"Vậy còn ngươi? Ngươi có lý tưởng gì?" Hai người cùng hỏi Diệp Tiếu.

Trong lúc nhất thời Diệp Tiếu lại có chút thẫn thờ, không phản bác được: Dường như giấc mộng của mình hoàn toàn khác với hai người này.

"Ta muốn... trở thành một cao thủ." Diệp Tiếu nói rất nghiêm túc: "Còn là loại vô địch thiên hạ."

"Ha ha ha ha... Cao thủ!? Còn vô địch thiên hạ!" Tả Vô Kỵ và Lan Lãng Lãng một người vỗ bắp đùi, một người ôm bụng cười ha ha; còn chảy cả nước mắt.

Vị Diệp Tiếu công tử luôn luôn hết ăn lại nằm này lại muốn trở thành cao thủ? Còn muốn vô địch thiên hạ! Đây chẳng phải là... quá khôi hài rồi sao?

Diệp Tiếu ngạc nhiên: "Có khoa trương như vậy không? Chẳng lẽ nguyện vọng của ta không đáng tin cậy như vậy sao? !"

Hai người lại ôm bụng vỗ bắp đùi cười to.

"Nói thật, loại hoàn khố trong mắt thế nhân như chúng ta còn nói gì tới mộng tưởng, nghĩ gì tới tương lai..." Lan Lãng Lãng cười ha hả: "May mà cũng chỉ có ba người chúng ta ngồi đây nói chuyện với nhau, nếu truyền đi, nhất định sẽ khiến người cười rớt răng."

Đương nhiên, ngoại trừ Diệp Tiếu, hai người khác cũng không nghĩ tới, trong nhiều năm sau đó, vậy mà những mộng tưởng mọi người đã nói ra tối nay lại được thực hiện đầy đủ, một cái cũng không sót!

Một người quyền khuynh thiên hạ, lật tay làm mây, trở tay làm mưa; một người phú giáp thiên hạ, tự do rảnh rỗi, bố y vương hầu; còn một người trở thành cao thủ tuyệt thế, cực đạo cường giả!

Đương nhiên, lý tưởng cuối cùng của Lan Lãng Lãng là "muốn huynh đệ ăn chung bữa cơm cuối cùng với nhau, ăn xong lại cùng duỗi chân tắt thở...", vĩnh viễn không có cơ hội thực hiện.

...

"Cái gì là hoàn khố?" Diệp Tiếu nhíu mày, đột nhiên hỏi.



Trong mấy ngày này, hắn không ngừng chỉnh lý lại ký ức của nguyên thân; có thể cảm giác được Vô Kỵ và Lan Lãng Lãng cũng không phải loại hoàn khố trong ấn tượng của bản thân mình. Tối thiểu những chuyện xấu xa như lấn nam bá nữ, cho tới bây giờ bọn hắn đều chưa từng làm qua, chuyện cưỡng ép dân nữ bọn hắn cũng không hề có; có lẽ khuyết điểm lớn nhất của bọn hắn chính là bọn hắn không có chí tiến thủ mà thôi...

Có điều hai người như vậy cũng có thể coi là hoàn khố sao?

"Không có chí tiến thủ!" Tả Vô Kỵ cười tự giễu một tiếng: "Cái gọi là tinh anh vẫn luôn theo khuôn phép, người tiến thì tiến vào học viện, người thì bái sư; nguyên một đám chăm học tập võ khổ luyện; tất cả đều vì tương lai của gia tộc mà cố gắng học tập, chỉ cầu có thể tạo ra thanh danh tốt cho mình, tương lai hoặc là vào triều làm quan, che chở cho gia tộc; hoặc là quản lý gia tộc, trở thành đại hào một phương."

"Loại người vốn không có chút lòng cầu tiến cũng không có chút tác dụng gì giống chúng ta chính là hoàn khố, là tử đệ chẳng ra gì." Tả Vô Kỵ cười một tiếng nhạt nhòa: "Trong gia tộc phú quý bình thường, loại tử đệ tầm hoa vấn liễu, lấn nam bá nữ, cường thủ hào đoạt được gọi là hoàn khố. Thế nhưng trong gia tộc như chúng ta... những chuyện này đều không phải là chuyện to tát..."

"Không có chí tiến thủ mới là việc lớn, việc lớn bằng trời!"

Lan Lãng Lãng âu sầu nói.

"Ách." Diệp Tiếu nhíu mày, buồn bực nói: "Ta hận nhất chính là lấn nam bá nữ!"

"Hôm nay không phải ngươi đã lấn nam bá nữ sao! Cường thủ hào đoạt!" Lan Lãng Lãng và Tả Vô Kỵ cùng cười to.

Chờ khi tống hai tên hoàn khố đã uống tới mức ngay cả đi bộ cũng không vững ra khỏi cửa, trước khi đi, dường như Lan Lãng Lãng đã uống quá nhiều còn nói một câu: "Tả Vô Kỵ, thì ra mấy năm nay đức hạnh ngươi bày ra cho chúng ta thấy đều không phải thật."

Tả Vô Kỵ cười một tiếng cay đắng: "Giả... Giả vờ nhiều năm như vậy, cho dù ngươi có giả cũng đã sớm thành thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, từ lâu đã không phân rõ."

Hai người lại lần nữa cùng cất tiếng cười to, vỗ vai cùng rời đi.

Diệp Tiếu đứng ở cổng bình tĩnh xuất thần một lúc.

Nhớ tới buổi uống rượu tối nay, trong lòng bỗng nhiều thêm một chút cảm xúc. Loại cuộc sống hoàn khố này... có thể có mấy người là thật?



Lan Lãng Lãng, Tả Vô Kỵ, lại có ai thật sự giống với vẻ hoàn khố mà bọn hắn biểu hiện ra?

Có lẽ cũng chỉ có Diệp Tiếu ban đầu... Mới là trong ngoài nhất trí chân chính —— Cho nên hắn đã chết.

Kiếp trước Diệp Tiếu chưa bao giờ dùng lập trường hiện tại để cân nhắc vấn đề tương tự, nhưng bây giờ hắn có thể cảm nhận rõ ràng, những chuyện này... rất quan trọng, cũng là chuyện phải trải qua.

Dù sao thì bản thân mình kiếp trước cũng khác hoàn toàn.

Tuy giang hồ vẫn là giang hồ kia, còn ở nơi đó chờ ta...

Lại suy nghĩ thêm một lát, Diệp Tiếu cười nhè nhẹ: "Nhân sinh nơi nào không giang hồ? Nơi nào giang hồ không có đường? Nơi nào ca vũ nơi nào cười; nơi nào ảm đạm nơi nào khóc? ..."

Một bài thơ còn chưa ngâm xong, Diệp Tiếu đã gấp gáp không thể chờ đợi nổi tiến vào không gian hạt châu.

Mới vừa vào, hắn lập tức bị vui mừng bao phủ.

Rõ ràng linh khí trong không gian đã nồng nặc hơn trước kia rất nhiều. Trong linh khí màu trắng sữa xen lẫn từng tia tử khí mờ mịt; đây vốn là nơi linh khí quẩn quanh; nhưng ngoài hai loại màu sắc còn trộn lẫn thêm một loại linh khí màu máu mắt thường gần như rất khó có thể nhận ra.

Hẳn là linh khí tới từ tinh hoa huyết sâm.

Ngoài ra, trong không gian còn thêm mùi thảo mộc; những thứ này đều đột nhiên xuất hiện; là một loại khí tức sinh mệnh mang theo sinh cơ dồi dào. Là khí tức thuần túy tự nhiên nhất.

Không cần phải nói, chắc chắn luồng khí tức tự nhiên này cũng do gốc huyết sâm mang vào.

Diệp Tiếu đoán chừng, gốc huyết sâm hắn tự cầm vào hẳn là thứ không gian này có khả năng tiếp nhận, loại thực vật bậc nhất có khả năng cụ bị linh tính của thảo mộc, cụ bị sinh mệnh luân hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play