Vậy sao lại không mua luôn tuần dương hạm, muốn phá của chẳng phải mua cái đó nhanh hơn sao?"
Doyle trợn trắng mắt liếc Tiểu Lạc, đắc ý nói: "Cậu cho tôi là ngốc à, đồ Airy Gailey muốn mua dĩ nhiên tôi sẽ không mua cho cậu ta!"
Tiểu Lạc bị cái giọng nói hiển nhiên của hắn làm cho hoảng hồn, cậu kinh ngạc hỏi: "Sao anh có thể bướng bỉnh thế chứ?"
Doyle lại càng hả hê, "Chuyện tiền nong đều là do tôi chi cả! Mau tránh ra, tôi phải tiếp tục mua sắm."
Tiểu Lạc quả nhiên biến mất khỏi màn hình trước mặt hắn, từ một hình lập thể nhỏ bằng bàn tay trong nháy mắt biến lớn thành hình hài cỡ một bé trai, cậu khoanh tay đứng cạnh Doyle, giám sát quá trình mua hàng của ai đó. Doyle không quan tâm ánh mắt của AI, dạo khắp nơi gom một đống đồ vô dụng cho vào giỏ mua hàng, ngay lúc hắn nhấn nút trả tiền, danh sách mua hàng trên màn hình lặng lẽ thay đổi, số tiền trả đột nhiên tăng lên mười mấy con số không.
Trả xong tiền rồi, Doyle mới phát giác ra có gì đó không đúng lắm, hắn mở danh mục hàng đã mua, bất ngờ thấy một con tàu-tuần-dương Thanh Long trị giá một tỉ đồng!
Doyle thảm thiết kêu lên, ngã ngửa ra đất, hắn run run ngón tay chỉ màn hình, rồi lại chỉ sang Tiểu Lạc, đau khổ la lên: "Cậu làm cái gì vậy hả!"
Tiểu Lạc nhoẻn miệng, vỗ tay một cái tỏ ý xong việc rồi, "Giúp anh tí đó mà."
Doyle bò trên mặt đất giơ tay mở màn hình ra, vừa thấy trong tài khoản thiếu mấy con số không thì khóc lóc không thôi: "Trời ơi, kho tiền nhỏ của tôi ——"
Tiểu Lạc ngồi xổm xuống, khó hiểu hỏi: "Đây là tiền của đoàn mà, rõ ràng anh còn có tài khoản của riêng mình nữa."
"Cậu thì hiểu gì chứ! Cũng bởi vì đây không phải là tiền của tôi nên tôi mới chịu chi đó!"
Nhìn anh đâu có giống thích chịu chi tiền chứ... Tiểu Lạc trưng cái vẻ mặt 囧 ra, may mà người cứu mạng vừa lúc trở về.
Airy Gailey vừa trở lại thì chứng kiến được cảnh tượng này, Doyle nằm trên đất khóc lóc, mà hắn có chết cũng không chuyển chiếc tuần dương hạm đã mua vào trong trạm không gian.
"Xảy ra chuyện gì thế này?" Airy Gailey buồn bực hỏi.
"Airy! Cậu là một tên vô ơn mà! Còn nói là để cho tôi quản lý tiền bạc nữa! Giờ cái thằng nhóc quỷ sứ này xài hết tiền của tôi rồi, cậu tính sao đây hả?" Doyle lập tức chỉ Tiểu Lạc tố cáo, Tiểu Lạc rất xấu hổ, hình ảnh giả lập nhạt dần, hận không thể biến mất luôn cho rồi.
"Thuyền nhất định phải mua, cậu kéo dài một ngày tôi lại mắng cậu thêm một ngày." Airy Gailey kéo hắn từ dưới dất dậy, "Rồi rồi, nhìn cái dáng vẻ của cậu bây giờ đi, Tiểu Lạc không làm sai cái gì cả, đừng có dọa trẻ con."
"Trẻ con gì chứ hả, tuổi của nó chắc chắn còn lớn hơn cả tôi đó." Suy cho cùng thì Doyle cũng chỉ là giả khóc mà thôi, hù được Tiểu Lạc chứ chẳng dọa nổi Airy Gailey, chỉ trong chớp mắt liền trở lại bình thường, tiếp tục cò kè mặc cả với Airy Gailey, "Tôi mặc kệ đó, tiền này cậu phải kiếm lại cho tôi, còn phải lấy ba phần tính vào trong tiền công của tôi nữa! Còn nữa! Tôi với thằng nhóc quỷ sứ này không đội trời chung, tôi không muốn quản nó!"
"Biết rồi, cậu bạn bủn xỉn của tôi à." Airy Gailey vỗ đầu hắn, "Tiểu Lạc và tàu Tiểu Ưng tôi đều để lại ở Selong đợi lệnh, cái này được chưa?"
"Hừ, còn không phải là vì Lanto của cậu à, đừng có cho là tôi không biết..." Doyle làm mặt quỷ.
"Ừ ừ, mấy người Nina ở trong quán bar chờ chúng ta đó, cùng đi đi."
Doyle nhớ lại hồi đầu gặp nhau, rồi lại nhớ đến cái bộ dạng chảy nước bọt của mình thì không khỏi chán nản, ra chiều ghét bỏ, nói: "Lại nghe Thanh Điểu hát nữa à, chẳng êm tai gì cả..."
Airy Gailey hỏi ngược lại: "Sao thế, lẽ nào cậu muốn giáo chủ hát cho cậu nghe à?"
Doyle lập tức kinh hãi, vội tròn mắt, "Cậu nhắc ngài ấy làm chi? Có đánh nằm bẹp cũng không được nói chuyện này đâu!"
Airy Gailey buồn cười hỏi: "Cậu sợ hãi làm cái gì chứ, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, tôi mà nói thế với Nina, vẻ mặt cô ấy nhất định là mê mẩn đến chết luôn nhỉ?"
Doyle cẩn thận khoát tay, nói, "Tôi cũng không phải là cô nàng đó, cho dù giáo chủ có mở lòng làm thế với tôi đi nữa, cũng đừng có lấy mấy chuyện không hay này đùa với tôi."
Doyle, cậu có biết cái thái độ này của cậu rất có thể khiến bản thân bị người ta đè đến không ngóc đầu lên được không? Airy Gailey nhướng mày, cũng không có nói với Doyle nỗi lòng của mình, ngược lại còn thuận theo ý ai đó, nói: "Được được được, cậu bạn Doyle vĩ đại à, giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
"Còn Tiểu Lạc thì sao?" Cái người mới vừa rồi còn chê AI giờ lại đảo mắt lo lắng sợ AI bị cô đơn. Tiểu Lạc hơi kinh ngạc, Airy Gailey thì lại hiểu rõ cái tính cách khẩu xà tâm phật này của Doyle. Anh vẫy tay gọi Tiểu Lạc, hình ảnh giả lập của Tiểu Lạc lập tức dời đến trên vòng ID của Airy Gailey, dáng vẻ vẫn nhỏ nhắn dễ thương chừng một ngón tay cái.
"Vầy được chưa? Đại gia Doyle?"
"Được rồi được rồi, đi thôi! Lâm hạnh Thanh Điểu thôi, ha ha ha ——"
Ban đêm, một lần nữa, quán bar bên đường lại chăng đèn mở cửa, quán bar Alphonse lại càng không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn dời màn hình lớn ra giữa không trung, ghi: Thần ca đã về. Trong nhất thời, một đám lính đánh thuê không có chỗ đi ập vào cửa quán bar như thủy triều tràn vào bờ, vì để chứa được nhiều khách hơn, ông chủ nảy ra ý tưởng dời sân khấu ra bên ngoài, mấy quán bar khác dĩ nhiên là cảm thấy khó chịu với chuyện này, nhưng mà ngay lúc Thanh Điểu cất tiếng hát, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Có người yêu thích phong thái của hắn, lén mở chế độ quay phim ra, cố gắng muốn quay lại giọng của hắn.
"Thưa ngài, phiền ngài tắt chế độ quay phim đi, tất cả các buổi biểu diễn của Thanh Điểu đều không cho phép quay lại." Lanto đứng trước mặt lính đánh thuê đang quay phim, cương quyết nói.
"Mày cho mình là ai hả!" Lính đánh thuê đứng bật dậy, tay còn chưa đụng đến Lanto liền cảm giác được một áp lực mạnh mẽ ập lên đầu mình, hắn đột nhiên ngã ngồi xuống đất, tinh thần thể không chịu nổi sức nặng thoáng hiện liền biến mất.
"Thưa ngài, xin nhớ kỹ cho, không cho phép chụp ảnh buổi biểu diễn." Lanto ôn hòa nhã nhặn tiến lại dặn dò, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra mà xoay người rời đi. Cậu ngẩng đầu nhìn vị trí gần sân khấu nhất, bất giác cong khóe môi.
—— Cám ơn, Airy.
—— Không cần khách khí, cục cưng.