Đến lúc Lâm Xảo Xảo ngồi lên đùi Cố Vi Ngôn vẫn đang ngốc ngốc.
Hả? Tình huống này là như thế nào?
Lâm Xảo Xảo giãy giụa một chút, hỏi: "Anh làm cái gì......"
Cố Vi Ngôn trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, lại đụng đến thì anh sẽ cho rằng em đang cố ý."
Lâm Xảo Xảo không phải một thiếu nữ chưa trải sự đời, Cố Vi Ngôn vừa nói cái này thì cô đương nhiên minh bạch nó có ý gì.
Cho nên cô liền lập tức bất động, cô ngượng ngùng ở trong văn phòng Cố Vi Ngôn làm cái gì mà văn phòng play.
Cố Vi Ngôn nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Lâm Xảo Xảo, cười khẽ, đầu ngón tay thon dài nắm cằm cô, ở trên môi dùng sức hôn một chút.
Lâm Xảo Xảo trơ mắt nhìn môi của Cố Vi Ngôn vốn dĩ có chút nhạt nhưng bởi vì thân mật tiếp xúc với môi cô lập tức chút hơi hơi hồng nhuận lên.
Đừng nói, nhan sắc này thật đúng là khá xinh đẹp......
Lâm Xảo Xảo không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Cố Vi Ngôn có chút khó hiểu nhìn về phía cô: "Em cười cái gì?"
Lâm Xảo Xảo nghẹn cười: "Hôm nào anh có thể thử thoa một chút son môi của em, em cảm thấy nó rất thích hợp anh."
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Cố Vi Ngôn vươn ngón tay ra vuốt miệng mình một chút, lập tức minh bạch Lâm Xảo Xảo có ý tứ gì.
Anh hơi hơi híp đôi mắt một chút, nhìn Lâm Xảo Xảo.
"Em thật đúng là một tiểu phôi đản (tiểu trứng thối)."
Lâm Xảo Xảo: "Đừng nói em keo kiệt, em có thể đem số màu của son môi nói cho anh, Dior999, để trợ lý giúp anh đi mua."
Nói xong, Lâm Xảo Xảo lại cười, thật giống một con mèo giảo hoạt.
Cố Vi Ngôn: "Nếu em nói như vậy nói, như vậy về sau anh sẽ không hôn môi em nữa."
"Cái gì?"
Cố Vi Ngôn môi dần dần trượt xuống, Lâm Xảo Xảo đôi mắt hơi hơi trừng lớn.
Này...... Tên Cố Vi Ngôn này!
Năm phút lúc sau.
Lâm Xảo Xảo ngồi ở một bên sô pha bọc da, vẻ mặt đề phòng nhìn Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng, mở nắp hộp giữ ấm ra.
"Cách anh xa như vậy làm cái gì? Anh còn có thể ăn em sao."
Lâm Xảo Xảo: "...... Đó cũng không phải không có khả năng."
Cố Vi Ngôn từ hộp giữ ấm bên trong lấy đũa ra, đem đồ ăn bên trong đặt lên trên bàn.
Bộ dáng thoạt nhìn thật không tồi.
Cố Vi Ngôn hỏi: "Em ăn no rồi?"
"Ừ."
"Hôm nay có phải mẹ đến nhà không?" Cố Vi Ngôn đạm thanh hỏi.
Lâm Xảo Xảo lông mi chớp chớp một chút: "Anh làm sao mà biết được?"
Cố Vi Ngôn câu môi: "Đoán một chút là được, bằng không em cũng sẽ không tới nơi này, khẳng định là để sớm thoát khỏi ma trảo của mẹ."
"......"
Anh thật đúng là đã nhìn thấu chính mình.
Cố Vi Ngôn: "Mẹ cùng em nói cái gì?"
Lâm Xảo Xảo do dự một chút, vẫn là nói: "Có phải là người hơi lớn tuổi sẽ đặc biệt muốn cháu trai cháu gái không?"
Tay cầm đũa của Cố Vi Ngôn dừng một chút: "Mẹ cùng em nói cái này?"
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật em còn rất kinh ngạc, bởi vì lúc trước cảm giác mẹ không phải người đặc biệt để ý loại chuyện này, không nghĩ tới cũng sẽ cùng em nói cái này."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Người lớn tuổi khả năng sẽ phá lệ thích trẻ con."
Lâm Xảo Xảo: "Ai......"
Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy em trả lời như thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Đương nhiên chính là thuận theo tự nhiên, loại chuyện này không thể cưỡng cầu a."
Cố Vi Ngôn gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Xảo Xảo dù sao cũng không có việc gì liền nhìn Cố Vi Ngôn ăn cơm, trong lúc đó còn câu được câu không mà trò chuyện, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Chờ đến khi Cố Vi Ngôn ăn cơm xong, Lâm Xảo Xảo vừa lúc có thể đem hộp giữ ấm mang đi.
Cố Vi Ngôn sửa sang lại cổ tay áo một chút, nói: "Anh đưa em xuống dưới."
Lâm Xảo Xảo quay đầu lại nhìn anh một cái: "Không cần a, em lại không phải không biết đường, có thể chính mình đi."
Cố Vi Ngôn: "Em xác định?"
Lâm Xảo Xảo: "Em sợ anh cùng đi xuống sẽ oanh động cả công ty."
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Oanh động?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới Cố tổng luôn luôn phong độ nhẹ nhàng lại là người có vợ, cái này sẽ làm ảo tưởng của rất nhiều nhân viên nữ độc thân chưa lập gia đình tan biến."
Cố Vi Ngôn gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Em nói như vậy thì anh càng muốn đưa em đi ra ngoài."
Lâm Xảo Xảo không nhịn được cúi đầu cười một tiếng.
Cố Vi Ngôn một tay ôm Lâm Xảo Xảo bả vai, mang theo cô đi ra ngoài.
Đi vào bên trong thang máy, thực trùng hợp không có người, chẳng qua khi tới tầng một Lâm Xảo Xảo đem hộp giữ ấm trong tay đưa cho Cố Vi Ngôn.
"Anh chờ em một chút, em đi vào phòng vệ sinh."
"Ừ." Cố Vi Ngôn nhẹ gật đầu.
Lâm Xảo Xảo đi phòng vệ sinh một chuyến, không ngờ khi ra bồn rửa tay, cô vừa ngẩng đầu, cô lại thấy ở trong gương một gương mặt quen thuộc.
Lâm Xảo Xảo: "Cô......"
Cô kinh ngạc nhìn người trong gương, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Trương Diệc Thu?"
Trương Diệc Thu vóc dáng rất cao, mặc trang phục công sở, từ trên cao nhìn xuống Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Trương Diệc Thu: "Câu này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng. Cô cũng làm việc ở chỗ này?"
Nói xong Trương Diệc Thu lại cảm thấy không đúng: "Không đúng a, cô không phải đã gả cho kẻ có tiền sao, hiện tại lắc mình biến thành phu nhân nhà giàu, sao có thể đi làm đâu, hôm nay cô tới nơi này làm gì?"
Lâm Xảo Xảo nhìn cô ta, sau đó nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực.
"Nguyên lai cô đi làm ở chỗ này......"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
Lâm Xảo Xảo sờ sờ cái mũi.
Thế giới thật đúng là nhỏ.
Hóa ra Trương Diệc Thu làm ở đây.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Lâm Xảo Xảo nói: "Tôi tới gặp người khác."
"Bạn bè của cô?"
"Chồng của tôi."
"Chồng của cô?" Trương Diệc Thu nhướn mày: "Chồng của cô cũng đi làm ở công ty này?"
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Đúng vậy, đi làm ở đây, mỗi ngày đều đúng hạn quẹt thẻ, phi thường nghiêm túc."
Trương Diệc Thu có chút khó hiểu nhíu nhíu mày.
Không phải nói gả cho kẻ có tiền sao? Ở chỗ này đi làm? Chẳng lẽ là những quản lý cao tầng sao?
Dù sao tuyệt đối không có khả năng là lão tổng của Cố thị tập đoàn đi, người đàn ông kia cô nhìn thấy một lần, nhìn phong cảnh vô hạn, vừa thấy liền biết ánh mắt rất cao.
Sao có thể nhìn trúng Lâm Xảo Xảo đâu.