Đêm Sanh là một quán bar cao cấp ở Vân Thành, nẳm ở ven sông An Giang.
Khác với mấy quán bar khác, ngay ngày đầu tiên mở cửa, nơi đây đã phát hành thẻ hội viên. Chính vì vậy, muốn đến đây có tiền là chưa đủ mà còn phải có cả thẻ hội viên.
Cũng chính vì vậy nên mỗi lúc ánh đèn ở đây bắt đầu sáng, ở cửa liền đậu một dãy siêu xe, người tới không phải phú thì cũng là quý.
Ở góc phố bên kia đường, đối diện với Đêm Sanh là một quán thịt nướng khá đông khách. Lúc này trong quán không còn bàn trống, mấy cái bàn kê tạm ngoài quán cũng chật ních người. Cách một con đường không rộng lắm, Đêm Sanh và quán thịt nướng chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau nhưng tại buổi tối của mùa hè này lại có thể dung hòa lại với nhau một cách kỳ diệu.
"Mộc Mộc, cậu đinh khi nào về?" Đồng Hiểu cùng Tô Mộc ngồi ở một chiếc bàn sát mặt đường, cô nàng ngáp một cái hỏi Tô Mộc, đã gần chín giờ rưỡi rồi.
"Mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt sao?" Tô Mộc cúi người lại gần, chớp chớp mắt, ngữ khí ái muội hỏi: "Cậu…đây là cùng Triệu thiếu hàng đêm kịch liệt sao."
Triệu Hoài là bạn trai của Đồng Hiểu, cũng là người bạn trai đầu tiên mà cô nàng thừa nhận. Anh ta cũng là người Vân Thành, trong nhà làm kinh doanh.
"Uy uy uy, mình cùng anh ấy vô cùng trong sáng, ngây thơ như đậu hủ trộn hành lá." Đồng Hiểu đỏ mặt nói.
Tô Mộc nhìn Đồng Hiểu từ trên xuống dưới: "Vậy hai người ai là đậu hủ, ai là hành lá ?Ai làm được ai?"
"Fuck" lời này Tô Mộc vừa nói ra Đồng Hiểu chỉ muốn chửi thề: "Mình thề, bọn mình hoàn toàn trong sạch a, trước khi lấy được giấy kết hôn, mình tuyệt không giao ra cái đã giữ gìn hai mấy năm."
Tô Mộc ném cho cô nàng một ánh mắt ghét bỏ.
Đồng Hiểu chán nản nhét một viên đậu phộng vào miệng: "Cả đêm hôm qua vội vàng hoàn thành xong bản thảo, bây giờ chỉ muốn ngủ đến chết."
"Làm sao vậy, bị biên tập thúc giục", Tô Mộc nhìn quầng thâm dày đặc dưới mắt hỏi.
"Hừ, Đồng Hiểu mình là thanh niên bốn tốt." Đồng Hiểu vẻ mặt kiêu ngạo: "Mình đã đáp ứng với các tiểu tiên nữ vì các nàng siêng năng bình luận, thả hoa, tặng quà rồi. Mỗi ngày ba tiếng đồng hồ." Vừa nói vừa giơ cao ba ngón tay, sau đó nụ cười kiêu ngạo liền sụp đổ, Đồng Hiểu cong lưng, chống cằm lên bàn: "Tô đại mỹ nhân, cầu buông tha…"
Tô Mộc đêm nay rất đẹp.
Chiếc váy liền màu đen bó sát gợi lên vóc dáng mảnh mai, tinh tế. Chiếc váy thiết kế với đường viền tròn ở phía cổ làm lộ ra đường cong tinh xảo của xương quai xanh. Phía trước ngực có một hàng cúc, ống tay dài đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng nõn. Váy dài vừa vặn đến đầu gối làm lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp. Dẫm lên đôi giày cao gót 7cm lại càng khiến cho đôi chân thon dài hơn.
Hôm nay Tô Mộc cố ý tô một lớp son đậm màu đỏ tươi, mái tóc dài buông xõa sau lưng, cả người giống như một mỹ nữ đi trong đêm tối.
"Chậc chậc chậc." Đồng Hiểu ngồi thẳng dậy, nhét một viên đậu phộng vào miệng: "Mộc Mộc, cậu đây là tính toán câu dẫn người sao."
Kì thực, lần này về nước, Đồng Hiểu không thể không thừa nhận Tô Mộc đã thay đổi.
Tô Mộc của trước kia dịu dàng ngoan ngoãn như một đó hoa nhỏ, bây giờ đường nét trên khuôn mặt cô ấy càng xinh đẹp hơn, từ trong xương cốt đều lộ ra một cỗ quyến rũ.
Tô Mộc nhướng mày, đôi mắt trong veo mang theo vô hạn phong tình: "Vậy cậu nói xem, Cố Trừng Huy liệu có cầm lòng được không?"
Đồng Hiểu khịt mũi một cái: "Xem cái tiền đồ này của cậu, làm như trên đời này chỉ có mình Cố Trừng Huy là đàn ông."
"Ha ha, trên đời này có rất nhiều đàn ông, nhưng mình lại chỉ cần mình anh ấy." Tô Mộc chống cằm nhìn chiếc Mercedes-Benz G65AMG đang chạy lại đây, ý cười càng nồng đậm hơn.
------------------------
Cố Trừng Huy bị Mạnh Hàn Tùng lôi ra khỏi bàn rượu.
Tin tức về việc thái tử gia của tập đoàn Kim An đến Vân Thành đã truyền đi từ lâu, những người muốn nhân dịp này đến lôi kéo mối quan hệ, thu hút đầu tư mấy ngày nay đều đổ xô đến. Điện thoại trợ lý của Cố Trừng Huy là Hạ Chinh vì tiếp mấy cuộc gọi này mà cơ hồ cũng muốn nổ tung.
Mấy năm nay An lão gia tử đã muốn lá rụng về cội nên đã thành lập thêm một trụ sở nữa của Kim An ở Vân Thành. Lần này Cố Trừng Huy trở về cũng là vì dự án này nên mấy loại tiệc rượu này không thể tránh khỏi được.
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía sau vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây đen như thường lệ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng xoa xoa giữa hai đầu lông mày. Tối nay có vài vị quan trọng nên hắn cũng không thể tránh khỏi việc uống thêm vài ly nữa.
"Mình nói này Trừng Huy, cậu có nhất thiết phải vậy không? Cái gì mà nhân vật lớn, còn phải bồi bọn họ như vậy?" Mạnh Hàn Tùng nhìn kính chiếu hậu trong xe, gương mặt lộ vẻ mêt mỏi.
"A" Cố Trừng Huy khẽ cười một tiếng: "Mạnh thiếu kéo mình từ bàn tiệc này sang bàn tiệc khác, là vì muốn tốt cho mình sao?"
Mạnh Hàn Tùng nghẹn một tiếng, đêm nay hắn thật sự là muốn đến Đêm Sanh để tổ chức tiệc
Vừa nghe lời này, Lục Tiếu ngồi ở ghế phụ nghẹn cười, xem ra cái tính kiêu ngạo này của Mạnh thiếu đứng trước Huy ca cũng ăn không ít mệt. Trong lòng vui sướng, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Tô Mộc và Đồng Hiểu: "A, kia không phải là Tô Mộc cùng Đồng Hiểu sao?"
"Đây-------", Mạnh Hàn Tùng đột nhiên dẫm phanh xe, không xa không gần, vừa vặn ngừng ở trước tiệm đồ nướng, cách bàn của Tô Mộc và Đồng Hiểu chừng vài bước.
"Tô Mộc?" Mạnh Hàn Tùng híp mắt lại tràn đầy kinh ngạc, lại nhìn về phía người đang ngồi phía sau xe, lời này cũng không biết là đang hỏi ai.
Xuyên qua cửa xe, Cố Trừng Huy cũng thấy được Tô Mộc đang ngồi ở quán thịt nướng,hai tay ôm má nhìn về phía xe bọn họ, đôi mắt đẹp lưu chuyển đầy chờ mong.
Đó là Tô Mộc?
Cố Trừng Huy trong nháy mắt có chút xuất thần.
Người đó thật sự là Tô Mộc.
Có một số người, cho dù họ thay đổi như thế nào vẫn sẽ luôn có người chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhận ra, giống như khi Cố Trừng Huy nhìn thấy Tô Mộc vậy.
Cô gái thanh tú năm xưa đã trở nên xinh đẹp không gì sánh được, nhưng cỗ khí chất trong xương cốt vẫn không biến mất.
Cố Trừng Huy biết lúc này Tô Mộc cũng đang nhìn mình, ánh mắt đó anh đã quá quen thuộc. Vẫn giống như ánh mắt năm đó, không e dè, luôn tràn đầy chí tại tất đắc.
Bốn chữ này vừa hiện lên trong đầu, trong lòng Cố Trừng Huy liền sửng sốt. Chợt liền cười, trong nụ cười có chút chua xót và giễu cợt không dễ phát hiện: Cố Trừng Huy, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ, người phụ nữ này, năm năm trước đã không cần mày nữa rồi.
Nghe thấy tiếng cười của Cố Trừng Huy, trái tim của Lục Tiếu cũng nhảy lên, cậu ta quay đầu hỏi, ngay cả giọng nói cũng trở nên cẩn thận: "Huy ca…chuyện này…muốn…"
Cố Trừng Huy nở một nụ cười bình tĩnh, nhưng nụ cười này còn chưa chạm đến đáy mắt, trong mắt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đều là người quen cũ. Làm sao có thể gặp mặt chưa chào hỏi đã rời đi được."
-------------------------------------
Tô Mộc cảm thấy bản thân phải qua chào hỏi một chút, như vậy mới không bỏ công cô đợi ở cửa Đêm Sanh ba đêm liền. Kể từ hôm gặp Cố Trừng Huy, mỗi tối cô đều đến đây đợi anh.
Bây giờ Cố Trừng Huy có phải hay không thích lưu luyến quán bar, Tô Mộc không chắc chắn, nhưng cô biết rằng Mạnh Hàn Tùng cậu ấm này chắc chắn sẽ lôi kéo anh đến đây.
Tô Mộc là người theo trường phái hành động. Cô cảm thấy nếu như đã suy nghĩ thông suốt, muốn theo đuổi Cố Trừng Huy lại từ đầu thì cần gì phải ra vẻ rụt rè.
Trong lúc Lục Tiếu đang do dự xuống xe, đã thấy Tô Mộc cầm chiếc túi nhỏ màu bạc thong thả đi đến, giơ tay gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc của Lục Tiếu, hắn vẫy tay với Tô Mộc: "Chị Tô Mộc…"
Tô Mộc gật đầu mỉm cười, lại nhìn về phía Mạnh Hàn Tùng chào hỏi: "Hàn Tùng ca."
Cái nụ cười này, không có một chút cắn rứt lương tâm đã chặn đầu xe hắn hôm trước.
Ba chữ "Hàn Tùng ca" này hiển nhiên làm Mạnh thiếu cực kì hưởng thụ.
Tuy Tô Mộc không lớn lên cùng với bọn họ nhưng vẫn thường chơi với nhau khi còn học ở Vân Thành, tiểu nha đầu lúc đó tâm tư đơn thuần, ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa lại là đầu quả tim của Cố Trừng Huy nên hắn cùng mấy người Lục Dịch Thành, Trịnh Dịch cũng chiếu cố cô.
"Trở về khi nào vậy?" Mạnh Hàn Tùng chống một tay lên vô lăng, cúi người về phía trước hỏi.
"Mới trở lại không lâu." Tô Mộc đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên má ra sau tai: "Hàn Tùng ca đây là cùng bạn bè ra ngoài chơi?"
Mạnh Hàn Tùng nghiêng đầu nhìn quán bar cách đó không xa gật gật đầu: "Lục Dịch Thành cũng ở đó, có muốn tới chào hỏi một chút không?"
Mặc dù biết chuyện cũ của Cố Trừng Huy và Tô Mộc nhưng Mạnh Hàn Tùng cũng lười quản, hơn nữa phong cách hành sự của hắn từ trước đến nay cũng rất quái đản. Cô nương nhà người ta đã tìm đến cửa, vậy thì không có lý nào để đuổi họ đi, phải không?
Huống chi, đó lại là Tô Mộc.
Đó là bạn gái cũ của Cố Trừng Huy, cũng xem như là một nửa em gái của hắn.
"Đươc." Tô Mộc vui vẻ trả lời.
Đồng Hiểu ở bên cạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng: "Mộc Mộc, mình phải trở về hoàn thành bản thảo, không đi với mọi người được, mọi người đi chơi vui vẻ nha." Nói xong hướng về phía người trong xe xua xua tay, lại ném cho Tô Mộc một ánh mắt "Mình tin cậu" sau đó vẫy tay gọi chiếc taxi bên đường.
Lúc Tô Mộc mở cửa lên xe, Cố Trừng Huy vẫn không nhìn về phía cô.
Trong xe chật hẹp, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Tô Mộc hào phóng nhìn về phía Cố Trừng Huy, nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy trái tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Sau đó, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Cố Trừng Huy, đã lâu không gặp!"
Cố Trừng Huy lãnh đạm cười một tiếng, quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lẫn lộn, giọng nói trong trẻo trầm thấp: "Tô tiểu thư, biệt lai vô dạng."
TYT & Ngư editor
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT