Huyền Đông Trạch gần đây đều rất vui vẻ, hắn tóm được đối thủ một mất một còn của mình sau gần năm năm tìm kiếm. Hắn còn huy hoàng mà biến tên kia thành con nợ của mình. Đứng trên đỉnh cao nhân sinh mà nhìn người kia chật vật nghe hắn sai bảo. Ta nói, nó sướng ghê lắm!
Chuyện này nợ nần này có thể dùng mấy bữa cơm mà giải quyết được sao? Không có đâu, cho nên hắn đang nát óc suy nghĩ đến việc nắm thóp con nợ của mình, mang tên kia trói lại xem có còn trốn được nữa không?
Hắn đầy hứng thú, mặt dày ép buộc Bạch Hạo Thiên mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn cùng gọi điện thông báo tình hình bản thân cho hắn, quang minh chính đại mà nói thì hắn là đang giám sát người ta, còn trong mắt của nhân viên dưới trướng hắn thì tổng tài của bọn họ đích thị là đang nói chuyện yêu đương. Hiện tại Huyền Đông Trạch đi đến đâu ánh mắt hâm mộ sẽ tràn đến đấy, nhìn xem, bọn họ đều bận hơn cẩu nói chuyện yêu đương được đều phải gọi là nhân tài.
Cho nên một tuần đi công tác của Huyền Đông Trạch đều không có nhàm chán, nhưng mà vẫn có một chuyện khiến hắn phiền lòng lắm. Chính là cơm ăn không có ngon nữa! Huyền Đông Trạch chọt chọt bát cơm thoạt nhìn tinh xảo đẹp mắt nhưng khi ăn lại nhạt nhẽo chẳng chút mùi vị, về điểm này thì mấy món ăn gia đình bình đạm không chút màu sắc nào của Bạch Hạo Thiên nấu vẫn ngon hơn hẳn.
Mẹ của Huyền Đông Trạch là một đại tiểu thư, ba của hắn thì lại là một người sũng vợ tận trời, chiều vợ tận răng. Lúc nhỏ Huyền Đông Trạch thường xuyên bị đá sang một bên nhìn hai người kia show ân ái. Mẹ hắn không biết nấu cơm, cơm đều là do đầu bếp trong nhà nấu, mùi vị tuy ngon lành như lại quạnh quẻ lạ thường.
Cho nên lúc lên đại học hắn mới mang quyết tâm quen bạn gái, hắn đã từng mơ ước có một gia đình nhỏ, có vợ hiền con ngoan, kỳ thực hắn chỉ muốn ăn thử món ăn gia đình một lần cho biết. Nhưng kế hoạch thất bại rồi, bị Bạch Hạo Thiên cái tên kia đoạt đi ở phút chót. Hắn nghĩ đến đây lại thấy tức, tức quá trời, nhưng mà giờ tên kia cũng tận tình làm cơm cho hắn ăn, nghĩ lại cảnh ba người quây quần bên bàn ăn nhỏ hắn lại nhịn không được mà cong khóe môi.
Huyền Đông Trạch đang vui nên hắn quyết định tăng ca, gom việc ba ngày thành một rồi tăng ca như điên, nhanh chóng ký xong hợp đồng, hồ hởi lên máy bay bay về tìm người kia ăn một bữa cơm trừ nợ.
Tăng ca cả ngày lẫn đêm, lại đáp thêm một chuyến bay đường dài nhưng nghĩ đến con nợ kia đang ngồi ở căn phòng trọ cũ nát đợi hắn đến tính sổ thì tinh thần mệt mỏi rũ rượi của Huyền Đông Trạch chẳng mấy chốc đã dâng cao trở lại.
Hắn tươi tỉnh một đường lái xe, còn không quên ghé vào siêu thị lớn mua ít hoa quả cùng vài món đồ chơi phát triển trí tuệ dành cho trẻ con. Hắn nghĩ về đến nơi, bản thân có thể cùng Đông Đông chơi một lúc, sai sử Bạch Hạo Thiên làm trà trái cây cho hắn uống thì tâm tình chẳng mấy chốc đã đẹp như hoa nở.
Lại nghĩ Huyền Đông Trạch liền phát hiện siêu thị nơi hắn đang mua đồ trùng hợp là nơi công tác của Bạch Hạo Thiên, hắn nổi hứng liền muốn đi nhìn xem một chút.
Liên lạc với quản lý nơi này không hề khó, hắn dùng quan hệ một chút liền có thể đi vào, mới đầu hắn còn rất vui vẻ, nhưng chỉ vài giây sau nụ cười trên môi tắt lịm hẳn.
Huyền Đông Trạch nhìn thấy Bạch Hạo Thiên một thân gầy yếu mồ hôi nhuễ nhoại đang không ngừng tới lui khiêng hàng trong kho, bóng dáng tới lui như thoi đưa, cũng không có sai lầm nào phạm phải. Nhưng tất nhiên trong mắt một số người thì không phải việc gì cũng giống thế. Một gã béo phệ đứng tại nơi đó chễm chệ sai sử người khác, nhưng tuyệt nhiên một chút công việc cũng không động tay.
"Nhanh lên một chút, cất vào nơi đó. Này người mới, nhanh cái tay lên."
Bạch Hạo Thiên cảm thấy hôm nay bản thân thật xui xẻo, cô gái mà lão béo quản kho để ý vậy mà lại thích anh, đã vậy thì thôi đi còn bị lão béo vô tình biết được. Mà lão béo này tướng mạo kẹt sĩ, tính tình lại cực đoan, nên hết lần này đến là khác đều nhằm Bạch Hạo Thiên mà gây khó dễ.
Hàng hôm nay chuyển đều rất nặng, lão béo kiếm cớ phân người đi hết, chỉ để lại một mình Bạch Hạo Thiên chờ sai sử. Chuyển hàng đến đợt thứ năm thì Bạch Hạo Thiên đã bắt đầu cảm thấy đuối sức tốc độ chậm dần.
"Này tôi đã bảo là nhanh cái chân lên có nghe không hả? Đừng có nghĩ có cái bộ dáng như đại thiếu gia thì cậu thật sự là đại thiếu gia nhé."
Mặc cho lão béo mắng chửi, Bạch Hạo Thiên vẫn luôn cuối đầu làm việc, khiến lão ta hệt như đấm vào mớ bông mềm tức càng thêm tức. Gã nghiến răng nghiến lợi chờ lúc Bạch Hạo Thiên mãi lo chuyển hàng không chú ý thì đưa chân ra ngáng chân anh.
Bạch Hạo Thiên không mảy may chú ý liền trúng chiêu. Lúc loạng choạng sắp té còn nghe lão béo ở cạnh đáng khinh mà cười cợt nói một câu lỡ chân.
Bạch Hạo Thiên nghĩ mình xong rồi, thùng hàng cầm trên tay là hàng gia dụng dễ vỡ, nhất định rất đắt. Nhưng anh đợi rất lâu cũng không nghe thấy âm thanh va chạm vỡ nát đâu, mà bản thân lại nhào vào một vòng tay vững trãi.
"Cậu là đồ ngốc hả? Mặc kệ người khác ức hiếp?"
Giọng nói lạnh lùng ác liệt quen thuộc vang lên. Bạch Hạo Thiên cũng vừa lúc ổn định cơ thể ngước đầu lên nhìn, vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mắt tràn ngập tức giận của người kia, ngỡ ngàng mà thản thốt.
"Huyền học trưởng."
"Gọi cái gì mà gọi! Còn không mau đứng dậy."
Bạch Hạo Thiên lúc này mới sực tỉnh, cảm thấy mình thật đáng khinh vậy mà nãy giờ vẫn oa ngốc trong lòng của người kia, liền đỏ mặt đứng dậy, hoang mang nói xin lỗi.
Huyền Đông Trạch nhíu chân này mắng: "Ngu xuẩn."
Hắn vừa vừa vặn đưa mắt kiểm tra xem trên người con nợ của mình không xuất hiện vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm. Huyền Đông Trạch đứng ở lối vào nhìn thấy hết thảy sự việc diễn ra từ nãy đến giờ, trong lòng không khỏi nổi lên lửa giận.
'Đáng chết, còn dám bắt nạt con nợ của ông đây! Con nợ của ông chỉ mình ông được bắt nạt thôi hiểu không? Cho nên kẻ nào dám bắt nạt cậu ta thì nhận mệnh đi.'
"Cậu là ai? Có biết nơi này cấm người không phận sự không?"
Nhìn thấy kế hoạch trả đũa của mình phút chốc bị người cản trở, lão béo tức giận quát.
"Anh đoán xem."
"Tôi ở đây dạy dỗ nhân viên của mình thì liên quan gì đến cậu?"
"Dạy dỗ, anh có tư cách à? Hiện tại tôi cho anh hai lựa chọn, một là tự mình cút hai là tôi bắt anh phải cút."
"Cậu...cậu."
"Cậu cái gì? Câm mồm cho tôi."
Hắn nói rồi rút điện thoại nhập một cái tin, một đoạn video được gửi đi. Chẳng bao lâu điện thoại tên béo đã vang lên, gã ấn nút nghe xong thì cơ mặt co rút, thoáng chốc đã thất thần. Gã cư nhiên bị đuổi việc rồi.
"Đây là cảnh cáo! Không lần thứ hai đâu."
Huyền Đông Trạch nói rồi kéo lấy tay Bạch Hạo Thiên nhanh chóng rời khỏi.
"Học trưởng."
"Gọi cái gì? Trước đây không có gọi như vậy."
Hắn còn chưa tính sổ cái vụ này đầu, từ lần trước gặp đã bị cái xưng hô này làm phiền lòng rồi.
Bạch Hạo Thiên có chút câu nệ, nhưng vẫn đổi lại cách xưng hô: "Anh Đông Trạch!...Anh không nên như vậy người này tính tình cực đoan, chọc giận gã sẽ phiền phức lắm."
"Còn nói giúp gã? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện kịp lúc thì chẳng biết hiện tại cái mặt trắng trẻo của cậu xuất hiện thêm mấy vết bầm đâu? Đuổi việc gã là đã nương tay cho gã lắm rồi, dù sao lũ sâu mọt đó cũng không nên để lại, sẽ tạo tổn thất sau này."
Bạch Hạo Thiên hơi rầu rĩ: "Anh không hiểu được..." Mấy năm nay anh đều ở trong cái dạng sinh hoạt như thế này, nhịn được thì nhịn, sẽ không cố tạo ra phiền phức.
"Tôi không hiểu được cái gì? Phải tôi chính là không hiểu được đấy, cậu vì sao vẫn cứ luôn nhẫn nhịn như vậy? Bị nhục nhã đến nghiện rồi sao? Cậu của lúc trước sẽ không như vậy, sẽ trả đũa, sẽ vùng lên...Cậu..." sẽ không bao giờ chịu khuất phục như thế.
Huyền Đông Trạch rối rắm, hắn không hiểu được, từ lúc gặp lại hắn đã cảm thấy Bạch Hạo Thiên có gì đó không đúng. Hắn lúc đầu còn cảm thấy người này trở nên ngoan ngoãn, thực nghe lời, Huyền Đông Trạch cao hứng lắm, nhưng hiện tại hắn có chút không nhấc lên nổi tâm tình. Bạch Hạo Thiên như thế này khiến hắn thực có chút không quen.
"Đó là em của trước kia, đó là Bạch thiếu gia thiên chi kiêu tử, còn hiện tại em không phải, hiện tại em chỉ là một người ở tận cùng của đáy xã hội, một kẻ thân mang nợ, có muốn vùng vẫy cũng vùng vẫy không được." Bạch Hạo Thiên rũ mắt, từ lúc xảy ra sự kiện kia, anh đã chẳng thể nào làm nổi con người trong quá khứ của mình, mà anh của hiện tại đã bị cuộc sống này dạy dỗ đến thảm thương, không còn sức chống trả.
Huyền Đông Trạch không hiểu Bạch Hạo Thiên nghĩ gì, hắn vốn chẳng bao giờ chạm vào được tâm tư của người kia. Lần nữa gặp lại cũng không tài nào hiểu được, vẫn bộ dáng nhẹ nhàng ôn nhu kia, nhưng lại thiếu đi một phần kiêu ngạo, cứ hệt như linh hồn bị hút rỗng, trở thành một ngọn cỏ khô cằn.
Bạch Hạo Thiên của hiện tại là Bạch Hạo Thiên mà hắn có thể tùy thời kiểm soát, nhưng điều này lại chẳng thể nào làm hắn vui sướng. Hắn chẳng phải vẫn mong đợi điều này sao? Đứng phía trên người kia? Nhìn Bạch Hạo Thiên sa sút, nhìn anh thua thiệt hắn...
Nhưng hiện tại nhìn người kia yếu ớt như vậy, cam chịu như vậy hắn lại chẳng hề thấy vừa lòng, thậm chí còn thấy căm tức. Từ sâu bên trong tiềm thức hắn chợt nghĩ, Bạch Hạo Thiên vốn chẳng phải như như vậy, anh không nên như vậy, một chút cũng không nên như vậy.
Huyền Đông Trạch nghĩ một hồi lại bất chợt nói: "Đến công ty tôi làm việc đi! Lĩnh vực của cậu vốn chẳng phải ở đây, đây là nơi không dành cho cậu." Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hắn chợt nghĩ như vậy
Bạch Hạo Thiên im lặng, mãi một sâu sau anh mới mờ mịt lên tiếng, phảng phất có chút tự giễu. Anh còn có thể ư? Không được rồi, dù anh có muốn thì Bạch gia cũng không cho phép anh xuất đầu lộ diện, vì anh là một vết nhơ, một vết nhơ mà họ luôn tìm đủ mọi cách để xóa sổ.
Cho nên anh từ chối hắn.
"Em có thể ư?...Em của hiện tại, không thể nữa rồi."
Không khí trong xe bất giác lại rơi vào trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau Huyền Đông Trạch mới buông bỏ kìm nén, thở ra một hơi thật dài, không phải tức giận mà là bất lực.
"Cậu không phải không thể! Mà chỉ là cậu đang giấu mình đi."
Rốt cuộc năm năm qua đã xảy ra chuyện gì? Hắn muốn biết, thật sự muốn biết vì điều gì đã biến Bạch Hạo Thiên trở thành như vậy, mờ nhạt lại trống rỗng.