Lần đầu tiên Tô Mộc gặp Cố Trừng Huy là ở tiệc đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử - An Bỉnh Du.
Khi đó Tô Mộc đang học cao trung, cùng với ba của mình là Tô Thiệu Hằng đến dự tiệc mừng thọ của An lão gia tử - Chủ tịch hội đồng quản trị của của tập đoàn Kim An.
Tô Thiệu Hằng là du học sinh Mỹ từ những năm 1980. Thời trẻ ông nổi tiếng vì sự quyết liệt của mình ở phố Wall. Sau khi về nước, liền được An lão gia tử thưởng thức.
Tiệc mừng thọ của An lão gia tử được tổ chức trong một khách sạn năm sao ở thành phố S, khách đến dự đều là nhân vật lớn trong giới. Trong sảnh khá đông khách, Tô Mộc kéo ống tay áo của Tô Thiệu Hằng: "Ba, con muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Tô Thiệu Hằng từ ái vuốt đầu con gái, dặn dò cô chú ý an toàn.
Vì để tham gia bữa tiệc hôm nay nên Tô Mộc đã cố ý mặc một chiếc váy màu trắng, đi một đôi giày da cừu đế thấp màu be. Cô hiếm khi đi những đôi giày như này nên sau khi đứng một lúc lâu, liền cảm thấy dưới chân ẩn ẩn đau. Tô Mộc đơn giản cởi giày và xách lên tay, bước chân trần lên bãi cỏ ở hoa viên phía sau khách sạn.
Cách đó không xa, một người vóc dáng cao lớn đang đứng nghe điện thoại.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần tây đen, dáng người thẳng tắp, mái tóc cắt ngắn. Khuôn mặt đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, khi nói chuyện khéo môi kéo lên một đường vòng cung đẹp mắt, dưới ánh đèn trở nên vô cùng anh tuấn, lại lộ ra phong thái ung dung tự tại.
Tô Mộc cảm thấy, đây hẳn là một anh chàng cực kì đẹp trai.
Cố Trừng Huy cúp điện thoại, quay đầu liền thấy một cô gái đang đứng trên bãi cỏ, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng nõn, đôi mắt đẹp trong veo sáng ngời, trên tay xách theo một đôi giày.
Tô Mộc ngượng ngùng bước tới: "Xin chào, xin hỏi quanh đây có chỗ nào bán băng dán cá nhân không ạ?"
Cố Trừng Huy nhướng mày, trong lòng thầm đoán cô bị thương ở đâu đó, sau đó liền nhìn đến đôi chân trần có chút sưng đỏ, một bên ngón cái da đã bị trầy: "Em chờ một chút, tôi sẽ tìm giúp cho."
Một lát sau, Cố Trừng Huy mang băng dán cá nhân quay về. Anh duỗi tay đưa cho Tô Mộc, ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh, xương khớp rõ ràng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Tô Mộc: "Nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp đến đại sảnh của khách sạn, nhân viên ở đó có thể giúp em."
Tô Mộc cầm lấy băng dán cá nhân, gật gật đầu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Cô muốn cúi xuống để dán băng dán nhưng chiếc váy hôm nay chỉ dài đến đầu gối, khi cúi xuống liền bị kéo lên.
Tô Mộc nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chỗ để ngồi xuống nhưng bãi cỏ ở đây rất rộng lớn, băng ghế vẫn còn ở phía xa.
Nhận ra người trước mặt có phần xấu hổ, Cố Trừng Huy liền lấy băng dán từ tay cô, anh khuỵu gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của Tô Mộc.
Bàn chân trắng nõn, mềm mại đặt lên chiếc quần tây đen, Cố Trừng Huy xé mở băng dán, nhẹ nhàng dán lên vùng da sưng đỏ, trầy xước.
Bàn tay thiếu niên ấm áp mà khô ráo, Tô Mộc không chỉ cảm thấy trên chân khác thường mà trong lòng cũng ngứa ngáy cảm giác như có kiến bò qua.
Sau đó Cố Trừng Huy cầm lấy chiếc giày đi vào chân cho cô: "Bây giờ là tháng tư. Mặc dù thời tiết không lạnh nhưng đi chân trần như thế này vẫn rất dễ cảm lạnh."
Trên mặt Tô Mộc có điểm ửng đỏ không dễ phát hiện, đôi mắt trong veo lại có chút sửng sờ, mất một lúc cô mới nhận ra được là Cố Trừng Huy đang dặn dò mình đi giày, bèn đáp: "Vâng."
Cố Trừng Huy đã đứng lên, trên chân Tô Mộc lại chỉ mới mang một chiếc giày bèn nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh, sau đó ngượng ngùng cười cười, cúi đầu chỉ vào chiếc giày còn lại trên mặt đất. Mặc dù đã dán băng dán cá nhân nhưng khi đặt chân xuống mặt đất vẫn là đau đến nhe răng trợn mắt.
Cố Trừng Huy nhìn bộ dáng này của cô cảm thấy có chút buồn cười, liền đỡ Tô Mộc đi về phía khách sạn.
"Em tới đây để chơi?"
"Cũng gần như vậy, là cùng ba đến đây dự tiệc mừng thọ."
"An gia lão gia tử."
"Đúng vậy. Sao anh biết? Anh cũng đến đây để chúc thọ sao?"
"Đúng vậy. Em tên gì?"
“Tô Mộc. Còn anh?”
“Cố Trừng Huy.”
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
………..
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau đó Tô Mộc liền biết được Cố Trừng Huy đang học ở Vân Thành, lầm này đến đây là để chúc thọ ông ngoại hắn.
Tô Mộc từng nghe Tô Thiệu Hằng nói qua, An gia không có nhiều người, An lão gia tử chỉ có một trai một gái, con trai cả mất sớm. Chỉ còn một đưa con gái, lúc trẻ đã gả cho một bác sĩ họ Cố.
Kể từ khi gặp nhau trong bữa tiệc của An lão gia tử, Tô Mộc và Cố Trừng Huy liền thiết lập một “Tình bạn cách mạng” vững chắc. Tất nhiên, chuyện này có một chút là do Tô Thiệu Hằng ảnh hưởng nữa.
Vào thời điểm đó, Tô Thiệu Hằng phải chuyển công tác từ thành phố S đến Vân Thành. Mẹ của Tô Mộc là Phương Thanh làm việc ở ngân hàng, công việc bình thường vô cùng bận rộn nên cũng không có thời gian chăm sóc cho cô.
Tô Thiệu Hằng suy nghĩ, sau đó liền mang theo Tô Mộc đến Vân Thành.
Khi đó Tô Mộc mới học năm hai cao trung, thành tích vốn thường thường, lại chuyển đến một thành phố xa lạ, ngôi trường xa lạ, sau mấy tháng thi, thành tích liền tụt dốc thảm hại.
Chủ nhiệm lớp của Tô Mộc đành phải mời Tô Thiệu Hằng đến trường, phàn nàn chuyện Tô Mộc luôn mất tập trung trong lớp, không nghiêm túc nghe giảng, gọi lên bảng trả lời cũng ấp úng không làm được, hy vọng phụ huynh ngày thường có thể quan tâm hơn một chút.
Tô Thiệu Hằng cân nhắc một chút sau đó quyết định tìm một gia sư cho Tô Mộc. Gia sư là một nữ sinh viên năm ba, cũng là cháu gái của An lão gia tử, tên là An Lộ.
Buổi dạy đầu tiên vào cuối tuần, Tô Mộc đã ngồi đợi trong nhà từ rất sớm. Chuông cửa vang lên, cô liền chạy một mạch ra mở cửa. Thế nhưng người đứng ở cửa không phải An Lộ.
Cố Trừng Huy đang đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc áo phông trắng, so với thời điểm hai người gặp nhau, anh tựa hồ đen hơn một chút.
Nhìn thấy Tô Mộc, Cố Trừng Huy cũng có chút kinh ngạc, hôm nay An Lộ có việc nên nhờ anh đến dạy kèm người khác một buổi. Không ngờ học sinh đó lại là cô gái nhỏ mà anh đã gặp được ở khách sạn hôm trước.
Tô Mộc đứng ở cửa có chút 囧, cô không nghĩ tới gia sư mà ba mình tìm lại là Cố Trừng Huy. Cô mở cửa ra, khóe mắt cong cong, nói: “Cố lão sư, mời vào.”
Sau đó, An Lộ - người vốn là gia sư ban đầu cũng không thấy đến dạy cho Tô Mộc hôm nào cả, người dạy kèm cho Tô Mộc vẫn luôn là Cố Trừng Huy. Tuy nhiên bởi vì trường quân đội quản lý khá nghiêm ngặt nên Cố Trừng Huy không thể đến mỗi tuần được, chỉ cần có thời gian rảnh anh liền đến để dạy kèm cho Tô Mộc.
Khoảng thời gian đó, Tô Thiệu Hằng và Phương Thanh đều bận rộn với công việc của mình nên cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến việc học tập cũng như sinh hoạt của Tô Mộc.
Vì thế, thiếu nữ thời đại Tô Mộc ngày thường gặp những chuyện vui hay rắc rối gì đều chia sẻ cùng với Cố Trừng Huy. Ngay cả việc nhận được thư tình của các nam sinh khác cũng là Cố Trừng Huy dạy cô làm thế nào để từ chối bọn họ.
Từ khi bắt đầu biết yêu, một Cố Trừng Huy ôn nhu anh tuấn, tự do phóng khoáng cứ như vậy đi vào thế giới của Tô Mộc, trở thành bí mật không thể nói, từng câu từng chữ cứ vậy viết vào cuốn sổ nhật ký đặt trong ngăn kéo của cô.
------------------------------------
Xe quay đầu ở ngã tư phía trước, đến cửa Đêm Sanh liền dừng lại mấy phút, nhưng Tô Mộc lại cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ vậy.
Chiếc xe đen bóng vững vàng dừng lại, tất cả đều lần lượt mở của xuống xe. Từ đầu đến cuối, Cố Trừng Huy vẫn chưa nói với Tô Mộc thêm một câu nào cả.
Bước vào sảnh của Đêm Sanh, nữ quản lý xinh đẹp trong bộ vest đen cùng với váy ngắn bước tới chào hỏi ngay lập tức: “Chào buổi tối, Mạnh tổng. Lục tổng và những nguời khác đã tới rồi, đang ở tầng trên cùng đợi mọi người."
Tô Mộc nhìn qua tiền sảnh của Đêm Sanh, câu lạc bộ đêm dành cho đại nhân vật, quả thật mọi thứ đều đắt đỏ, xa xỉ vô cùng.
Thiết kế trang nhã tông màu đen trắng, mặt trên lát đá cẩm thạch đen mờ phản chiếu những chấm sáng, tựa như bầu trời đầy sao rực rỡ, trên tường trắng treo những bức tranh đầy màu sắc, nơi đây không giống cảnh đêm, mà giống như một phòng tranh.
Tô Mộc dừng lại trước một bức tranh đang treo, chính xác mà nói, đây không phải là một bức tranh vẽ, mà là một bức ảnh phóng to.
Bức ảnh chụp một cô gái Mexico tóc ngắn đứng trong đêm tối trên đường phố Manhattan. Ánh sáng xung quanh mờ ảo, nhưng đôi mắt của cô gái gầy thì sáng. Ở góc của bức ảnh có viết một vài chữ cái tiếng Anh: Irene Mu.
“Chị Tô Mộc, chị cũng cảm thấy cái này đẹp sao.” Lục Tiếu đi ở phía sau cùng với Tô Mộc: “Bức tranh này là lúc Đêm Sanh mở cửa, anh của em đã gửi nó từ Mỹ về.”
Trong nháy mắt, Tô Mộc có chút kinh ngạc, cô vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi phía trước.
Lục Tiếu bên cạnh nói tiếp: “Anh em nói mấy năm trước đi Mỹ xem triển lãm tranh của vị tác giả này, cảm thấy rất thích.”
Thì ra không phải là anh ấy.
Tô Mộc nhớ rằng cuộc triển lãm nhiếp ảnh được tổ chức vào cuối năm thứ hai khi cô đang ở Mỹ. Lúc đó Irene Mu vẫn còn là một nhiếp ảnh gia ít tên tuổi, quy mô của buổi triển lãm ảnh cũng rất nhỏ, hầu hết những người đến đó tham gia triển lãm đều là người quen.
Tô Mộc cũng không dừng lại trước bức tranh kia mà đi theo mọi người vào thang máy.
-----------------------------
Tầng trên cùng của Đêm Sanh là tầng 28, đó là phòng riêng của Mạnh Hàn Tùng.
Giày cao gót dẫm lên tấm thảm màu xám tinh xảo, mềm mại. Loại cảm xúc này Tô Mộc cũng không cảm thấy xa lạ, đó là thương hiệu xa xỉ nhất thế giới.
Nữ quản lý đẩy cánh cửa gỗ gụ cao sang một bên, bên trong tối om, tấm kính trong suốt từ trần đến sàn phía đối diện dài hàng chục mét như một bức tranh chưa mở ra. Trong bức tranh là ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà trong dòng sông đêm.
“Surprise!”, một tiếng hoan hô vang lên, ánh đèn trong phòng được bật lên. Chiếc đèn pha lê lớn được treo trên trần phản chiếu ra hình ảnh của một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, đỉnh tầng được bao phủ bởi toàn bóng bay màu trắng và màu tím, trước mặt là đèn LED với một dòng chữ lớn: Hoan nghênh Cố thiếu về nhà.
TYT & Ngư editor
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT