Chương 239: Bắt cóc.

Thời gian nhìn thấu ở một nơi xa của Bất Tử Điệp bị hạn chế, chỉ có thể duy trình không đến một nén nhang, chỉ vừa đến đêm, ngoại trừ nhìn hai, không đúng, mà nhìn ba còn thêm một người đang sưởi ấm bên nhau, nhìn cũng không ra được ý khác.

Nghệ Nhàn ngồi xếp bằng trong đình viện, sắp xếp lại một số việc đã phát sinh trong những ngày qua.

Bách Thủ Tà Sư không chết ở Thiên Lan Sơn, ngược lại ngoài ý muốn chết ở thú đấu trường Tạ gia, lần này là chết thực sự không thể chết thêm lần nữa được, nhưng vẫn trong đầu Nghệ Nhàn vẫn còn quanh quẩn nhiều vấn đề.

Vị này luôn đi theo cô nương che mặt, nếu hắn ở Thiên gia, vạy những người khác có ở đó không? mục đích của họ là gì? không lẽ vì muốn xác nhận sự tồn tại của tam tiểu thư Tạ gia?

Nghệ Nhàn cho đến giờ luôn cảm thấy mình cùng đám người kia không có liên quan gì, ngoại trừ cái mạng Mộc Lãng. Hiện tại suy nghĩ lại, nhịn không được mà toát mồ hôi lanh, Bách Thủ Tà Sư đúng lúc xuất hiện ở Tạ gia, mục đích cũng đã xác định được, là vì Tạ gia hoặc có thể là vì nàng?

Nghệ Nhàn cố gắng suy nghĩ hồi lâu, dĩ nhiên cũng không thể làm rõ được sự liên quan, ngược lại có chút phiền hà, liền đi ra đình viện, một đường vừa đi vừa nghĩ.

"Tam tiểu thư danh tiếng đã nổi, sao rãnh rỗi lại ra đình viên ta đây?"

"..."

Theo trí nhớ đi loạn một hồi, không ngờ lại đến chỗ Tạ Anh, trước đó bất đắc dĩ nhờ Tạ Anh giúp đỡ, sâu trong nội tâm Nghệ Nhàn vẫn tin tưởng người này sẽ không hại mình, cho nên bất tri bất giác đi đến đây, "bớt ở đây nghi hoặc đi, thân là đệ tử Thanh Sơn Tông, gặp người bị truy nã trên bảng Thanh Sơn Tông, không lẽ ngươi lại cho qua?"

Tạ Anh, "dĩ nhiên là không."

Nghệ Nhàn bất quá là thanh Thanh Sơn Tông giải quyết một khối y ác tính mà thôi, huống chi người này còn có thù oán với nàng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, còn không bằng mượn tay Tạ gia diệt trừ, nàng tức giận nói, "sao lại không được."

Hai người nhìn nhau không nói gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, bầu không khí xấu hổ khiến Nghệ Nhàn không còn mặt mũi ở lại, xoay người rời đi.

"Nghệ Nhàn, vô luận khi đó vì sao ngươi quay về Tạ gia, thì cũng đã về rồi, mọi thứ ở Tạ gia đều để ngươi làm chủ, đừng làm việc có lỗi với Tạ gia. Còn có, đừng, đừng quá nghe lời lão thái gia nói."

Câu tiếp theo, khiến Nghệ Nhàn suýt không nghe kịp.

"... Ân? ngươi có ý gì?"

"Không có, ngươi đi đi, ta phải đi tu luyện."

Tạ Anh thưc sự rất cổ quái, trước đây trăm phương ngàn kế ngăn cản nàng quay về Tạ gia, hiện giờ quay về thì lại nói nàng coi chừng gia chủ Tạ gia, còn nói đừng nghe lời lão thái gia nói.

Đối phương hẳn là biết được nội tình.

Nghệ Nhàn vốn tâm phiền ý loạn, hiện đã tốt hơn, ước chừng suy nghĩ cả đêm, cũng chưa thể hiểu rõ lời Tạ Anh nói, ngược lại càng thêm phiền. Thế cho nên qua vài ngày Tạ Anh mời nàng tham gia đấu giá, nàng có vài phần mơ màng.

Tạ Anh vẻ mặt ghét bỏ, "đừng nhìn ta, là Tuyên Di phân phó ta nhất định phải đưa ngươi đi một phen, ngươi thực sự nghĩ ta muốn đưa ngươi đi sao?"

Nghệ Nhàn, "ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi sao? nếu không phải vì mặt mũi Tạ gia, ta cũng mặc kệ ngươi."

Tạ Anh, "..." mẹ kiếp, muốn đánh người a.

Cứ vậy, ngươi oán một câu, ta oán một câu, hai người ước chừng oán hết một con đường.

Tạ gia cử hành hội đấu giá là vì thấy tam tiểu thư Nghệ Nhàn quay về, cho nên so với căn bản lại thêm vào một khoản, điều này khiến Nghệ Nhàn phát hiện Tạ gia có vấn đề lớn.

Tựa như một người sắp bị trảm được cho ăn bữa thịnh soạn cuối cùng, khiến xương cốt người run sợ.

Nghệ Nhàn chỉ đám huyễn thú bị bán đấu giá, "mấy huyễn thú này đều là đám Tạ gia mê muội lương tâm các người bắt từ huyễn thú cốc về a?!"

Tạ Anh không ngẩng đầu, "đừng quên, hiện tại ngươi cũng là người Tạ gia."

Nghệ Nhàn suýt chút tức điên, nàng cười nhạt hai tiếng, đang định tiêu diệt nhuệ khí của Tạ Anh, vô tình liếc thấy một con cá dưới hồ nước, nhìn có chút quen mắt, đây không phải tiểu tử ngây thơ trong nhóm huyễn thú nhờ nàng đi cứu đồng tộc đây sao, "mà thôi, đối với kiểu buôn bán nặc mùi tiền này ta không có hứng thú, ngươi đã có nhã hứng như vậy, thì ngồi đó từ từ xem đi."

Nàng nhảy xuống, rất nhanh đến cạnh hồ nước, đem con cá chuẩn bị tạo phản mang đi. Tạ Anh đều nhìn thấy, chỉ hơi nhíu mày, vẫn không đuổi theo.

Nghệ Nhàn tìm một con hẻm vắng, đem con cá nhỏ ném xuống đất, "làm gì vậy, trước đó không phải kêu các ngươi cút rồi sao?"

Cá nhỏ biến hình người, co đầu rụt cổ ở một góc, đối mặt với Nghệ Nhàn đang nổi giận run rẩy, "có, nhưng phải cứu được đồng tộc, ngươi, ngươi lại không muốn giúp chúng ta cùng cứu."

Nghệ Nhàn đỡ trán, hít sâu nhiều lần, mới thở được bình thường, đột nhiên lửa giận bùng lên, "cứ người thì được, nhưng không cứu giống như các ngươi, nói đến, cứu đồng tộc các ngươi ra trước, ta có việc so với sinh mạng còn quan trọng hơn."

Vì mau giúp Lam Đồng vượt qua sinh tử kiếp, nàng để Lam Đồng cùng Tiểu Lam chủ động vào Tạ gia cũng đã đồng ý, chịu đựng tạm thời chia xa, vì lấy đại cục làm trọng.

Giờ thì hay rồi, tiểu tử này khắp nơi gây phiền toái cho nàng.

"Ah, thì ra như vậy a, cẩn thận!"

"... ân?"

Một đạo kiếm quang hiện lên, trước mặt Nghệ Nhàn xuất hiện ba người, dẫn đầu lão nhân gia nhìn còn quen mắt, ngoại trừ hắn ra, nư nhân bên cạnh tiểu thư cùng Tiểu Sở đều đến, không ngờ lại đến đủ, hiển nhiên là đảm bảo không bị thiếu ai, "hắc, không ngờ lại là các ngươi, tiểu thư nhà các ngươi hiện tại còn khỏe không?"

Lão nhân gia sờ râu một cái, "cô nương có tính dễ nhớ a, chỉ có duyên gặp vài lần, vẫn còn nhớ rõ chúng ta. Đa tạ ngươi, không đúng, phải nói là đa tạ tam tiểu thư quan tâm, tiểu thư hiện tại rất tốt, có ngươi, thì sẽ tốt hơn."

"Cái gì?"

Nghệ Nhàn nghe không hiểu câu cuối hắn nói, nhưng cũng không cản được nàng bỏ trốn. Lôi võng chằng chịt bao lấy bọn họ từ lúc bắt đầu nói chuyện với nàng, nàng giậm chân một cái, phóng lôi tủy bá đạo bơi trong lôi võng, lúc chạy trốn Nghệ Nhàn không quên đá một cước con cá nhỏ ra xa, "cút mau, đừng có ở đây mà cản đường."

Ba người không kịp đề phòng bị lôi tủy kim sắc công kích, toàn thân không thể động đậy, lão bá phản ứng kịp, nhưng không ngờ bị quang linh phóng đến, vừa chớp mắt, liền bị tơ nhện dính mặt, chờ xong xuôi, thì đã không thấy được bóng người Nghệ Nhàn, hắn bực bội giậm chân,"nha đầu thật xảo quyệt, đúng là tính toán từng bước, thận trọng."

Tiểu Sở hồi lâu mới chậm chạp đi qua, ôm kiếm nói, "đã biết sự tồn tại của nàng thì càng dễ làm, nàng không thể nào cả đời ở trong Tạ gia không ra cửa, nhất định nàng sẽ phải đi ngoài.

Cô nương đứng bên cạnh cũng nói, "từ cách Tạ gia coi trọng nàng, có thể cần chính là nàng. Tiểu thư còn chờ chúng ta, về trước rồi bàn lại kỹ hơn."

Nghệ Nhàn thuấn di về đến Tạ gia, nàng quay đầu nhìn tháng qua, người đến người đi vẫn ồn ào náo nhiệt, dường như không ai chú ý đến sự khác lạ của nàng, nàng nhịn không được toát mồ hội lanh. Một lão bá đã khó đối phó, đến cả đại sư tỷ ứng phó cũng miễn cưỡng, còn chưa nói đến nữ nhân chưa xuất thủ cùng Tiểu Sở kia.

"Ngươi làm gì vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy."

"Sao ngươi lại quay về rồi?"

Tạ Anh bĩu môi, không hiểu trừng nàng, "đạo lý gì đây a, chỉ ngươi được về, ta thì không được sao?"

Nghệ Nhàn, "..."

Chờ mọi người đi rồi, Nghệ Nhàn mới chậm rãi về đình viện của mình, thấy Miên Hoa Đường trong hồ nước vui đùa, khối đá trong lòng nàng cũng im lặng rơi xuống vài phần, "có phải rất chán không?"

Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn, ta muốn tìm Tiểu Lam cùng đại sư tỷ."

Nghệ Nhàn có chút đau đầu, hài tử đến thời kỳ trưởng thành bướng bỉnh rồi nên làm gì đây a, nàng thực sự bó tay, cũng may thời kỳ bướng bỉnh chỉ có một lần, nàng suy nghĩ một hồi, nhịn không được già vờ đáng thương nói, "Miên Hoa Đường, hôm nay có người muốn bắt cóc ta, trong khoảng thời gian này, ta cần có ngươi bên cạnh bảo hộ."

Miên Hoa Đường trừng mắt nhìn, "Nghệ Nhàn, ngươi gặp nguy hiểm."

Nghệ Nhàn nghiêm túc gật đầu, "phải, mấy người kia thực khó chơi, một lần không được, ta sợ sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Ngươi còn nhớ Tiểu Sở không, lần đó ở Thiên Lan Sơn..."

Sau khi nghe Nghệ Nhàn kể lại, giả vờ đáng thương, Miên Hoa Đường lúc này quyết định ở bên cạnh Nghệ Nhàn hảo hảo bảo hộ nàng, cũng không còn đề cập đến việc đi tìm Tiểu Lam cùng đại sư tỷ, lúc nào cũng như cận vệ dính lấy Nghệ Nhàn, có thể nói là một tấc cũng không rời.

Miên Hoa Đường thỉnh thoảng còn giống như Tiểu Lam nhìn chằm chằm cái bụng nhô lên của Nghệ Nhàn, vươn bàn tay nhỏ sờ nhẹ một cái, đại khái là huyễn thú lôi linh, gia hỏa trong bụng cùng Miên Hoa Đường vô cùng ăn ý, thỉnh thoảng còn phản ứng với Miên Hoa Đường một chút, lâu ngày, Miên Hoa Đường được thêm cái muội khống kế Tiểu Lam, "nơi này có một tiểu tiểu Lam sao?"

Về tiểu tiểu Lam này, sợ là không qua được.

Nghệ Nhàn sửa nàng vài lần, vẫn như cũ nói ba chữ này, cuối cùng thành lười sửa lại, "đúng vậy, không lâu nữa sẽ có một tiểu tiểu Lam chơi cùng ngươi rồi, cho nên Miên Hoa Đường ngươi nhất định phải hảo hảo bảo vệ nàng."

Miên Hoa Đường, "cùng Tiểu Lam cùng nhau bảo hộ nàng."

Bởi vì mang thai, tâm tình Nghệ Nhàn luôn phập phồng bất định, đột nhiên phát hỏa, thậm chí còn thức đêm suy nghĩ, khiến cả Tạ gia bị huyên náo tam tiểu thư vừa về là một ngươi âm tình bất định, lúc thì ôn nhu đối xử với ngươi, lúc thì như lửa phun trào, còn không cho ai đến gần đình viện, dù sao cùng là một quái nhân khó gần.

Mỗi ngày thời điểm tâm tình tốt nhất chình là thông qua kính nước của Bất Tử Điệp nhìn thấy Lam Đồng cùng Tiểu Lam, Nghệ Nhàn cũng nhận ra được bản thân mình hỉ nộ vô thường, lần đầu tiên hy vọng hai người có thể bên cạnh mình.

Cuộc sống không có các nàng, vô cùng gian nan.

Tuyên Di, "tam tiểu thư, gia chủ đã về."

Đáy mắt Nghệ Nhàn hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng không kịp liền xông ra ngoài. Một tháng trước, qua kính nước nàng nhìn thấy Lam Đồng cùng Tiểu Lam đều bị nhốt vào lồng giam đặc biệt của Tạ gia, gia chủ quay về, cũng có nghĩa ái nhân cùng hài tử hai người nhà nàng đã quay về rồi.

"Bất Tử Điệp, thời gian hồi tưởng có thể bình thường không?"

"Chênh lệch không nhiều."

Gia chủ Tạ gia vừa gặp Nghệ Nhàn còn ngây ra một lúc, Nghệ Nhàn cũng không hiểu được người này nhiều, mà lướt qua gia chủ nhìn thấy một cái long, lồng sắt bị vải đen che đi, âm thanh đánh ra rầm rầm, Tạ Anh cũng ở trong nhóm này, hiển nhiên là hoan nghênh gia chủ trở về, Nghệ Nhàn nhịn không được bật cười một tiếng, "lại đến huyễn thú cốc săn mồi?"

Bất Tử Điệp vòng vo một hồi, "tìm được rồi, có cần bổn yêu xốc vải đen lên không, cho ngươi tiếp tục làm trò a?"

Nghệ Nhàn, "nhanh đi."

Nếu không nàng chạy đến trước mặt những người này làm cái gì, dĩ nhiên là diễn một hồi đau khổ rồi a, nói cho bọn họ nghe, nàng biết, nàng cùng nương nguyên thân giống nhau đều là phản bội, chọn bạn tình đều không phải nhân tộc.

Bất Tử Điệp không phụ sư mong đợi của mọi người, ngay trước lồng sắt thổi bay tấm vải đen che lồng, một con sư thú lông vàng óng cứ vậy xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đều biến sắc tại chỗ, vẻ mặt Tạ Anh còn vô cùng đặc biệt.

Khi ở Thanh Sơn Tông, nàng từng gặp qua Lam Đồng, biết được thú nhân này có bao nhiêu phúc hắc, có lẽ đối với Lam Đồng cùng việc Nghệ Nhàn làm đều đã hiểu rõ, ánh mắt Tạ Anh nhịn không được chuyển đến trên mặt Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn thất thần một chút, nếu không nhìn qua kính nước người này tham ăn, còn ngoan ngoãn nghe lời, ôn thuận tựa như con mèo lớn nuôi trong nhà, một thân lông được nuôi tốt, cùng với hình ảnh trong trí nhớ bị đánh thảm đến nhìn không được hoàn toàn khách nhau.

Khác nhau.

Hoàn toàn khác nhau.

Hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Lam Đồng chết vì nàng.

Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn! vì sao ngươi khóc."

"Ta..."

"Grừ!"

Nghệ Nhàn sờ gò má nhìn, phát hiện không biết từ khi nào lệ đã rơi đầy mặt, khi nàng phản ứng lại đã không còn để ý đến ánh mắt mọi người dò xét, đi đến trước mặt Lam Đồng.

Cách song sắt, Lam Đồng nóng nảy đi lại trong lồng, hạ thấp tiếng gầm, truyền đến cảm xúc phẫn nộ.

"Không nên đến gần, rất nguy hiểm."

"Cút!"

Nghệ Nhàn tức giận nhìn kẻ ngăn mình, trong lúc vô ý thả ra uy áp trấn nhiếp mọi người quanh đây, ngay cả Miên Hoa Đường bên cạnh nhe răng trợn mắt, nhìn đám người kia lộ ra hung tướng, thậm chí còn thả ra lôi linh, ánh sáng lóe lên khiến người ta kinh ngạc.

Nghệ Nhàn vươn tay vào song sắt, vuốt bộ lông hồi lâu, "Lam Đồng, Lam Đồng, Lam Đồng."

Ta rất nhớ ngươi.

Nghệ Nhàn chưa bao giờ gặp phải nỗi nhớ sâu sắc như vậy, tựa như khắc trong xương. Bình thường khi ở chung, thì chưa phát hiện. Một ngày rời xa, tư vị khó tả liền xộc lên đầu.

Lam Đồng nằm yên, tùy ý để nàng đưa tay qua vuốt lông, đôi mắt xinh đẹp không chớp nhìn người trước mắt, vô cùng ngoan ngoãn khiến người ở đây mở rộng tầm mắt.

Tạ Anh, "Nghệ Nhàn, bây giờ không phải lúc nói chuyện, rời khỏi nó."

Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn nàng một cái, nở nụ cười, "thả nàng, ngươi và ta đều biết rõ nàng rốt cuộc là gì, căn bản không phải là huyễn thú, lẽ nào các ngươi muốn gây phân tranh giữa nhân tộc và thú nhân tộc sao?"

Khuôn mặt Tạ Anh tức điên, "ngươi --"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Lão thái gia đến."

Không biết là ai đã thấy không ổn, đúng lúc mời lão thái gia đến.

Nghệ Nhàn đỏ mắt, như đã khóc qua, nhìn thấy lão thái gia đến chỉ liếc mắt một cái, toàn tâm như cũ đặt trên người Lam Đồng, như có như không vuốt ve bộ lông mềm, rất mềm, xem ra mấy ngày qua thức ăn khá tốt, "ngoại tổ phụ, Lam Đồng là ân nhân cứu mạng ta, các ngươi không nên bắt nàng."

"Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng cũng không phải là người."

"Grừ!"

"Là người hay không thì có liên quan gì, ta sống cùng nàng cũng đã 5 năm, không ai hiểu được nàng là gì so với ta." Nghệ Nhàn ngăn cản ngoài song sắt, không sợ ánh mắt dò xét, nhìn bộ dạng như có phong thái người nào đó.

Lão thái gia nhất thời như quay về 20 năm trước, nhưng rất nhanh hắn thu liễm đáy mắt suy nghĩ sâu xa, liếc nhìn mọi người xì xào xung quanh, liền dừng tay, "ta có lời muốn nói với tam tiểu thư, những người còn lại toàn bộ lui đi."

Tạ Anh rời đi còn dừng lại một chút, cuối cùng bị lão thái gia chán nản dùng uy áp giữ lại, lão thái gia nhàn nhạt liếc nàng, "ngươi cũng biết những lời vừa rồi nếu truyền ra ngoài, sẽ tạo ra chuyện lớn gì không?"

Nghệ Nhàn không sợ hãi gật đầu, "ta biết, năm đó nương ta không phải cũng như vậy sao? vì muốn cùng người mình yêu chung một chỗ, vì đối phương không phải nhân tộc, phải chịu nhiều lời đàm tiếu không hay, cuối cùng phải bỏ nhà ra đi, không quay trở về."

Lão thái gia hừ một tiếng, "nương ngươi? nàng ngược lại là gương tốt a, biết vậy cũng cho qua đi, chết nhiều năm rồi còn muốn làm hư ngươi, nói đến các ngươi giống nhau đến tận xương, đúng là gia môn bất hạnh a."

Nghệ Nhàn cũng không quan tâm đến cái gia môn bất hạnh này, nàng phái đối đầu với lão nhân này đến cùng, "năm đó ngươi có thể thành toàn cho nương và cha ta, dĩ nhiên cũng có thể lần nữa thành toàn cho ta và Lam Đồng."

Lão thái gia như sắt chém đinh nói, "không được!"

Nghệ Nhàn cũng quyết tâm cầm chủy thủ, cứa vài vết lên lan can nói, "cho dù ngươi có tiếp nhận hay không, hôm nay ngươi cũng phải thả và tha, không thả và tha, nàng chết rồi, ta cũng không muốn sống một mình, cùng lắm thì chết ba cái mạng."

"Cái gì!"

"Ta cùng Lam Đồng đã sớm có hài tử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play