Trần Quân đợi mấy ngày, Thẩm Nhu không liên lạc với cậu ta, cũng không liên lạc với bất cứ người nào trong hai nhà Trần, Sở, dường như chuyện Thẩm Nhu có phải con gái ruột Thẩm Tư hay không chỉ là cơn gió thổi qua không để lại dấu vết.
Cậu ta lặng lẽ đứng ở phía xa nhìn Thẩm Nhu, cuộc sống của Thẩm Nhu vẫn như trước, vẫn cười nói với mọi người, sắc mặt hồng hào, hình như còn cao hơn một chút.
Thẩm Nhu cũng biết bản thân cao hơn rồi, năm lớp mười hai đời trước cô không hề cao thêm, vì vậy Thẩm Nhu quy hết công lao việc mình cao lên lần này cho Giang Triều, vì cậu đã cẩn thận chăm chút chuẩn bị bữa sáng cho cô, đặc biệt là sữa bò buổi sáng, thỉnh thoảng còn có canh xương bổ sung canxi.
Trần Quân quyết tâm đẩy sự việc lên một bước, lần lượt gọi điện thoại cho Thẩm Tư, Trần Thắng và Thẩm Hương, hẹn bọn họ ở một căn phòng vip yên tĩnh, cậu ta biết Thẩm Nhu không để ý đến mình nên gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu, cậu ta tin rằng Thẩm Nhu nhìn thấy tin nhắn chắc chắn sẽ đến.
Lúc này, Thẩm Nhu kéo Trần Quân vào danh sách đen không hề hay biết.
Chủ nhật hôm đó, Trần Quân đến địa điểm đã hẹn từ sớm, gọi mấy món rồi tìm chỗ nào đó ngồi xuống, khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Tư và Thẩm Hương một trước một sau đi vào.
Vì chuyện của Sở Lam mà quan hệ giữa hai người không như trước nữa, nhưng Thẩm Tư vì Trần Thắng mà khi gặp Thẩm Hương vẫn khen thêm mấy câu.
Thẩm Hương: “Trần Quân, cháu hẹn chúng ta tới đây làm gì vậy?”
Trần Quân đã âm thầm luyện tập những gì mình muốn nói không biết bao nhiêu lần, không hề căng thẳng, trái lại còn chín chắn hệt như một học sinh lớp mười hai: “Bọn cháu đã biết chuyện Thẩm Nhu không phải chị ruột cháu.”
Thẩm Hương ngây người, nghĩ sao Thẩm Nhu lại không phải chị ruột Trần Quân, lúc trước bà ta và Thẩm Tư sinh con cùng một lúc, vô cùng rõ ràng mà, không thể xảy ra tình huống Thẩm Nhu bị người ta ôm nhầm đi mất.
Còn Thẩm Tư thì hoảng hốt, bà ta xông qua nắm chặt cánh tay Trần Quân, mắng Trần Quân mấy câu.
“Con nói linh tinh gì vậy, có phải con điên rồi không!”
“Trần Quân, chúng ta về nhà rồi nói chuyện này sau.”
Trần Quân cảm thấy suy nghĩ của cậu ta đúng rồi, nói tiếp: “Bác, Thẩm Nhu là con gái bác, đúng không?”
Thẩm Hương hơi choáng váng: “Cháu nói gì vậy chứ, Thẩm Nhu là con gái bác, con bé...”
Nói đến đây, Thẩm Hương nhanh chóng nghĩ đến Thẩm Nhu và Sở Lam, cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh cứng lại, há miệng không nói lên lời.
Trần Quân muốn nói tiếp, bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Hương run bần bật, bà ta gọi cho Sở Hồng: “Mình à, xét nghiệm ADN, chúng ta và Sở Lam làm xét nghiệm ADN!”
Trần Quân nhíu mày, bên kia Thẩm Tư vung tay lên, một tiếng bốp vang lên, bà ta cảm thấy Trần Quân điên rồi, bà ta nghĩ Trần Quân đã biết chuyện bọn họ cố ý ôm Sở Lam tới nhà họ Sở rồi ôm Thẩm Nhu về làm con gái mình, Trần Quân đòi lại công bằng cho Thẩm Nhu nên mới nói ra chuyện này với bọn họ.
Mấy ngày qua, Trần Quân luôn kiên định đứng về phía Thẩm Nhu, thậm chí cậu ta còn muốn Trần Thắng và Thẩm Tư đi xin lỗi Thẩm Nhu, vì chuyện này mà bọn họ cãi nhau mấy lần.
Thẩm Tư không ngờ Trần Quân lại có thể làm đến mức này vì Thẩm Nhu, cậu ta có biết sau khi cậu ta nói ra chuyện này thì Sở Lam sẽ thế nào, nhà họ Trần sẽ ra sao hay không.
Tiếng cãi vã vang lên trong căn phòng vip, Thẩm Hương và Thẩm Tư cãi nhau, Thẩm Tư vẫn đang phủ nhận chuyện mình làm, muốn trốn tránh chuyện này, còn Trần Quân thì hoảng hốt, cậu ta cứ tưởng Thẩm Nhu là con gái Thẩm Hương, bọn họ chỉ giúp bà ta chăm sóc cô, không ngờ Thẩm Nhu và Sở Lam bị tráo đổi, chuyện này quả thực quá không hợp chuẩn mực.
Nếu cuộc đời của Thẩm Nhu và Sở Lam bị tráo đổi thì đừng nói Thẩm Nhu sẽ biết ơn họ, Thẩm Nhu không hận họ là tốt lắm rồi, không đúng, có lẽ bây giờ Thẩm Nhu đã hận bọn họ rồi.
Thẩm Hương về đến nhà thấy Sở Lam cũng đang ở nhà, Sở Hồng nghe Thẩm Hương kể lại đầu đuôi sự việc, hai vợ chồng nghĩ đến Thẩm Nhu, nghĩ đến những chuyện bọn họ làm vì Sở Lam khi đứng ở vị trí đối lập với Thẩm Nhu, trái tim họ đau lên từng cơn, cuối cùng Sở Hồng bình tĩnh lại.
Sở Hồng: “Lúc đó Thẩm Tư đánh Trần Quân?”
Thẩm Hương gật đầu: “Ừ, em ấy đánh Trần Quân.”
Nếu như không phải do Thẩm Tư phản ứng quá đỗi kịch liệt thì có Sở Hồng và Thẩm Hương sẽ có chút nghi ngờ, nhưng Thẩm Tư lại thẳng tay đánh Trần Quân, có khi lời Trần Quân nói là thật.
Đáng lẽ ra người thông minh như Thẩm Tư sẽ không làm ra chuyện đó, cũng là do bị sự bùng nổ và hành vi của Trần Quân làm cho chấn động.
......
Thẩm Nhu đang chơi cờ với ông cụ Giang, do trời lạnh nên không thể đi câu cá, hầu như ông cụ Giang chỉ đến công ty xử lý một số chuyện nhất định cần ông phải tự làm rồi về nhà nghiên cứu cách đánh cờ, nhưng ông cụ Giang thích một trò chơi trực tuyến theo phong cách nông trại nhàn hạ, rảnh rỗi thì chơi game một lúc.
Thẩm Nhu ôm ly trà sữa nóng, cười nhẹ thắng ông cụ Giang, kết quả ông cụ Giang tức giận thổi râu mép trừng Giang Triều đứng cạnh Thẩm Nhu.
Giang Triều bị ông cụ Giang đuổi lên tầng, ông cụ Giang đánh ra một quân cờ, giọng điệu từng trải: “Cách nghĩ của nhà họ Giang bọn ông với việc Giang Triều lấy vợ chính là thằng bé thích là được.”
Động tác của Thẩm Nhu dừng lại, ông cụ Giang nói tiếp: “Đều tại thằng bé, nếu không thì có khi cháu đã thành cháu gái ông rồi.”
Thẩm Nhu thấy rất ấm áp, ông cụ Giang vẫn luôn như vậy, thậm chí đời trước ông cụ Giang còn từng xin lỗi Thẩm Nhu, ông xin lỗi Thẩm Nhu thay Giang Triều, thực sự lúc đó ông cụ Giang không biết giúp đỡ Thẩm Nhu thế nào, Giang Triều là một kẻ điên, nếu ông giúp Thẩm Nhu không làm người của Giang Triều nữa thì ai biết Giang Triều có thể làm ra chuyện gì.
Mấy ngày trước có người báo với ông cụ Giang, có người tự xưng là bố mẹ vợ của vị thái tử gia Giang Triều muốn hợp tác với bọn họ.
Ai cũng biết ông cụ Giang quan tâm tới Giang Triều nhất, vốn dĩ họ định đồng ý luôn nhưng lại lo mình làm không đúng nên có người đi dò hỏi, vừa hỏi cái là ông cụ Giang biết chuyện.
Ông cụ Giang vừa nghĩ là thấy bọn họ mặt dày, chỉ cần bọn họ đối xử với Thẩm Nhu tốt hơn một chút thôi thì ông cụ Giang có thể để bọn họ làm một số việc mà ông cho là hợp lý, bọn họ chỉ cần làm đúng theo quy trình, không gây ra sai lầm là ông có thể hợp tác với họ, nhưng sự thiên vị bất công của họ khiến ông cụ Giang đau lòng cho Thẩm Nhu.
Ông cụ Giang từ chối chuyện này, nhưng sau khi ông ấy cân nhắc nhiều lần, không muốn Thẩm Nhu mất mặt nên ông ấy nói mình quen biết Thẩm Nhu chứ không quen bố mẹ Thẩm Nhu, bọn họ muốn hợp tác thì để Thẩm Nhu tự đứng ra.
Ông cụ Giang không định nói chuyện này cho Thẩm Nhu biết, ông ấy vẫn cứ cười hì hì chơi cờ với Thẩm Nhu, Thẩm Nhu mở miệng: “Ông Giang.”
Đời trước, Thẩm Nhu chưa từng nghe nhắc đến đối tượng kết hôn hay thanh mai trúc mã gì đó của Giang Triều, cũng có thể nói Thẩm Nhu hoàn toàn không biết rõ những tin tức này, vì thế cô chưa từng hỏi, nhưng bây giờ Thẩm Nhu định ở bên Giang Triều nên cô muốn biết chuyện của Giang Triều nhiều hơn một chút.
Ông cụ Giang: “Có phải cảm động rồi không?”
Thẩm Nhu cười: “Vâng, nhưng ông Giang này, Giang Triều có thanh mai trúc mã gì không, hay là ông và mọi người có từng cân nhắc đến đối tượng kết hôn sau này của cậu ấy không?”
Nét mặt ông cụ Giang hơi thay đổi: “Chuyện này…” Có nên gài thằng cháu trai này không đây?
Ông cụ Giang bị Giang Triều hại nhiều lần nên hơi do dự, rồi nhanh chóng hố thằng cháu mình: “Khi còn bé thằng nhóc đó nói muốn lấy một cô bạn thanh mai của mình.”
Thẩm Nhu hỏi luôn: “Thanh mai của cậu ấy đâu rồi ạ?”
Ông cụ Giang: “Ra nước ngoài rồi, nhưng bọn họ định về nước phát triển. Nhu Nhu à, đây đều là chuyện khi còn bé, đúng chứ, Giang Triều tuổi còn nhỏ biết cái gì được.”
Tên nhóc thối Giang Triều làm gì có thanh mãi trúc mã gì đâu, khi còn nhỏ cậu rất xinh nên mấy cô bé thích chơi với cậu, cậu lại chẳng thèm để ý, đến lúc ông cụ Giang nói đến cái đó cậu bèn bịa ra.
Sau đó, ông cụ Giang dễ dàng thắng cậu mấy ván cờ liên tiếp.
Lúc ăn cơm tối, Thẩm Nhu vẫn đang suy nghĩ về chuyện thanh mai của Giang Triều, ở đời trước, chắc thanh mai trúc mã của Giang Triều chưa về nước phát triển, hay là bọn họ về nước là chuyện về sau? Cũng có thể khi thanh mai trúc mã của Giang Triều trở về, Giang Triều nói với cô lúc nhỏ cậu nói nhăng nói quậy, tuổi nhỏ không hiểu chuyện?
Ăn xong bữa cơm thì mọi người phải đi về, ông cụ Giang nói nhỏ với Thẩm Nhu rằng dù là thanh mai trúc mã nhưng lúc trước cô bé đó không thích Giang Triều, Thẩm Nhu nghe vậy thì liếc mắt nhìn Giang Triều, Giang Triều đứng đẳng xa không biết Thẩm Nhu và ông cụ Giang đang nói chuyện gì, cậu trực tiếp đi lên trước một bước, con người cậu chính là như vậy.
Ông cụ Giang không nói nữa, thậm chí thái độ đối với Giang Triều cực kỳ tốt.
Giang Triều: “Ông nói gì với cô ấy thế?”
Ông cụ Giang giơ gậy lên, Giang Triều nhanh chân lùi về sau một bước, hai người nhìn nhau một lúc, lúc ấy Giang Triều mới theo đám Thẩm Nhu ra ngoài.
Qua một lúc lâu ông cụ Giang bật cười vui vẻ: “Ha ha ha ha ha.”
Quản gia – người biết toàn bộ quá trình ông cụ Giang hố Giang Triều: "..."
Quản gia: “Chủ tịch, ngài đoán bọn họ có cãi nhau không?”
Ông cụ Giang cười: “Cãi nhau à, Giang Triều tự đánh bản thân ấy hả?"
Quản gia im lặng một lát: “Chủ tịch nói có lý.”
Mãi đến tận khi về tới chung cư rồi mà Thẩm Nhu chẳng nói chuyện với Giang Triều, còn Lý Thâm thì cứ lải nhải không ngớt, Lý Thâm là người giỏi nói nhất trong đám bọn họ.
Lúc Thẩm Nhu đi về phòng nghỉ, Lý Thâm vuốt cằm: “Ngay cả nói qua quýt với tôi mà mấy cậu cũng không thèm qua quýt nữa.”
Tần Lễ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Mau về ngủ đi.”
Có lẽ tính cách càng ngày càng giống Giang Triều, Thẩm Nhu cũng không để ý tới chuyện này, Giang Triều đi đến hỏi Thẩm Nhu rốt cuộc ông cụ Giang đã nói gì với Thẩm Nhu, Thẩm Nhu hỏi thẳng: “Giang Triều, cậu có thanh mai trúc mã không?”
Giang Triều mỉm cười: “Ừm, có một thanh mai trúc mã, cô ấy cực kỳ xinh đẹp, vừa ngoan vừa dịu dàng, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền, tôi muốn cưới cô ấy.”
Cậu tiến lên phía trước: “Ai nói với em vậy?”
Thẩm Nhu nghĩ đời trước Giang Triều từng nói rất nhiều việc, khi ấy Thẩm Nhu không muốn nghe, còn Giang Triều thì thực sự không thể thuyết phục được, ít nhất với Thẩm Nhu lúc ấy mà nói thì không thuyết phục nổi. Cậu nói một mình xong còn nắm cằm Thẩm Nhu bắt cô nói lại, cô nói sai thì Giang Triều hôn lên môi cô.
Thẩm Nhu nhớ cậu từng nói: “Em nghĩ ngoại trừ muốn kết hôn với em thì ông đây còn muốn kết hôn với ai?”
Thẩm Nhu đẩy Giang Triều ra ngoài, khoảng cách hai người quá gần, có lẽ do Thẩm Nhu cao hơn rồi nên cô vừa ngẩng đầu lên thì chạm môi vào chỗ mềm mại, sau đó chính là tiếng hô hấp dồn dập.
Giang Triều nâng đầu Thẩm Nhu, lúc muốn hôn cô thì thấy đôi mắt sửng sốt của cô bèn cố nén hành vi sau đó xuống, cậu phải chờ Thẩm Nhu tốt nghiệp.
Giang Triều cắn răng: “Tôi nói, tôi đang nằm mơ, trong giấc mơ ấy em và tôi là thanh mai trúc mã, tôi nói muốn kết hôn với em, em ngoan ngoãn nói đồng ý gả cho tôi.” Cậu nói tiếp: “Em nghĩ ngoại trừ muốn kết hôn với em thì ông đây còn muốn kết hôn với ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT