Nguồn: Sky Kaledin

=_=

Nàng vội vặn hỏi: "Hoàng thượng, Hoàng thượng có ăn gì chưa?!"

Tiểu Thanh cũng thong thả đáp: "Hoàng thượng sáng nay lên triều sớm nên chưa ăn gì."

Tử Yên thất vọng. Tại sao lão ta lại chọn đúng ngày nàng hạ dược để đi sớm chứ??!

"Vậy Thái hậu?!" Nàng cũng thực muốn biết, bà Thái hậu đó có một ngày sẽ chẳng khác nào một tên nô tài mọn. Cái gì là Thái hậu, Hoàng thượng?! Nàng sẽ làm cho họ không có mặt mũi nhìn thiên hạ.

Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, sau đó vừa rót trà cho Tử Yên vừa nói: "Thái hậu nói người không có khẩu vị."

Trời!!! Trắng tay rồi. Ơ, nhưng ít nhất nàng cũng đã khiến hoàng cung rối loạn, nghe ra cũng không tệ.

"Sáng nay người của Ngự thiện phòng có nói tìm thấy một tờ giấy trên nóc tủ đựng đồ ăn thấp thấp. Trên đó có ghi dòng chữ nguệch ngoạc là: "Hoàng cung này, ta thích. Loạn chút nhỉ?!" Bên dưới đề ba chữ Hạ Tử Mặc. Hoàng thượng đang cho người đi điều tra." Tiểu Thanh sắc mặt ngưng trọng nhìn Tử Yên: "Nương nương nên đi tạ lỗi với Hoàng thượng đi. Nếu để người tra ra chúng ta nhất định sẽ khó thoát khỏi tội."

Tiểu Thanh ơi Tiểu Thanh. Em có cần e dè Hoàng đế như vậy không?! Bất quá hắn chỉ là một người bình thường như chúng ta mà thôi.

Nàng không nói gì. À, đúng vậy. Hạ Tử Mặc là anh trai của nàng, mất do tai nạn cách đây năm năm. Lần đó, tất cả cũng chỉ vì cứu nàng khỏi bị ô tô cán. Và cũng nhờ anh, nàng đã chuyên tâm học võ, bá đạo học đường, nổi danh thành phố. Đáng lẽ nàng còn có một người thân và một cô bạn, ai ngờ họ đều bị nàng gián tiếp, à không, là trực tiếp hại chết thì đúng hơn...

Nàng dùng cái tên Hạ Tử Mặc là muốn nói rằng: Anh trai thật vĩ đại, có thể trêu đùa hoàng cung này lộn xộn lên. Anh thật đáng ngưỡng mộ a.

Vậy là ở dưới đấy, anh có thể yên tâm về em rồi nhé...!

Năm ngày sau...

Kể từ sau khi từ đêm tân hôn, Hoàng thượng không một lần ghé qua Thanh Liên điện của nàng khiến Tiểu Thanh vô cùng lo lắng, suốt ngày đạo khúc "Câu hò bên bờ Hiền lương" (ý là suốt ngày ca cẩm) và giở chiêu "Nước mắt cá sấu". Ài... Đời người thời nay thật khổ a!!!

Đang nhàn nhạt thưởng trà thì nghe nói có Tiêu Quý phi bái phỏng. Nàng lập tức cho người đuổi đi, nhưng chưa kịp nói thì nàng ta đã mặt dày bước vào trung điện.

Nhìn thấy Tử Yên đang ngồi trên bàn, Tiêu Nhược Đình (Tiêu Quý phi) không hành lễ mà kiêu căng tiến vào. "Hoàng hậu nương nương không ngờ lại có tâm trạng thưởng trà ở đây. Thật thú vị a." Chắc chắn là nàng ta biết Tử Yên không được sủng nên mới cao ngạo như vậy. Bất quá nàng cũng chẳng có hứng thú.

Vả lại, ả Tiêu Nhược Đình này là kẻ khinh thường nàng nhất trong số những người mang bộ mặt cún con nhưng lại chế giễu đến tìm nàng. Xem ra nàng ta cũng là được Hoàng đế sủng ái.

Nàng cười nhạt: "Không biết hôm nay Tiêu Quý phi đến tìm bản cung là có chuyện gì?!"

(T/g: Không muốn lấy Hoàng thượng mà còn bày đặt tự xưng mình là chính thất của người ta...

Nàng:...)

Tiêu Nhược Đình không hỏi mà tự động ngồi xuống đối diện Tử Yên. Đây là muốn thách thức ta sẽ đoạt ngôi vị Hoàng hậu đây mà!

"Không có gì. Chỉ là hôm qua Tây Lương quốc tiến cống một loại trà tên là "Mị Nương", không biết thần thiếp đây có thể cùng Hoàng hậu thưởng trà hay không?!" Tiêu Quý phi nhẹ giọng trả lời.

Tiêu Nhược Đình là đang khoe của, muốn nói cống phẩm đều ở trong tay nàng ta!!!

Nàng nhàn nhạt trả lời như chuyện này không liên quan đến mình: "Nếu Quý phi muốn."

Tiêu Nhược Đình phe phẩy cái tay quạt quạt nói: "Nơi này hình như không được thoải mái nga!!!"

Đây là đang công khai chê điện nàng nhỏ sao?!

Nàng kiên nhẫn nói: "Vậy Tiêu Quý phi muốn tới đâu thưởng trà?"

Tiêu Nhược Đình nở một nụ cười giả tạo: "Tỷ tỷ đừng lúc nào cũng Tiêu Quý phi, chúng ta có nên ra hồ sen ở Tiêu Hoa cung không? Nơi đó mát mẻ, cảnh sắc cũng không tệ."

Tiêu Nhược Đình, cô ép người quá đáng nga! Chê hồ sen ở viện của ta xấu à?! Bất quá ta lại thấy thú vị à nha!

"Hảo."

Tử Yên cùng Tiêu Nhược Đình liền tới hồ. Trà đã được pha sẵn để trên bàn đá, khói bốc nghi ngút, nhưng nàng nhìn ra, trà này đã được pha từ lâu, chẳng qua mới thay nước nhìn cho giống mới pha. Xem ra bước đi của Tiêu Quý phi này cũng thật tự tin quá nga!

Nàng nhấp một ngụm trà, sau đó nhàn nhạt đáp: "Hảo trà."

Rồi Tử Yên đứng dậy, tiến lại gần hồ. Tiêu Nhược Đình thấy thế thì hoảng hốt, vội vã chạy theo. Đến hồ, nàng dừng lại, còn Tiêu Quý phi thì an nhiên "tõm", à không, là "bùm" một cái rơi xuống hồ. Cung nữ bên người nàng ta cũng nhanh chóng chạy lại.

"Người đâu. Hoàng hậu nương nương đẩy Tiêu Quý phi xuống hồ, mau mau cứu người." Đám người đứng gần đó cũng nhanh chóng chạy lại, nhưng không ai dám tiến lên. Sở dĩ nam nhân là không thể tùy tiện động vào nữ nhân, huống chi còn là người của Hoàng thượng, nhưng mà cũng không thể để đấy. Còn đám cung nữ ở đây không một ai biết bơi, nên cũng chỉ biết đứng hét. Cuối cùng cũng có một vị ma ma nhảy xuống, đem Tiêu Nhược Đình toàn thân ướt sũng, chật vật đứng dậy.

Tử Yên ở một bên cười lạnh. Tranh đấu hậu cung không ngờ lại thích đem mạng mình đi đo ván! (Ý là đem mình vào nguy hiểm)

Hơn nữa, nàng cũng thực muốn biết chiêu tiếp theo của nàng ta là gì?

Tìm Hoàng thượng kể khổ, thanh minh?

Hay là Thái hậu?

Hay nàng ta định lạt mềm buộc chặt?

Mọi người lúc đầu đều không tin Hoàng hậu nương nương đẩy ngã Tiêu Quý phi, vì Hoàng hậu đối xử thân thiện, rộng lượng, không xu nịnh, bây giờ nhìn thấy nàng dửng dưng đứng một bên cười lạnh, lại nghe cung nữ kia nói vậy thì đích xác (xác định, một mực, nhất nhất) tin rằng chuyện này liên can đến Hoàng hậu.

Ngay sau đó, một vị công công tới Thanh Liên điện tuyên chỉ. Tử Yên cắn răng quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Hoàng hậu vì ganh tị Tiêu Quý phi được sủng nên làm càn, đẩy ngã Quý phi xuống hồ. Nay tống giam Hoàng hậu vào lãnh cung, người ngoài không được tùy tiện vào trong. Cắt tất cả các cung nữ... Khâm thử." Tiếng the thé của Đỗ công công vang lên. Nàng nhàn nhạt đáp, sau đó giơ tay lên lĩnh chỉ: "Tạ Hoàng thượng ân điển."

Đỗ công công một phen chấn động. Không phải vì hai chữ "tạ ơn", mà trên khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ thờ ơ cùng đôi chút kinh hỉ, giống như nàng đã biết trước kết quả, và đó cũng là điều nàng mong muốn.

Ông ta đã tuyên qua biết bao thánh chỉ, gặp biết bao trạng thái: thất vọng, kinh hỉ, lo lắng, sụp đổ... Cái này thờ ơ là loại đầu tiên nha, lại còn là thánh chỉ ném vào lãnh cung nữa! Hôm nay xem ra Đỗ công công cũng được mở rộng tầm mắt...

Sau đó Đỗ công công cũng nhanh chóng rời đi. Một số đồ đạc trong viện đều bị đem đi hết, nàng cũng chẳng quản. Bây giờ lãnh cung đã có chủ, và nàng, cũng chính là chủ nhân mới của cái lãnh cung "Thanh Liên điện" này.

Thanh Liên điện ban đầu đã đơn giản, mộc mạc, bây giờ lấy đi hết thì cái điện nhỏ này lại càng thô sơ, trống vắng. Bất quá nàng cũng chẳng lo lắng, dù sao sau này không phải tranh đấu, nhàn nhã ở lãnh cung ba năm là xong.

LÃNH CUNG THẲNG TIẾN!

- End chap 8 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play