Thẩm Nhu nhận được khăn quàng cổ của Giang Triều vào lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, chiếc khăn xù màu hồng nhạt, cũng rất mềm mại.

Giang Triều xuất hiện ở cửa phòng học, cuốn từng vòng rồi thắt chặt khăn quàng cổ cho Thẩm Nhu, lại đeo mũ và găng tay cho cô.

Thẩm Nhu muốn nói bọn họ xuống lầu là lên thẳng xe rồi nhưng thấy Giang Triều chăm chú như vậy thì không nói gì nữa.

Bên ngoài hoa tuyết bay bay, hôm qua tuyết rơi suốt cả một đêm, bên ngoài một mảnh trắng xóa.

Trời giảm nhiệt độ, lạnh hơn sáu, bảy độ so với mấy hôm trước, tuy Thẩm Nhu mặc nhiều rồi nhưng vừa ra tới cửa vẫn rùng mình một cái.

Trong tay Lý Thâm còn cầm sữa bò nóng: “Thẩm Nhu chờ chút, cậu cầm lấy cái này, lát nữa lên xe thì đưa lại cho tôi."

Cậu ta đuổi lên trước mấy bước, không đứng vững nhào về phía Thẩm Nhu, Tần Lễ nhanh chóng vươn tay ra kéo Lý Thâm lại, Giang Triều cũng chạy tới muốn ôm Thẩm Nhu nhưng chung quy khoảng cách hơi xa, Lý Thâm và Thẩm Nhu một trước một sau ngã bịch xuống nền tuyết.

Thẩm Nhu chớp mắt ngồi trên tuyết hơi ngây người, Giang Triều ngồi xổm xuống gạt tuyết trên vai cô đi, sau đó đỡ Thẩm Nhu dậy, lúc nâng Thẩm Nhu lên, cậu nhíu mày duỗi chân đạp một cái rồi nhanh chóng kéo Thẩm Nhu lùi về phía sau, tuyết trên cái cây bên cạnh rơi xuống lả tả, Lý Thâm đứng tại chỗ kêu gào.

Trận ném tuyết cứ thế bắt đầu.

“Aaaa, Tần Lễ, cậu giúp ai!”

“Anh Triều, cậu đứng lại đó!”

“Lạnh quá!”

Thẩm Nhu nắm một nắm tuyết đứng đó với nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng, Giang Triều thấy Lý Thâm cầm theo mấy quả cầu tuyết đã nặn sẵn xông tới chỗ cậu thì cố ý để cậu ta ném qua phía mình, Thẩm Nhu nhanh chân chạy lên tham gia vào giúp Giang Triều, cô chỉ tập trung che chở cho Giang Triều, không chú ý tới khóe miệng đang cong lên cười của cậu.

Bởi vì trận ném tuyết này mà nhóm Thẩm Nhu miễn cưỡng không tới muộn.

Mấy ngày nay Trần Quân gầy đi không ít, thiếu niên vốn tràn đầy năng lượng lúc này trông có chút chán chường, cậu ta thấy Thẩm Nhu chạy từng bước về phòng học, Giang Triều và những người khác từng người dặn dò Thẩm Nhu, nhất thời trong lòng cậu ta nổi lên cảm giác không nói ra được thành lời.

Giang Triều: “Em chậm một chút, Thẩm Nhu, em đừng chạy nữa, có tin ông đây bế em lên lớp luôn không?”

Câu nói đó quả thực khiến Thẩm Nhu chậm lại, cô quay người nở một nụ cười hiện hai lúm đồng tiền nhỏ với Giang Triều, vốn dĩ Trần Quân luôn do dự không quyết định được, một lát sau trở nên kiên định.

Thẩm Nhu rất vui vẻ, cô ở bên cạnh Giang Triều rất vui vẻ, hưởng thụ sự bảo vệ trước nay chưa từng có, cô sẽ không đồng ý trở lại nhà họ Trần, không đồng ý tiếp tục ở bên cạnh cậu ta, làm chị cậu ta.

Cô hận Trần Thắng và Thẩm Tư, cũng hận cậu ta, nhưng nếu như cô không phải con ruột thì liệu sự thù hận của Thẩm Nhu đối với họ có biến thành một chút biết ơn hay không, dù sao thì con ruột và không phải con ruột cũng có sự khác biệt.

Thẩm Nhu đi xa, Giang Triều liếc mắt nhìn Trần Quân ở đằng xa, ý cười nhạt đi: “Trở về thôi.”

Cuối cùng cũng tới cửa phòng học, Thẩm Nhu phủi tuyết trên quần áo xuống, còn cả khăn quàng cổ, mũ và găng tay, cô vừa ngồi xuống thì nghe Lý Lê ở cạnh thở dài.

Lý Lê cố ý nói: “Tốc độ tăng fan như tên lửa vậy đó.”

Thẩm Nhu thấp giọng cười, sau đó lại nghe Lý Lê hỏi nhỏ: “Cậu ta có bảo cậu làm bạn gái cậu ta không?”

Thẩm Nhu lắc đầu, Giang Triều quả thực không nhắc đến chuyện này, vì câu hỏi đó của Lý Lê mà cả tiết học Thẩm Nhu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ấy, nếu như Giang Triều muốn cô làm bạn gái cậu thì có lẽ cô sẽ để cậu chờ đến khi thi đại học xong, mặc dù cô sống lại nhưng trên danh nghĩa bây giờ cô vẫn là học sinh lớp mười hai.

Nhưng Giang Triều không hề nhắc đến chuyện này, đúng là hơi kỳ lạ.

Thời tiết hơi lạnh, cửa hàng trong trường bàn đồ uống nóng, đặc biệt là vào ngày tuyết rơi, uống đồ nóng ngắm nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ cũng là một loại hưởng thụ, hết một tiết, Thẩm Nhu và Lý Lê rủ nhau ra ngoài.

Chu Tự: "Thẩm Nhu, tôi tìm cậu có chút việc.”

Lý Lê nhìn sang trái rồi lại nhìn qua phải: “Tớ tới cửa hàng đó trước, cậu cứ về lớp chờ tớ là được.” Nói xong cô ấy nhanh chân chạy đi.

Trong khoảng thời gian này, Chu Tự và Thẩm Nhu gặp nhau ở trường mấy lần, lúc ấy hai người chào hỏi nhau mấy câu rồi ai làm việc người nấy, lúc đầu Thẩm Nhu còn tưởng Chu Tự sẽ khuyên cô về, kết quả Chu Tự chẳng những không khuyên cô mà còn nói cô làm rất tốt.

Vì chuyện lúc trước, hơn nữa bản thân Thẩm Nhu cũng đã nghĩ thông suốt từ lâu, Thẩm Nhu nhận ra người cô thích không phải Chu Tự, chỉ coi cậu ấy như một người anh lớn lên bên nhau.

Tìm một chỗ yên lặng, Chu Tự nói: “Trần Quân vừa tìm anh, cậu ấy bảo anh tới tìm em.”

Chu Tự nhíu mày, cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý: “Trần Quân nói em không phải con ruột nhà họ Trần, có khả năng em là con gái Thẩm Hương.”

Thẩm Nhu: “Anh nói gì cơ?”

Chu Tự lặp lại lần nữa: “Trần Quân nói em không phải con ruột nhà họ Trần, có khả năng là con gái Thẩm Hương, cậu ấy nghe thấy ở nhà, Thẩm Tư nói tính cách em giống Thẩm Hương.”

“Sau đó Trần Quân càng nghĩ thì càng cảm thấy em chính là con gái Thẩm Hương, nhất là vẻ ngoài của em chẳng giống người nhà họ Trần tẹo nào, vô cùng giống Thẩm Hương, Thẩm Nhu, em định làm thế nào?”

Thẩm Nhu bình tĩnh lại rất nhanh: “Sao em lại là con gái Thẩm Hương được, em được Trần Thắng và Thẩm Tư nuôi dưỡng ở nhà họ mà?”

Chu Tự: “Trần Quân đoán là em do Thẩm Hương với người khác sinh ra trước khi kết hôn, để che giấu tai mắt người đời nên đưa em cho Trần Thắng và Thẩm Tư trở thành con gái trên danh nghĩa bọn họ...”

Một lúc lâu sau, Chu Tự thở dài nói: “Em có phát hiện ra em giống Thẩm Hương còn Sở Lam giống Thẩm Tư.”

Chu Tự không nói tiếp nữa, suy cho cùng cậu ấy từng thích Sở Lam, thật ra Chu Tự không nên nói việc này với Thẩm Nhu, chỉ muốn có tâm lý làm việc an ổn thôi.

Nếu như Trần Quân không nói ra lời như thề thốt sắt son Thẩm Nhu có thể là con gái Thẩm Hương thì Chu Tự sẽ không nghĩ tới điều này.

Chu Tự: “Bây giờ nói điều này ra cũng chỉ là suy đoán của bọn anh, cụ thể xảy ra chuyện gì thì em cần làm xét nghiệm ADN mới chắc chắn được. Thẩm Nhu, nếu em cần anh giúp gì thì cứ nói với anh.”

Thẩm Nhu hơi mông lung, trước giờ cô chưa từng nghĩ Trần Thắng và Thẩm Nhu không phải bố mẹ ruột của mình, có khả năng cô là con gái Sở Hồng và Thẩm Hương, lúc trở về, Thẩm Nhu cảm thấy có chút buồn cười.

Thẩm Nhu xin nghỉ buổi chiều, cô ngồi trên lớp cũng học không vào.

......

Trần Quân hơi lo lắng: “Chị ấy nói thế nào?”

Chu Tự: “Không nói gì.”

Trần Quân không muốn sau này cậu ta bị Thẩm Nhu xem là người xa lạ nên cậu ta không nói chuyện này cho ai biết, cậu ta bảo Chu Tự nghĩ cách để Thẩm Nhu và Thẩm Hương làm xét nghiệm ADN, nếu Thẩm Nhu muốn gặp Thẩm Hương thì đi gặp, không muốn thì thôi, bọn họ che giấu chuyện này, mọi thứ vẫn y như trước.

Bởi vì không phải con ruột, Thẩm Nhu sẽ không cảm thấy bất công, có khi còn thấy biết ơn.

Trần Quân nói suy nghĩ của mình ra, Chu Tư nghe vậy thì nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng: “Trần Quân, tôi đang nghĩ, Thẩm Nhu gặp được Giang Triều thật tốt.”

Từ trước đây giờ con người cậu ấy luôn rất quả quyết, cậu ấy không thích Thẩm Nhu thì phải để Thẩm Nhu chấm dứt suy nghĩ đó đi, cậu ấy thích Sở Lam thì quyết tâm theo đuổi, biết cách đối nhân xử thế của Sở Lam thì nghĩ ngợi mấy ngày, sắp xếp lại tâm tư của mình rất nhanh, không thích Sở Lam nữa, cậu ấy biết cách đối nhân xử thế của Trần Quân thì về sau chỉ giữ mối quan hệ hời hợt với cậu ta.

Trần Quân trợn tròn hai mắt: “Anh Chu Tự?"

Chu Tự: “Cậu có từng nghĩ Thẩm Nhu muốn làm gì không? Cậu ở đây thỏa mãn bù đắp ham muốn của bản thân, muốn khống chế Thẩm Nhu, cậu và bố mẹ cậu khác gì nhau?”

"Em..."

“Trần Quân, cậu thực sự cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Nhu thì đừng tiếp tục làm mấy chuyện này nữa.”

Ở cửa hàng đàn của thầy Tôn, Thẩm Nhu ngồi trước cây đàn piano đánh một bài, có vẻ hơi nôn nóng, thầy Tôn đứng cạnh lắng nghe, đến khi Thẩm Nhu dừng lại thầy ấy mới cầm ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhu, hỏi Thẩm Nhu đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Nhu: “Thầy Tôn, em...”

Thẩm Nhu cũng không biết nói với thầy Tôn thế nào, cô dứt khoát tiếp tục đánh đàn, cứ đánh mãi hết cả buổi chiều.

Bên ngoài cửa hàng đàn, Thẩm Hương cầm điện thoại: “Em biết rồi, em tới tới cửa hàng đàn chọn một cái piano rồi bảo người ta đưa đến căn chung cư, Sở Lam biết chúng ta mua một căn chung cư ở gần trường cho con bé chắc hẳn sẽ rất vui.”

Thẩm Hương hoàn toàn không nhớ thầy Tôn, lúc gặp thầy Tôn cũng không nói gì nhiều, bởi vì Sở Lam học đàn piano nên bà ta cũng biết một chút nên chọn piano thì không có vấn đề gì hết.

Thẩm Hương nhìn thấy Thẩm Nhu thì tỏ vẻ chán ghét, hai người nhìn nhau, trong nháy mắt ấy Thẩm Nhu đã nghĩ rõ, cô gật đầu với Thẩm Hương, đứng lên định đi ra ngoài.

Thẩm Hương: “Bám được vào nhà họ Giang rồi quả nhiên là khác trước.”

Thầy Tôn ở cạnh đó không vui: “Cái người này nói chuyện kiểu gì vậy, đừng chọn đàn ở cửa hàng chúng tôi nữa, Thẩm Nhu, em tiếp tục đàn đi.”

Thẩm Hương: “Tôi cũng chẳng muốn mua đàn ở cái cửa hàng này nữa.”

Mấy ngày qua, Sở Lam chuyển trường cũng không tệ, nhưng mỗi lần Sở Lam trở về đều buồn bực không vui khiến Thẩm Hương nhìn mà đau lòng, cũng không biết thế nào mà ban đầu chồng bà ta còn nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau đó dạy dỗ Sở Lam một trận, thậm chí nói tính cách Sở Lam không đứng đắn ngay trước mặt Sở Lam.

Thẩm Hương cũng không muốn tranh cãi với người vai dưới là Thẩm Nhu, nhưng vừa nghĩ tới Sở Lam thì bà ta lại đau lòng.

Thẩm Nhu: “Cháu không nợ bác gì hết.”

Thẩm Nhu nói xong thì đi ra khỏi cửa hàng đàn.

Thẩm Nhu không nợ nhà họ Trần, không nợ nhà họ Sở, nếu như đời trước không phải do bọn họ đẩy cô cho Giang Triều thì nhà họ Sở sớm phá sản rồi, thậm chí sau đó dựa vào Giang Triều, việc làm ăn của nhà họ Sở còn phát triển thêm một bậc, vì thế cô không quan tâm cô là con của ai, dù sao cô chẳng nợ gì bọn họ.

.......

Giang Triều tan học muốn ra cổng trường chờ Thẩm Nhu, kết quả lại gặp Lý Lê trong trường, Thẩm Nhu không ở cùng Lý Lê, cậu bèn gọi Lý Lê lại hỏi mấy câu.

Lý Lê có ấn tượng cực kỳ tốt với Giang Triều, dù sao thì cô ấy là fan cp ( couple) của Thẩm Nhu và Giang Triều, cô ấy còn đang vẽ tranh về hai người họ nữa.

Giang Triều hỏi: “Thẩm Nhu không đi cùng cậu sao?”

Lý lê: “Cậu ấy xin nghỉ buổi chiều, cậu không biết?”

Giang Triều gọi điện thoại cho Thẩm Nhu nhưng điện thoại cô tắt máy, không liên lạc được với Thẩm Nhu, Lý Lê thấy sắc mặt Giang Triều hơi tối sầm xuống, ấp a ấp úng giúp Thẩm Nhu che giấu chuyện Thẩm Nhu gặp Chu Tự, bảo Giang Triều về nhà tìm thử, có khi Thẩm Nhu về nghỉ rồi.

Giang Triều gần như chạy từ trường ra ngoài, cậu không bảo tài xế chở mình đi mà tự lái, ngay cả Tần Lễ và Tần Lễ cũng bị cậu vứt đằng sau, không kịp lên xe.

Giang Triều lái thẳng về chung cư, vừa mở cửa ra thì thầy Thẩm Nhu đang xách túi rác, cậu nhanh chân đi lên hung hăng ôm trầm Thẩm Nhu vào lòng không buông.

Giang Triều: “Lần sau xin nghỉ thì nói với tôi một câu.”

Thẩm Nhu: “Giang Triều, cậu đi vứt rác đi, lúc tớ về có mua ít đồ ăn, hôm nay tớ xuống bếp nấu nhé.”

Giang Triều: “Được.”

Mặc dù đồ Thẩm Nhu nấu miễn cưỡng chỉ có thể ăn được, nhưng đó là do Thẩm Nhu làm, huống hồ lúc Giang Triều vừa mới học nấu cơm, từng có một khoảng thời gian Lý Thâm và Tần Lễ dường như ói ra hết những gì cậu nấu, ăn cơm của Thẩm Nhu thì thấy cũng không tệ, nịnh nọt hăng say.

Phòng ăn mở đèn màu ấm, đám Thẩm Nhu ngồi trước bàn.

Lý Thâm: “Cậu không biết đó thôi, khi anh Triều biết cậu xin nghỉ thì dùng tốc độ như chạy nước rút vậy đó, lần sau xin nghỉ thì nói một tiếng với bọn tôi, nếu không thì bọn tôi rất lo lắng cho cậu.”

Cậu ta nói xong thì tỏ vẻ ấm ức: “Sao cậu xin nghỉ mà không gọi tôi chứ, tôi có thể quẹt thẻ giúp cậu, có thể xách đồ cho cậu, còn có thể cãi nhau hộ cậu, đánh nhau giúp cậu, một vệ sĩ tốt nhường nào.”

Thẩm Nhu: “Biết rồi, biết rồi.”

Tần Lễ bên kia: “Thế tóm lại là, tại sao lại xin nghỉ vậy?”

Thẩm Nhu: “Có một số việc không nghĩ thông suốt được, nhưng bây giờ thì nghĩ rõ ràng hết rồi."

Tần Lễ: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Thẩm Nhu không định quan tâm tới việc cô là con gái ai, nhưng thật ra thì dù cô là con gái Thẩm Tư hay Thẩm Hương cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Suốt mấy năm qua, Thẩm Nhu hiểu rất rõ Thẩm Hương và Sở Hồng yêu thương Sở Lam nhường nào, cho dù cô được nhận về nhà ấy thì bọn họ sẽ không trách Sở Lam, chỉ nói lúc ấy Sở Lam vẫn chỉ là đứa trẻ con, cô ta không có quyền lựa chọn, không liên quan gì tới cô ta hết.

Nếu như cô là con của Thẩm Hương trước khi kết hôn thì việc này càng không cần thiết nữa, chỉ có thể nói rõ rằng điều kiện tiên quyết là Thẩm Hương biết cô là con gái bà ta, vô cùng căm ghét cô, vì thế, cần gì chứ.

Sau khi Thẩm Nhu nghĩ thông suốt rồi thì vẫn tiếp tục học bài, tiện thể nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lý Thâm lúc làm đề, mỗi lần cậu ta như thể là đám Thẩm Nhu lại thấy buồn cười, sau đó mặt Lý Thâm càng nhăn nhó vặn vẹo hơn.

Lý Thâm: “Thẩm Nhu học cái xấu theo các cậu rồi đó!”

Cùng lúc đó, Sở Lam đến căn chung cư mà Sở Hồng mua cho cô ta, cô ta vẫn luôn muốn có một căn nhà chung cư, bởi vì cô bạn ở cùng lớp tại ngôi trường mới luôn so sánh này kia với cô ta có một căn chung cư gần trường.

Nhìn căn nhà hơn hai trăm mét vuông, Sở Lam cắn chặt môi: “Cô ta mua loại căn hộ duplex(*) hơn bốn trăm mét vuông”

(*) Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, hai tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong.

Câu nói này khiến Sở Hồng tức giận đẩy cửa đi ra, trong khoảng thời gian này không biết ở đâu truyền tin tức ra nói bọn họ đắc tội nhà họ Giang, mặc dù nhà họ Giang không làm gì hết nhưng một số người luôn cẩn thận đề phòng không muốn hợp tác với bọn họ nữa, không ít dự án đã bàn bạc đâu vào đấy đều không tiếp tục được.

Sở Hồng không phải loại người giận cá chém thớt, có một số dự án, công việc thầu khoán ông ta từng đồng ý giao cho Trần Thắng bây giờ không cho Trần Thắng nữa, bởi vì bản thân ông ta cũng không ký kết thành công những dự án đó được.

Thẩm Hương hơi do dự, an ủi Sở Lam mấy câu rồi nhanh chóng đuổi theo chồng mình.

Thẩm Hương: “Ông đừng giận con bé nữa, còn không phải vì Thẩm Nhu sao. Không biết tại sao sau lần họp phụ huynh đó, Trần Quân trở nên xa cách với con bé thì không nói, ngay cả Chu Tự cũng không thiết gì với con bé nữa. Trước kia chúng ta gặp bố mẹ Chu Tự còn trêu chọc bọn họ để Chu Tự đính hôn với Sở Lam nhà chúng ta, kết quả mấy hôm trước tôi gặp bố mẹ Chu Tự, bọn họ nói cái gì kia, có bố mẹ nào ép cưới ép gả, phải để con trẻ tự do yêu đương.”

“Chắc chắn bọn họ cũng sợ nhà họ Giang thôi.”

Chuyện này quả thực oan cho bố mẹ Chu Tự, bố mẹ Chu Tự rất thích Sở Lam nhưng khi họ biết chuyện Thẩm Hương và Sở Hồng làm thì quyết định giữ khoảng cách với bọn họ, tính cách Chu Tự giống bố mẹ cậu ấy mấy phần, vì thế chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Giang cả.

Sở Hồng: “Chúng ta cũng chỉ vì con gái mình, xin lỗi Thẩm Nhu mới khiến Giang Triều nói ra những lời đó, cũng khiến rất nhiều công ty không muốn hợp tác với chúng ta.”

Thẩm Hương há miệng không nói gì nữa.

......

Trong phòng Thẩm Nhu, cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Triều đang ngồi đối diện mình, bản thân cô cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, cô cứ nghĩ Giang Triều muốn hỏi cô tại sao lại xin nghỉ học, cô cũng định nói cho Giang Triều biết.

Giang Triều hỏi: “Có bị bắt nạt không ”

“Hả?”

“Ông đây hỏi em, có bị bắt nạt hay không?”

Thẩm Nhu: “Giang Triều, cậu không hỏi tại sao tớ nghỉ học à?” Không chờ Giang Triều trả lời, cô hỏi tiếp: “Tớ tới cửa hàng đàn, lúc chơi đàn nghĩ một số chuyện, sau đó nghĩ thông suốt rồi thì trở về.”

Giang Triều biết Thẩm Nhu không bị người ta bắt nạt, chuyện cũng được giải quyết xong rồi thì định về phòng, kết quả lúc cậu đứng dậy thì Thẩm Nhu kéo tay áo cậu lại.

Thẩm Nhu nói: “Giang Triều, sao cậu không hỏi tớ nghĩ thông suốt điều gì?”

“Em nghĩ thông suốt điều gì?”

“Giang Triều là người tốt với tớ nhất trên đời.”

Vì thế, cô phải ở bên Giang Triều thật tốt mới được.

Giang Triều siết tay lại, cố gắng nhẫn nhịn để bản thân không hôn xuống: “Giang Triều là cũng người yêu em nhất trên đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play