Cuộc nói chuyện hôm đó trầm mặc kết thúc, Huyền Đông Trạch gần như mất hết tâm tình làm khó làm dễ con nợ của mình, hắn cảm thấy một chút ý nghĩa cũng chẳng có.
Huyền Đông Trạch tâm tình không tốt, nên gần đây đều chăm chỉ tăng ca, triệt để trở thành một ông sếp khó ở cuồng việc, hành hạ nhân viên để tìm một chút ý nghĩa cuộc sống.
Hắn âm trầm lật xem mấy tờ văn kiện cuối cùng, lại nhìn ra sắc trời xám xịt bên ngoài cửa sổ. Văn phòng của hắn đặt ở nơi cao nhất trong tòa nhà, đối diện là vách tường trong suốt được lắp hoàn toàn bằng thủy tinh cường lực, có thể nhìn bao quát phía đông thành này, mà vừa vặn khu nhà trọ cũ nát mà Bạch Hạo Thiên ở cũng nằm ở phía Đông.
Huyền Đông Trạch bất giác lại lơ đãng tìm kiếm, trong ánh đèn lòa nhòa của đường phố buổi đêm, nơi xa tít tắp kia vốn chẳng thể nào thấy được, ấy vậy mà hắn vẫn cố gắng tìm kiếm. Bất ngờ đập vào trong tầm mắt là một cột khói xám đen ảm đạm, khoảng cách khá xa, nên Huyền Đông Trạch cũng không quá chắc chắn.
Nhưng hắn vẫn lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn không hiểu sao bản thấy lại cảm thấy gấp rút lạ thường.
Nơi đó...là hỏa hoạn sao?
Huyền Đông Trạch chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gấp gáp, mất đi khống chế chỉ vì một điều mà bản thân không hề chắc chắn, hắn vẫn luôn tin là vậy cho đến hiện tại. Huyền Đông Trạch là một kẻ cứng nhắc, độc tài, kiêu ngạo luôn tuân theo khuôn khổ của bản thân, nhưng hầu như phàm là việc có liên hệ mật thiết với Bạch Hạo Thiên, hắn đều dễ dàng mà trở nên sa ngã.
Cũng giống như hiện tại, hắn vội vã phóng xe trên đường mà không hề nghĩ ngợi đến việc vượt quá tốc độ hay vẫn đang trong giờ làm việc, chỉ vì hắn lờ mờ thấy được một cột khói nhỏ ở phía Đông thành phố gần với nơi tên nhóc phiền toái kia ở.
Huyền Đông Trạch cứ một mạch lao nhanh trên đường chẳng mấy chốc đã đến phụ cận nhà trọ cũ nát kia. Bên ngoài bao quanh một vùng toàn người, tràn ngập xì xào bàn tán.
Huyền Đông Trạch không tìm được chỗ đỗ xe, bèn vứt đại bên đường, vén ra vòng người lao vào bên trong và rồi sững sờ. Điều mà hắn không muốn xảy ra nhất đã biến thành sự thật. khu nhà trọ nám đen, cháy xém, có vẻ vì thời tiết khô hanh cho nên đám cháy bốc cao rất khó dập tắt.
Huyền Đông Trạch run rẩy đưa mắt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong đám người, hắn vẫn còn chút hi vọng nào đó phải không?
Huyền Đông Trạch cảm thấy hắn đang mất kiểm soát, hắn điên cuồng lao vào bên trong vòng vây của cảnh sát mặc cho bản thân bị người khác lôi kéo ngăn cản. Trong giây phút đó hắn chợt nhớ đến năm năm về trước hắn cũng từng đã mất kiểm soát như hiện tại, điên cuồng mà tìm kiếm người kia.
Có gì đó như thoáng qua trong đầu hắn, tựa chừng có thể nắm bắt, nhưng lại hỗn loạn đến không thể nào tả được. Hắn tự hỏi vì sao hắn lại như thế? Là vì để vụt mất một kẻ mang nợ hay sao? Huyền Trong Trạch mơ mơ hồ hồ nghĩ ra điều gì đó, nhưng hắn lại nhanh chóng ném nó ra sau đầu, gấp gáp buộc miệng mà hô lớn:
"Để tôi vào trong, vợ và con trai của tôi ở trong đó."
Người cảnh sát vội vàng nắm lấy cánh tay hắn ngăn hắn lao vào biển lửa: "Anh bình tỉnh đã, người bên trong đã được cứu ra hết rồi, anh bình tĩnh."
"Cái gì? Thật sao? Người đâu rồi?"
Lâu lắm mới được bạo phát một lần, đang dùng hết lực toang chạy vào trong biển lửa, nghe xong câu của cảnh sát Huyền Đông Trạch thực khó khăn mới thu hồi lực đạo, nhanh chóng quay phắt ra truy hỏi thêm một lần.
"Nơi kia...Xe..xe cấp cứu."
Vị cảnh sát nhìn thấy hắn nghe xong chạy đi liền thở phào nhẹ nhõm, trời ạ! Người đâu mà mạnh thấy ớn, làm cảnh sát mà còn muốn kềm không nổi người này. Nhưng trông người kia áo mũ chỉnh tề, tây trang đắt đỏ sao lại để vợ con ở nơi tồi tàn như vậy chứ? Chẳng lẽ là tiểu tình nhân?
Huyền Đông Trạch có lẽ nằm mơ cũng không ngờ được một câu buộc miệng trong lúc mất kiểm soát của mình có thể gây ra một sự hiểu lầm to lớn như vậy cho phần tử tinh anh của xã hội. Bất quá hiện tại hắn cũng chẳng còn sức lực mà quan tâm nữa, trong nhóm người vội vã bao quanh xe cấp cứu, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lem luốc ôm con thẫn thờ nhìn về phía đám cháy.
Huyền Đông Trạch vội vàng chạy đến gào lên: "Bạch hạo Thiên! Cái đồ ngốc nhà cậu..."
Giọng hắn khàn khàn, gào chưa hết câu đã im bặt. Vành mắt hắn nóng lên, ấy vậy mà đã rơi lệ rồi.
Bạch Hạo Thiên cũng nhìn về phía hắn, tay ôm lấy bé con cũng lem luốc không kém đang thút thít khóc., nghe thấy hắn gọi tên mình liền vội vã đi qua.
"Anh..."
"Anh cái gì mà anh? Làm tôi lo chết mất."
Huyền Đông Trạch giận dữ gào lên, dùng tay hung hăng lau khóe mắt. Rồi bất chợt hắn nhào qua trong cái sự ngỡ ngàng tột độ của Bạch Hạo Thiên, hắn ôm gọn anh cùng con trai vào lòng.
"Đồ khốn, sao lại dám làm tôi lo lắng thế này?"
Bờ vai hắn run lên nhè nhẹ! Bạch Hạo Thiên nhìn thấy mà sững sờ trong vài giây mới thực chậm ngã đầu trên vai hắn, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Xin lỗi! Làm anh lo lắng rồi."
.
"Cho nên vụ cháy này là do gã mập đó làm."
"Vâng! Gã vốn là người cực đoan, thời gian trước gã tham gia cá độ bóng đá thua một số tiền lớn, đang mắc nợ, gia đình còn có mẹ già cùng con nhỏ, mỗi tháng đều phải gửi tiền chu cấp cho con trai, chuyện bị đuổi việc khiến gã nhất thời rơi vào đường cùng, bị chủ nợ bủa vây. Gã sinh hận trong lòng, bắt đầu đổ lỗi cho em. Mấy ngày trước gã gọi đến làm phiền, còn chặn đường em uy hiếp, nhưng không ngờ hắn có thể cực đoan đến mức muốn em chết cùng mình."
Mặc dù Bạch Hạo Thiên đã nói mình không sao, lúc anh thoát ra bên ngoài đám lửa còn chưa bén tới, giấy tờ tùy thân cùng sổ tiết kiệm đều cứu được, chỉ có Đông Đông đáng thương là bị dọa cho sợ một trận, thút tha thút thít ôm người máy biến hình. Thế nhưng tên nào đó vẫn cố chấp muốn anh cùng Đông Đông làm kiểm tra toàn diện một lần mới chịu yên tâm.
Sau khi làm kiểm tra thân thể, bọn họ trở về đồn cảnh sát một lần nữa để hoàn thành thủ tục lấy lời khai. Có người đi đường nhìn thấy cảnh gã mập phóng hỏa, nên công tác bắt giữ cũng tiến hành khá thuận lợi.
Lúc ngồi trên xe Bạch Hạo Thiên mới bình tĩnh tường thuật lại sự kiện cháy nổ kia một lần cho hắn nghe. Huyền Đông Trạch càng nghe càng cảm thấy lạnh người, hắn không ngờ chỉ một phút tức giận của hắn lại dẫn đến cớ sự như vậy, trên đời này dạng người nào cũng có, khó chơi nhất vẫn là cái dạng cực đoan như thế, đụng việc gì cũng chỉ biết đổ lỗi cho người khác, đòi sống đòi chết, còn muốn kéo theo người khác chết cùng. Hắn thầm nghĩ, lại cảm thấy hành vi trước đó của mình quá mức bốc đồng, nào có còn là hành vi của một vị tổng tài nên có chứ, đúng là giận quá mất não mà, lại còn đi trách cứ Bạch Hạo Thiên.
"Xin lỗi! Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến thế." Huyền Đông Trạch ân hận vô cùng.
"Không sao đâu anh! Ai cũng không ngờ tới mà!"
"Vậy giờ cậu tính sao? Đi nơi nào."
"Em cũng không biết, vừa chuyển đến đây tháng trước, cũng không có người quen bạn bè gì..."
Huyền Đông Trạch nghe đến đây thì lập tức như đạp phải mình nhảy dựng đạp phanh cái két: "Cái gì mà không có? Tôi đây còn không phải chủ nợ của cậu sao?"
Bạch Hạo Thiên nhìn biểu tình vừa gấp vừa giận của hắn thì liền cảm thấy buồn cười: "Cho nên?"
"Đến nhà tôi đi, trẻ con cũng cần ngủ mà, nhà tôi rộng lắm..."
Hắn chăm chú ba hoa về nhà của mình một lượt, lại đột nhiên nghe người bên cạnh lên tiếng, anh nói thật khẽ có vẻ thực kìm chế nhưng hắn vẫn nghe được.
"Đông Trạch! Anh không ghét em sao?"
Huyền Đông Trạch không hiểu sao Bạch Hạo Thiên lại đột nhiên hỏi như vậy, có lẽ là do cuộc nói chuyện trước đó của hai người không quá tốt đẹp đi. Vậy nên hắn cũng rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hắn có ghét Bạch Hạo Thiên không?
Người này liên tục cùng hắn tranh đoạt từ những ngày cấp ba, còn ngoan cường trở thành cựu tình địch của nhau suốt mấy năm Đại học. Rồi còn bỏ trốn sau cái sự kiện cường đoạt năm đó.
Hắn đã từng giận dữ, đã từng muốn bóp chết người này ngay tức khắc. Hắn thừa nhận là hắn rất hận người này, nhưng kỳ thực hắn lại không thể nào ghét Bạch Hạo Thiên.
"Hừ! Ai rảnh mà đi ghét cậu. Vốn là người giúp việc cũ của tôi nghỉ làm rồi, hiện tại thiếu một người nấu cơm thôi."
Nói rồi không hắn cũng không thèm nhìn người bên cạnh nữa, chuyên tâm lái xe.
Nhưng Huyền Đông Trạch không biết rằng giây phút hắn rời mắt đi, ánh mắt của Bạch Hạo Thiên vẫn không hề rời khỏi thân ảnh hắn, ánh mắt ấy vừa thâm tình nhu hòa như làn nước ấm, lại vừa chứa đựng đau khổ hệt như sương giá đêm đông.
Vì anh quá tốt nên em chẳng dám chạm vào. Vì anh vẫn là anh của nhiều năm về trước luôn khờ khạo mà xóa bỏ hết thảy lỗi lầm của em, cho nên em mới cảm thấy mình là kẻ tội đồ dơ bẩn. Anh tồn tại trong em như viên đá quý kiêu kỳ đẹp đẽ nhất, cũng tựa như ánh mặt trời cứu rỗi linh hồn giá buốt của em.
Bạch Hạo Thiên anh tự nhận mình là một kẻ tâm cơ khó lường, năm đó không từ thủ đoạn mà giữ lấy Huyền Đông Trạch bên cạnh. Anh dùng đề thi thử dụ dỗ hắn cùng mình giải, dùng người máy biến hình dụ dỗ hắn tha thứ sau khi đã cướp bạn gái của người ta. Anh có yêu thương gì những cô gái kia sao? Không có, vì ngay từ đầu người anh yêu chỉ có hắn 'Huyền Đông Trạch', cho nên Bạch Hạo Thiên đáng khinh dùng tiền bạc quyền thế kéo những cô gái kia ra khỏi Huyền Đông Trạch, giữ hắn ở bên cạnh mình.
Nhưng mà rất nhanh anh phải nhận lấy quả báo rồi, Bạch gia thay chủ, cha anh bị truy sát khắp nơi, mà anh cũng phải bỏ chạy cùng ông ấy. Cũng từ lúc này bí mất nhớp nhơ của cha anh bị bại lộ, anh thất thần như ngã xuống vực sâu.
Bạch Hạo Thiên đã từng tự hỏi, mình đáng khinh, không từ thủ đoạn như vậy là giống ai, thì ra là giống cha mình. Nghĩ đến thật thấy kinh tởm quá.
Nhưng rồi anh lại nghĩ đến từ nay không được gặp Huyền Đông Trạch nữa, cũng không còn quyền thế giữ anh tránh xa mọi thứ trên đời, cho nên Bạch Hạo Thiên lại nổi lên đố kỵ rồi, anh ích kỷ mà lừa gạt người kia, cường đoạt hắn. Đêm đó hắn kêu gào trong đau đớn mà khóc lên, Bạch Hạo Thiên cũng khóc, thảm thiết mà ôm lấy Huyền Đông Trạch.
Anh sai rồi...
Cho nên ở hiện tại này, anh cảm nhận rõ ràng hết thảy tình yêu và tội lỗi không ngừng trói buộc lấy bản thân, trói chặt đến nghẹt thở.
Nhưng làm sao đây? Sự ôn nhu của người này lại khiến anh bất giác sa vào, chỉ còn cách run rẩy mà khống chế.
Huyền Đông Trạch em nợ anh! Mãi mãi cũng nợ anh.
Cho nên xin anh đừng đối tốt với em thêm nữa. Một kẻ như em... Không đáng chút nào.
.
Vào một buổi tối mịt mờ sương đêm, nơi con hẻm ẩm thấp không một bóng người. Một thân người núc ních béo, những thịt là thịt nặng nề quỳ rạp trên nền đất, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện gã béo này không ai khác chính là gã béo quản kho đã phóng hỏa đốt nhà trọ của Bạch Hạo Thiên lúc chiều. Mà hiện tại, hắn chật vật, khúm núm, trên mặt cùng thân thể bao phủ chi chít vết thương, hắn hệt như một con chuột rũ rượt xin tha, trên đầu hắn một đôi giày da bóng lộn thẳng thừng chà đạp, nghiền ép.
"Không phải tao đã cảnh cáo mày là không được động vào người của tao hay sao? Gan của mày cũng to thật đấy. Nếu mày đã muốn chết đến vậy thì được thôi, tao thành toàn cho mày vậy. Tuy nhiên tao sẽ cam đoan là cái chết này cũng chẳng dễ chịu chút nào đâu."
Chủ nhân của đôi giày da phất tay một cái liền có hai người áo đen tiến đến lôi gã béo vào tận sâu trong con hẻm tối mịt ẩm thấp, nơi đó nhưng tên ma cô giang hồ đã sẵn sàng xơi tái gã.
Đương nhiên chủ nhân của đôi giày da bóng lộn không ai khác chính là Huyền Đông Trạch, tuy hắn đánh người chưa đủ đã tay, nhưng cũng sẽ không dại dột làm bẩn tay mình thêm nữa, loại chuột nhắt này, còn phiền hắn ra tay sao? Huyền gia ba đời làm ăn lương thiện, hắn sẽ không đi theo con đường hắc đạo, tuy vậy lại chẳng ai cấm hắn có nhiều mối quan hệ sâu xa.
Nếu hắn mặc kệ gã béo thì cùng lắm gã cũng chỉ bị bắt giam vài năm, cải tạo tốt thì có khi gã còn được thả sớm. Gã bình thường đã như vậy, sau này còn có thể biến thành cái dạng gì ra hồn đây? Cải tạo cái gì? Có thể biến u nhọt thối nát thành người tốt sao? Cục tức này Huyền Đông Trạch nuốt không trôi.
Bọn ma cô giang hồ này là từ đám chủ nợ của gã béo, Huyền Đông Trạch chỉ đóng vai trò là người tặng quà mà thôi, không đòi được tiền nợ thì sẽ còn có cách khác để gán nợ mà, có ai biết được sau khi chơi đủ gã béo sẽ bị bọn chủ nợ bán đến đâu, mổ xẻ thành cái dạng gì? Dẫu sao đó cũng không phải là việc Huyền Đông Trạch nên để tâm, lòng trắc ẩn gì đó, xin lỗi nó không tồn tại ở nơi hắn.
Hắn vẫy hơi sương lành lạnh bám trên vạt áo, bước ra khỏi con hẻm ẩm thấp, cũng rũ bỏ tầng tối tăm trên khuôn mặt mình.
Bạch Hạo Thiên, từ bây giờ tôi sẽ canh giữ bên cạnh cậu thật tốt!