Hòa thượng nhìn Lâm Xảo Xảo: "Vừa rồi ngay lúc tôi nhìn thấy thí chủ thì đã cảm thấy thí chủ lớn lên trông rất giống một người quen cũ của ta."
Lâm Xảo Xảo: "... Thật không."
"Đúng vậy, cho nên tôi vừa thấy thí chủ đến liền cảm giác được thập phần có duyên."
Lâm Xảo Xảo cười một chút.
"Kia thật đúng là rất có duyên."
Hòa thượng cũng cười nói: "Nếu chúng ta có duyên như vậy tôi liền đưa thí chủ một phần lễ vật đi."
"Cái gì?"
Hòa thượng từ trong túi mình không biết lấy ra một thứ gì đó, đưa đến trước mặt Lâm Xảo Xảo.
"Cái này tặng thí chủ."
Lâm Xảo Xảo nhận lấy, nhìn nhìn, đồ vật này hình như là một cái lắc tay.
"Cái này......"
Hòa thượng tâm tình không tồi nói: "Những người tới nơi này muốn cầu cái gì thì tôi đều biết được, cho nên tôi hào phóng tặng cho thí chủ cái này lễ vật, hy vọng cô có thể thích."
Lâm Xảo Xảo nhìn bề ngoài cái này lắc tay vẫn là không tồi, là hồng nhạt, nhìn kỹ thì có thể thấy là cánh hoa được điêu khắc khiến nó trở nên khá tinh xảo.
Căn cứ lời nói vừa nãy của hòa thượng...... Trong lòng Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, cái lắc tay mà hòa thượng này cho chắc không phải là đồ để cầu đào hoa vận đi......
Lâm Xảo Xảo vừa định nói cái gì đó thì cái lắc tay đã bị người cầm đi.
Cố Vi Ngôn nhìn chiếc lắc trong tay, rũ mắt nhìn nhìn, sau đó nhìn về phía hòa thượng.
"Đây là do thầy cho?"
Hòa thượng nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, trong mắt của anh có một tia lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn hòa thượng cũng bị khí thế này làm kinh sợ.
"Cái này...... Là tôi cho......"
Cố Vi Ngôn cầm chiếc lắc tay đặt ở trong tay mặt thưởng thức một chút: "Nếu tôi không đoán sai thì lắc tay này hẳn là đồ để cầu đào hoa?"
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Đúng......"
Cố Vi Ngôn không giận phản cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
"Vậy chỉ sợ là làm thầy thất vọng rồi, vị nữ sĩ trước mặt thầy đã là danh hoa có chủ, chồng của cô ấy là tôi, hôm nay chúng tôi đi cùng bạn bè tới, cô ấy không cần đào hoa vận, hảo ý của thầy chúng tôi đã nhận, nhưng tốt hơn vẫn là cho người khác đi." Nói xong, Cố Vi Ngôn đem cái lắc tay đặt lại vào trong tay của hòa thượng.
Hòa thượng nhìn lắc tay trong tay, lại nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Cố Vi Ngôn, bỗng nhiên cười một chút.
"Vị tiểu thư này đúng thật là không cần đào hoa vận, chồng của cô rất tốt."
Lâm Xảo Xảo nhấp miệng cười một chút.
Hòa thượng lại lần nữa tránh ra.
Cố Vi Ngôn xoay người, nhìn thấy Lâm Xảo Xảo đang cười, nhướn mày: "Như thế nào, tâm tình rất tốt?"
Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Không có, đừng hiểu lầm."
"Nhưng anh nhìn có vẻ là không hiểu lầm, em đang cười rất vui vẻ."
"Nào có, nhưng mà xem bộ dáng sốt ruột của anh rất có ý tứ."
"Anh sốt ruột?" Cố Vi Ngôn đem nước đưa cho Lâm Xảo Xảo: "Chỉ là anh nhìn hòa thượng kia có chút buồn cười, thế nhưng không biết nhìn người, em đã kết hôn đều nhìn không ra mà còn ở nơi này phát đồ cầu đào hoa vận thì có vẻ nơi này cũng không có linh như vậy."
Lâm Xảo Xảo lấy bình nước: "Đây là anh có thành kiến với người ta, nơi này của họ vẫn là thực tốt."
Cố Vi Ngôn có chút lãnh đạm nhìn nàng.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng.
Người này thật là, còn không cho người ta nói.
Bình nước trong tay cô không biết sao lại chặt thế này, Lâm Xảo Xảo vặn nửa ngày đều không thể vặn ra, tay cô đều đỏ lên rồi.
Bỗng nhiên chai nước bị người rút ra, Lâm Xảo Xảo không tự chủ được chuyển tầm mắt đi theo nó.
Cố Vi Ngôn lấy bình nước qua, nhẹ nhàng liền có thể vặn được, sau đó đưa lại bình nước cho Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo cảm thán trình độ lực tay của nam và nữ quá khác biệt, nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
"Cảm ơn."
Cố Vi Ngôn uống nước khoáng trong tay, cằm hơi hơi giơ lên, đứng bên cạnh nên Lâm Xảo Xảo vừa lúc nhìn được sườn mặt tinh xảo của anh, mũi cao ngất, rất là anh khí.
Lâm Xảo Xảo nhìn nhiều vài lần thì bị Cố Vi Ngôn phát hiện.
Anh quay đầu, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, hỏi: "Em đang nhìn cái gì."
"Nhìn anh a."
"Nhìn anh?"
"Đúng vậy, tại anh đẹp." Lâm Xảo Xảo nói thẳng thắn, suy nghĩ của cô là anh lớn lên rất đẹp trước giờ chưa từng che giấu, bởi vì anh đẹp cho nên bản thân luôn muốn ngắm nhiều vài lần.
Cố Vi Ngôn quay đầu đi, trong ánh mắt lại có nhè nhẹ ý cười.
Người khác nhìn hai người này là trai tài gái sắc, thoạt nhìn rất là xứng đôi, không tự chủ được mà lộ ra một tia hâm mộ.
Sau khi Dương Hân ở nơi đó bái lạy còn xin một cái bùa, giống như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.
"Nhìn này, đây chính là đào hoa pháp bảo sau này của tớ, mỗi ngày tớ sẽ mang theo thứ này ở trên người, như vậy khẳng định có thể tìm được một người đàn ông thực tốt!"
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Đúng vậy, cố lên."
Dương Hân vốn muốn khoe khoang thêm một chút, nhưng xét thấy Cố Vi Ngôn đang ở bên cạnh, cô cũng ngượng ngùng để nói thêm cái gì đó nữa, nhưng mà khuôn mặt vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Xếp hàng chờ lâu như vậy nên cũng sắp hết thời gian một buổi trưa.
Lâm Xảo Xảo: "Chúng ta nên ăn cơm chiều đúng không."
Cố Vi Ngôn hỏi: "Đói bụng?"
Lâm Xảo Xảo sờ sờ bụng của mình, thở dài, nói: "Ai, không có biện pháp nào tại em còn đang trong giai đoạn phát triển đâu."
Dương Hân sâu kín đứng ở bên người cô mà nói: "...... Xảo Xảo, tớ có phải đang nằm mơ không?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn lại cười một chút, sờ sờ đầu tóc của Lâm Xảo Xảo.
"Đúng vậy, còn đang phát triển, cho nên phải ăn nhiều và cũng không được kén ăn." Trong âm thanh của anh tràn đầy sủng nịch, đúng là một người sủng thê cuồng ma (cưng vợ điên cuồng) không thể nghi ngờ.
Dương Hân ở bên cạnh nghe, chỉ cảm thấy trên đầu đầy hắc tuyến.
Khả năng đây là hình dáng của tình yêu đi, một người nháo, một người thì đang cười, lẫn nhau bao dung, lẫn nhau khoan dung.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Buổi tối bọn họ lái xe vòng quanh thành phố A một vòng, cuối cùng vẫn là quyết định lựa chọn một nơi nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cố Vi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn quán ăn khuya cách đó không xa.
"Hai người xác định muốn tới cái quán ăn này?"
Lâm Xảo Xảo: "Em cảm thấy không tồi a, Dương Hân, cậu cảm thấy thế nào?"
Dương Hân gật đầu phụ họa: "Tớ cảm thấy món ăn sẽ siêu cấp ngon!"
Cố Vi Ngôn: "......"
Tuy rằng anh cảm thấy quán ăn này có chút không vệ sinh, nhưng nếu hai người họ đều muốn ăn ở đây thì anh cũng chỉ có thể đồng ý.
Trước khi ngồi xuống một cái bàn, Cố Vi Ngôn nhìn cái mặt bàn có chút dầu mỡ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói điều gì.
Lâm Xảo Xảo nhìn sự không thích ứng của Cố Vi Ngôn, liền biết đại tổng tài quen sống trong nhung lụa chưa từng ăn qua quán ăn khuya hoặc là quán ven đường dạng này.
Lâm Xảo Xảo khuyên nhủ: "Ai nha, Cố Vi Ngôn, anh có nghe nói qua một câu sao?"
Cố Vi Ngôn nhìn cô, đạm nói: "Cái gì?"
"Tới đâu hay tới đó."
"......"
"Nếu đã ngồi xuống nơi này, liền không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, anh có nghe nói qua một câu khác chưa?"
Lần này Cố Vi Ngôn không tiếp lời, lẳng lặng nhìn Lâm Xảo Xảo bậy bạ.
Lâm Xảo Xảo không nhịn được cười: "Đó chính là, không sạch sẽ ăn không bệnh."
Dương Hân ở một bên đều ha ha ha cười vui vẻ ra tiếng.
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Ừ, chuyện ma quỷ của em thật nhiều."
Lâm Xảo Xảo: "Nào có, đây là em đang khuyên anh thả lỏng trạng thái, bằng không trong chốc lát ăn món gì cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu a, anh nhìn xem hai nữ nhân bên cạnh ăn cũng không có vấn đề gì, mọi người đều là người, em ăn khẳng định cũng không có vấn đề."
Cố Vi Ngôn gật đầu: "Có đạo lý."
Lâm Xảo Xảo không nghĩ tới Cố Vi Ngôn sẽ phụ họa chính mình, có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Hôm nay sao anh lại thế này? Có thể cổ động như vậy?"
Cố Vi Ngôn: "Đều nghe em."
Lâm Xảo Xảo tự hỏi một chút, cảm giác Cố Vi Ngôn ở trước mặt bạn bè cho mình mặt mũi, ngày thường anh chắc chắn không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.
Nhưng mà Lâm Xảo Xảo vẫn cười tủm tỉm.
"Anh có thể suy nghĩ như vậy là tốt nhất, em bảo đảm với anh nhất định anh sẽ cảm giác đây là mỹ vị, quán ven đường cũng có mị lực của nó."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Ba người gọi một ít xiên nướng còn có tôm hùm đất, sò biển, hàu sống linh tinh hải sản, có thể nói là phi thường phong phú.
Nếu đã đi chơi, đương nhiên muốn ăn vui vẻ.
Sau khi món ăn đều được mang lê đầy đủ, Lâm Xảo Xảo cùng Dương Hân ăn vui sướng, còn giao lưu với nhau một chút sự tâm đắc mà mình cảm nhận được.
"Có phải ăn rất ngon hay không?"
"Đúng vậy, tớ cảm thấy còn ngon hơn những quán ăn ở chỗ chúng ta, hương vị tuyệt."
Cố Vi Ngôn ăn không nhiều, ăn còn thực văn nhã, thong thả ung dung.
Anh biết Lâm Xảo Xảo thích nhất ăn tôm hùm đất, hơn nữa món tôm hùm đất xào cay trước mặt này chính là món cô yêu nhất.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Cho nên Cố Vi Ngôn đeo găng tay nhựa lên, cầm lấy tôm hùm đất xào cay bên trong chậu trước mặt, một con lại tiếp một con mà lột vỏ.
Sau khi lột đầy một mâm, Cố Vi Ngôn đem cái mâm đưa tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn cái mâm trước mặt, sửng sốt một chút.
"Đây là......?"
Cố Vi Ngôn: "Không phải em thích ăn sao, ăn nhiều một chút."
Lâm Xảo Xảo lập tức mỹ tư tư, nhìn nhiều thịt tôm trước mặt như vậy, cảm giác linh hồn của mình lập tức sẽ thăng hoa.
Nàng đem nước canh đổ một ít đặt ở mâm bên trong, tôm hùm đất thịt đều bị tẩm thượng nước canh, một mồm to đi xuống, tràn đầy đều là hạnh phúc.
Lâm Xảo Xảo không nhịn mà cảm thán một câu: "Oa...... Thật sự ăn rất ngon......"
"......" Dương Hân ngồi một bên nhìn, cảm giác chính mình đi theo đôi phu thê chính là chịu tội, dọc đường đi không phải tú ân ái thì là rải cẩu lương, làm người không cần tốt quá mức như vậy đi! Ít nhất cũng phải cho độc thân cẩu lưu lại một ít tôn nghiêm!
Dương Hân căm giận cầm lấy một con tôm hùm đất, sau đó dùng sức cắn mạnh xuống đầu con tôm hùm: "Hừ!"
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hân: "Hả?"
Dương Hân răng rắc răng rắc nhai cả vỏ tôm hùm đất: "Cậu ăn tôm hùm đất như vậy thì không có linh hồn! Không có một chút vỏ tôm hùm đất thì tôm hùm đất không thể gọi là tôm hùm đất!" Cô tuyệt đối không thừa nhận chính mình là bị xích / lỏa / lỏa (trần trụi) tú tới rồi.
Lâm Xảo Xảo cười cong đôi mắt: "Không quan hệ, tớ chính là thích ăn không linh hồn như vậy, bớt việc nha!"
Dương Hân: "......"
Hừ, quá mức!
Cố Vi Ngôn nhìn hai người đấu võ mồm, bất đắc dĩ lắc đầu một chút, thật giống như là hai thiếu nữ còn chưa lớn.
Cố Vi Ngôn nhìn thịt tôm hùm đất trong chén của Lâm Xảo Xảo đều ăn xong rồi, hỏi: "Ăn nữa không?"
Lâm Xảo Xảo thật nhanh mà xua tay: "Không ăn."
Lại tú thì phỏng chừng Dương Hân liền cùng cô tuyệt giao...... Bạn bè vẫn rất quan trọng......