Bài hát mà
Thái Tuấn lựa chọn là bài “Because you live”, cũng là một bài hát lãng
mạn mà tôi khá thích. Hát tiếng Anh xem ra đáng để nghe đây, từng nghe
ông Lâm nói cẩu hội trưởng học giỏi Anh lắm. Nhỏ Thu bên cạnh tôi tỏ vẻ
hào hứng, phấn khởi:
- Ôi, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đẹp, xem cái cách anh ấy cầm mic cũng thật là lãng tử quá đi!
- Xì… - Tôi bĩu môi, khinh thường lời ca ngợi của nhỏ Thu về cẩu hội trưởng.
Giây phút Thái Tuấn cất cao giọng hát, trong xe tự nhiên xuất hiện một
mảnh tĩnh lặng, cả đám như chìm trong giai điệu tha thiết của bài hát,
chìm trong cả giọng hát vừa ngọt ngào lại có phần mạnh mẽ của anh ta.
Hội trưởng anh ta… tôi không nghĩ lại có giọng hát hay đến mê người như
vậy. Vào đoạn điệp khúc, cũng là đoạn phải ngân cao, giọng của Thái Tuấn thật khỏe, cao vút lại da diết, hệt như chất giọng của Jesse McCartney. Đùa chứ, tôi không thể nào mà tin được!
“Thình thịch…” Giọng hát đó… tự nhiên khiến tim tôi nhảy loạn, mang chút hồi hộp, một cảm xúc khó tả đan xen mà chính mình cũng không rõ là gì.
Tôi chăm chú lắng nghe, bất giác đưa tay đặt lên ngực trái…
- Hay quá đi mất! – Nhỏ Thu khẽ cảm khái.
Tôi gật nhẹ đầu, tỏ ý đồng tình với lời khen đó. Phải công nhận là rất hay, hay đến nỗi khiến tim tôi nhảy nhót nữa kìa.
Kết thúc bài hát, Thái Tuấn nhận được 99 điểm cùng với tràng pháo tay
nhiệt liệt và những lời khen ngợi không ngớt, hoàn toàn xứng đáng với
tài năng của hắn. Thái Tuấn khẽ nở một nụ cười, hình như là biểu hiện
hài lòng với kết quả này, rồi đặt mic xuống đi về chỗ, quay trở lại
cosplay pho tượng như ban đầu. -_-
- Lâm ơi lên hát với tớ một bài đi! – Bà chị Phương lại nhanh nhảu lôi
kéo ông Lâm nhưng ổng cứ nhất quyết bám dính lấy chỗ ngồi không chịu
rời, giả bộ nói, - Không hát đâu, tớ mệt rồi, tớ muốn ngủ, oáp ~
- Đừng giả đò!
- Buồn ngủ thật mà, hát với Nguyên ấy!
- Không, tớ thích hát với cậu cơ, Nguyên hát dở như bò ấy, không xứng được song ca với tớ. - Ặc, bả tự tin thấy gớm…
- Nè nè, nói gì thế hả Phương, cậu hơn gì tớ mà chảnh cún thế?
- Xí!
Bà chị ấy vẫn nhất quyết không chịu bỏ cuộc, lôi kéo cho bằng được ông
Lâm lên hát với mình, nhưng ông Lâm cũng ngang bướng không kém gì chị
ấy. Chậc, sao mà ông Lâm cứ sợ bả như sợ tà ấy nhỉ, tôi thấy bả cũng
được quá đi ấy chứ, hai người lại khá là đẹp đôi, nếu tôi là kẻ rỗi hơi
thì đã lên kế hoạch tác hợp cho hai người đó rồi, nhưng rất tiếc tôi lại không thích xen vào chuyện của người khác.
Cuối cùng thì micro được chuyền lần lượt, ai cũng được hát hết, nhưng
người giành mic nhiều nhất là chị Phương, xem ra chị ấy hăng hái, nhiệt
tình gớm. Chẳng qua ở đây tôi là người nhỏ tuổi nhất (tất nhiên là nhỏ
Thu cũng vậy), lại không phải bạn bè của năm người kia nên có chút không được tự nhiên, chứ nếu ở nhà thì cái mic sẽ luôn chỉ nằm trên tay tôi
mà thôi.
Hát hò xong đâm ra ai cũng mệt, ngồi tám chuyện bốc phét một lúc rồi
từng người lăn ra ngủ, riêng tôi thì chả thấy buồn ngủ chút nào, lại còn rất tỉnh táo nữa là đằng khác. Ngồi ghế bên kia là cẩu hội trưởng Thái
Tuấn, cũng không thấy hắn ngủ mà chỉ ngồi yên lặng nghe mp3 vừa nãy mượn của ông Lâm. Còn lại chị Thảo, Phương, rồi đến hai ông Nguyên, Lâm hồi
nãy bát nháo là thế cũng ngồi dựa vào nhau mà ngủ hết. Thấy cái Thu chỉ
lim dim, tôi chán quá bèn bắt chuyện với nó cốt để đánh thức nó dậy tám
với tôi:
- Ê mày…
- Hử? – Nó đáp lại bằng giọng khe khẽ, có vẻ như sắp ngủ tới nơi.
- Nói chuyện với tao chút đi, tao không ngủ được.
- Không, tao buồn ngủ lắm, đừng làm phiền tao.
Nó khẽ cằn nhằn rồi đưa lưng về phía tôi, lấy cái chăn nhỏ mà nó mang đi chùm qua đầu. Tôi có chút buồn bực, khẽ liếc qua bên Thái Tuấn, trong
xe giờ chỉ còn lại hắn và tôi chưa ngủ, à quên, cả bác tài nữa, còn chú
quản lí thì cũng say giấc nồng mất tiêu rồi.
- Hey, cẩu… à không, hội trưởng ơi!
Hắn quay sang nhìn tôi, thính ghê, đeo tai nghe rồi còn nghe thấy tiếng gọi của tôi.
- Cái vụ trang trí phòng ấy, anh có thể cho thêm một hai người giúp em
được không, một mình em làm không xuể! – Vì là chuyện liên quan đến lợi
ích cá nhân nên tôi đổi giọng ngọt xớt, xưng hô lễ phép với hắn.
Đột nhiên hắn mỉm cười, mà tôi không biết hắn cười là có ý gì, nhưng tôi linh cảm có điềm xấu. Hắn rút tai nghe ra, cười nói:
- Là do từ đầu chính miệng cậu đã nói tự mình đảm nhiệm được, với lại cũng không ai muốn làm cả, mà tôi cũng không thể ép họ.
- Nhưng… - Đúng là có xin hắn cũng vô ích. Tôi thật sự không thể một
mình gánh vác được hết cái trách nhiệm to lớn ấy, cái văn phòng Hội thật sự không nhỏ bé chút nào, mà còn lên ý tưởng nữa, ừ thì tôi tự nhận
mình có chút hoa tay nhưng cũng không thể nói là mình có năng khiếu hội
họa hay có mắt thẩm mỹ.
- Hì. – Hắn cười khẽ, - Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu, dù gì tôi cũng là hội trưởng cơ mà.
- Thật ạ? – Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe hắn nói vậy, có chút không tin,
cẩu hội trưởng đời nào mà tốt với tôi thế, hay là hắn lại đang âm mưu
điều gì đây?
- Hoàng Lam…
- Hử?
- Sau Khai giảng, cậu sẽ được trở thành hội viên chính thức, hãy nhiệt
tình hơn với những hoạt động của Hội. Giờ tôi nói cho cậu biết một bí
mật nhé…
Tôi ngơ ngác nhìn Thái Tuấn, có một bí mật mà tôi cần phải biết sao? Tôi gật đầu, chăm chú lắng nghe.
- Hội học sinh không kết nạp những học sinh lớp 10, chỉ có cậu là trường hợp đầu tiên, một khi đã là quy định thì tôi sẽ làm theo đến cùng, cho
dù là cậu được mọi người bỏ phiếu thì lúc đó tôi vẫn có thể từ chối cho
cậu gia nhập, nhưng tôi lại không làm thế, cậu biết là vì sao không?
Hơ, còn có chuyện đó nữa sao? Về điều này, tôi rất bất ngờ, cẩu hội
trưởng vốn dĩ không ưa tôi, đáng lẽ phải tống cổ đi ngay từ đầu chứ. Nếu hắn làm thế thì tôi đã không chịu khổ đến tận bây giờ.
- Là vì anh Lâm?
- Không phải… - Hắn lắc đầu, rồi lại mỉm cười, - Là do thấy cậu khá thú vị!
Tôi đơ người trước đáp án mà hắn đưa ra, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói thế, có chút mờ mịt, khó hiểu.
- Ngay từ lần đầu tiên gặp, cậu đã có những hành động buồn cười rồi, tôi nghĩ nếu cho cậu vào Hội thì sẽ rất thú vị nên đã ngoại lệ!
Sặc, hóa ra là thế! Nực cười thật, tôi được chấp nhận vào Hội học sinh
hóa ra chỉ để làm trò cười cho bàn dân thiên hạ thôi ư, thật không thể
chấp nhận được, hóa ra tên đó coi giá trị của tôi rẻ mạt đến vậy. Tâm
trạng của tôi bỗng chốc tụt dốc không phanh, thật khó chịu, tại sao tên
đó có thể coi thường tôi tới mức thế chứ? Tôi cười nhạt:
- Vậy à? Vậy thì cảm ơn anh đã chiếu cố…
- Cậu nói thế là có ý gì?
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, quay phắt đi, dựa lưng vào ghế rồi
nhắm mắt giả vờ ngủ. Tâm trạng tôi bây giờ rất khó chịu, chỉ e không
kiềm chế được mà chửi thẳng vào mặt tên hội trưởng chết tiệt đó thôi,
tôi cảm thấy cái lòng tự trọng nhỏ bé của mình bị xúc phạm không thương
tiếc!
Tôi cứ nhắm mắt vào, không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết rằng
khi tỉnh lại thì đã hơn 8 giờ sáng, lúc đó từng người cũng tỉnh dậy,
nhưng vẫn còn ở trạng thái mệt mỏi, ngái ngủ. Tôi thật khâm phục bác tài đấy, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt là gì.
- Đánh răng rửa mặt ở đâu bây giờ? – Nhỏ Thu dụi dụi mặt, hỏi tôi bằng giọng nhập nhèm.
- Bao giờ tới nơi thì vệ sinh cá nhân em ơi! – Chị Thảo thay tôi trả lời thắc mắc của nó.
- Ơ, nhưng mà bao giờ mới tới chứ?
- Nhanh thôi, còn hơn hai tiếng nữa.
Vậy thì chịu khó để mặt bẩn miệng hôi thêm hai giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi tranh thủ nằm nướng thêm chút nữa, ngồi lâu trên xe mệt mỏi quá. Tôi chùm chăn qua mặt, trước đó khẽ liếc mắt qua phía
cẩu hội trưởng, hắn đang ngồi chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhớ lại cái “bí mật to lớn” đêm qua hắn nói, tôi tự nhiên lại thấy giận, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự ái vô cùng.
- Mày ơi, ngồi xe lâu tao mệt quá, cũng có cảm giác muốn nôn. – Nhỏ Thu
ngả vào vai tôi, trông nó có vẻ mệt mỏi, trước giờ nó luôn tự hào với
tôi là không biết say xe hay say tàu gì cơ mà.
- Nếu khó chịu thì tao bảo bác tài dừng xe lại một chút nhé. – Tôi thò mặt ra khỏi chăn.
- Thôi đừng, tao sẽ cố gắng chịu, chỉ cần nằm chút là ổn thôi.
- Ừ, cứ ngả vào vai tao ấy.
Tôi cũng thấy trong người hơi mệt nên nhắm mắt lại. Buổi sáng trời đẹp nhưng người nào trong xe cũng như là mất hết sức sống…
*
*
*
- WOA, BIỂN ĐẸP QUÁ!!!
Vừa mới bước xuống xe, khung cảnh đầu tiên thu hút ánh nhìn của mọi
người là cả một vùng trời nước mênh mông, mặt biển mang trọn một màu lam biếc với từng con sóng bạc đầu gối nhau vỗ xô bãi cát trắng mịn, xa xa
là núi non trùng điệp bao quanh, ẩn ẩn hiện hiện sau lớp sương mù dày
đặc. Cảnh thiên nhiên cứ phải gọi là đẹp hơn tranh vẽ!
- Tất cả đến rồi đấy à?
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên khiến tôi giật mình quay đầu lại, là
một người đàn ông trung niên mặc tây trang nghiêm chỉnh đang đi tới,
dáng dấp và khí thái cao sang, ra dáng một doanh nhân thành đạt, nét mặt ôn hòa nhìn đám người chúng tôi. Trong khi tôi còn đang thắc mắc đó là
ai thì mọi người lần lượt hô lớn:
- Con chào ba!
- Chúng cháu chào chú!
Té ra là ba ông Nguyên, hèn gì sang trọng đến vậy. Chú ấy mỉm cười ôn nhã với chúng tôi rồi nói:
- Các cháu đi đường chắc mệt lắm rồi, có cần chú gọi người tới mang hành lí đến biệt thự không?
- Thôi, không cần đâu chú Hùng à, hành lí của bọn cháu có nhiêu, chỉ có
mấy bộ quần áo thôi! – Bà chị vô duyên bỗng dưng vọt tới, rất tự nhiên
mà khoác tay chú ấy, cười toe toét.
- Ồ, Phương đấy à? Lâu lắm không gặp cháu, ngày càng xinh ra nhỉ, ba mẹ khỏe không?
- Dạ khỏe ạ. Tại chú cứ đi công tác hoài nên mới không gặp, chứ gia đình cháu chuyển về gần hai năm rồi, thỉnh thoảng mẹ cháu có qua thăm dì
Loan mà không thấy chú ở nhà.
- Thế à? Vậy bữa nào chú phải qua thăm ba mẹ cháu mới được.
Chú ấy cười rất tươi với chị Phương. Có vẻ như hai nhà đó thân nhau nhỉ? Rồi chú ấy lại quay sang nói với cẩu hội trưởng và ông anh tôi:
- Tuấn, Lâm, lâu quá mới gặp hai đứa đấy!
- Hí hí, tụi cháu cũng thế, cứ tưởng chú chỉ chú ý nhỏ Phương mà quên
mất tụi cháu rồi. - Ông Lâm cười toe, còn cẩu hội trưởng thêm vào, xu
nịnh – Chú vẫn tươi trẻ như ngày nào.
- Hai thằng nhóc lẻo mép này, mới có hơn một năm thôi chứ già kiểu gì! – Ông chú cười to.
- Ba à, chào hỏi dài dòng quá, ba mau đưa chìa khóa nhà cho con, tự
nhiên đổi khóa làm chi cho phiền phức! – Ông Nguyên đứng bên cạnh mè
nheo.
- Cái thằng, làm mất cả hứng... – Ông chú lấy từ trong túi ra một chùm
chìa khóa đưa cho ông Nguyên, rồi quay ra cười hiền với cả đám, - Thôi,
chú có việc phải đi rồi, mấy đứa chơi vui vẻ nhé!
- Dạ, chào chú!!!
Ông chú xoay người bỏ đi. Đúng là người nhà giàu, sướng thật, tự nhiên
tôi chả là gì mà cũng được hưởng lợi phúc đi du lịch biển thế này. Chúng tôi theo sự chỉ dẫn của ông Nguyên đến chỗ nghỉ chân, nói là chỗ nghỉ
thôi chứ thật ra đó là một căn biệt thự loại trung được xây hoàn toàn
bằng gỗ xịn, chỉ cần sờ vào là biết ngay. Woa, lần đầu nhìn thấy biệt
thự gỗ tôi được một phen kinh ngạc, thật đúng là một căn nhà trong mơ,
lại có cả sân vườn khá rộng rãi, tầm nhìn hướng ra biển, còn gì lí tưởng hơn nữa!
Nguyên ơi anh thật là sướng, thật đáng ganh tỵ quá đi!!!
Căn biệt thự chỉ có hai tầng, về chiều rộng thì cũng không lớn lắm, chủ
yếu là lối kiến trúc sang trọng. Ông Nguyên bấm một dãy số lên bảng điện tử gắn cạnh cửa ra vào, lúc sau cửa tự động mở ra cái roẹt, hiện đại
quá, thấy ông Nguyên lại bấm bấm gì đó xong rồi mới quay ra nói:
- Mọi người vào nhà đi. Nhà tớ mùa hè không hay đến đây nghỉ dưỡng lắm
nên ba chỉ xây căn biệt thự nhỏ thôi, gồm có một phòng khách, một phòng
bếp, hai phòng ngủ chính và một phòng ngủ cho khách, hai nhà vệ sinh và
một phòng tắm. Tớ phân chia luôn nhé, vì phòng ngủ tương đối rộng nên
nam ở chung một phòng, nữ một phòng, tất cả phòng ngủ đều ở tầng hai cả. Đằng sau nhà còn có bể nước nóng nhân tạo đấy, ai muốn tắm thì khởi
động cái nút đỏ to đùng trước cửa rồi đợi khoảng 15 phút…
- Nè, sốt ruột quá, đang thuyết minh về biệt thự hay khoe của đấy ông
tướng?? – Ông Lâm càm ràm, hờ hờ, đồng ý, tôi thấy ông Nguyên giống như
là đang khoe nhà hơn.
Mà thôi bỏ đi, dù sao chúng tôi cũng đã đến nơi rồi. Có nằm mơ tôi cũng
không nghĩ mình sẽ được đi du lịch Sầm Sơn, lại còn được ở biệt thự sang trọng thế này, còn gì tuyệt vời hơn thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT