Chương 238: Cổ quái
Tiểu gia hỏa trong bụng được ăn no, thậm chí còn đánh một cái ợ - nhẹ nhàng. Nghệ Nhàn vô ý sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, từ khi trong bụng có thêm tiểu gia hỏa này, nàng đã lâu không thăng cấp, cảm giác dường như tu vị bị quay ngược.
"Đều nhìn ta làm gì?"
"Tam tiểu thư vừa ra tay thực kinh diễm, tại hạ bội phục."
"Tam tiểu thư thực sự thâm tàng bất lộ a, nếu không có --" Giải Minh Giác theo bản năng nhìn tiểu tử đang ủ rũ trong ngực Thiên đại tiểu thư, "trận đấu này thưc khiến người mở rộng tầm mắt, tại hạ tâm phục khẩu phục."
Thiên đại tiểu thư cảm kích nhìn Nghệ Nhàn, "Tiểu Kim bị thương, ta phải đưa nó về chữa thương, xin cáo từ trước."
Nghệ Nhàn nhìn mi tâm Thiên đại tiểu thư không có lệ khí gì, nghĩ đến cũng không phải là thù phải báo, liền để Tuyên Di đưa người đi, "ba vị còn muốn tiếp tục?"
Hoa tiểu thiếu gia nóng lòng muốn thử, "dĩ nhiên phải đánh cược cho xong a, chưa xong thì sao biết được ai thắng ai thua?"
Ván thứ hai là lôi minh điểu của Minh Giác đấu với huyễn thú quái dị của Trọng Danh.
Trong lúc Nghệ Nhàn nhìn kỹ, Miên Hoa Đường liền cau mày ủy khuất tiến đến bên chân nàng, đem hai cánh tay bị thương đưa đến trước mặt nàng, "Nghệ Nhàn, ta bị thương, muốn thoa thuốc."
Hoa tiểu thiếu gia ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc, "Miên Hoa Đường thực sự sợ đâu, vết thương nhỏ như vậy, huyễn thú bình thường tự liếm hai cái liền hồi phục như cũ, Miên Hoa Đường không biết sao?"
Nghệ Nhàn liếc hắn một cái, kéo Miên Hoa Đường ngồi vào một bên, xử lý, khử trùng, thoa thuốc, "được rồi, đừng đụng vào nó, không lâu nữa sẽ lành thôi."
Miên Hoa Đường lúc này mới thỏa mãn, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nghệ Nhàn cùng xem, "Nghệ Nhàn, hắn rất kỳ quái."
Hai huyễn thú trong sân đấu đã đến lúc gây cấn, vốn tưởng ràng lôi minh điểu của Giải Minh Giác biết bay thì có ưu thế hơn, không huyễn thú của Trọng Danh nhảy nhót chính xác, nhiều lần đánh trúng điểm yếu, nhất là còn biết đưa tay về hướng lôi minh điểu bay, cảm giác như muốn rời khỏi thân mình.
Nghệ Nhàn liền nhớ đến Bách Thủ Tà Sư khi ở Thiên Lan Sơn triệu hồi đống quái thủ, hèn chi nàng cảm giác không được ổn, nếu bỏ thân thể cứng ngắc kia đi, để lại hai cái tay, hình như là đúng rồi, "Miên Hoa Đường thực thông minh."
Cảm giác cổ quái trong lòng nàng rốt cuộc cũng tan, Bất Tử Điệp biết nàng nhớ ra, liền không lãng phí thời gian, đem hai quái thử từ con rối tháo xuống.
Mọi người còn đang xem, chợt thấy huyễn thú hình người đang chiếm ưu thế đột nhiên hai cánh tay rời ra, thân thể lui về sau liền ngã xuống, nằm yên trên đất không nhúc nhích, chỉ có hai cánh tay không ngừng chụp lấy lôi minh điểu.
Mọi người, "!!!"
Bất Tử Điệp vừa làm xong, liền thối lui, "bổn yêu vừa ra tay một cái, bọn nó liền hiện nguyên hình."
"Trọng huynh, huyễn thú của ngươi... sao lại đột nhiên rời ra?"
"Nó, hình như còn động."
"Cái này có quá quỷ dị không a?"
Im lặng qua đi, lại có tiếng thảo luận.
Ngoại trừ Nghệ Nhàn nhìn thấu thân phận Bách Thủ Tà Sư ra, thì hai người còn lại vẫn đang kinh hách, ngay cả sắc mặt Trọng Danh cũng rất âm trầm, ánh mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, còn Nghệ Nhàn đang chống đầu suy nghĩ có nên vì dân trừ hại hay không.
Vốn dĩ, Bách Thủ Tà Sư chính là kẻ bị truy nã trong danh sách của Thanh Tông Sơn, làm nhiều việc ác không nói, còn luôn xuất hiện trước mặt nàng, nếu bình yên vô sự ngược lại còn tốt, nhưng giữa hai người còn có một cái mạng.
Rầm!
Hoa tiểu thiếu gia cùng Giải Minh Giác đúng là bị Nghệ Nhàn làm hoảng sợ.
Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, tức giận chỉ Trọng Danh, "ah, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Bách Thủ Tà Sư, thật to gan, dám giả mạo Trọng Danh trốn trong Thiên gia, ngươi có ý gì, Trọng Danh thực sự đang ở đâu, Tuyên Di, mau bắt ác nhân này lại."
Trọng Danh trừng Nghệ Nhàn, con ngươi muốn rơi khỏi hốc mắt, hắn muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế, không ngờ Tuyên Di bên cạnh Nghệ Nhàn tốc độ nhanh hơn, còn có cao thủ Tạ gia ở đây trấn áp, bị hô như vậy, cũng chỉ kịp phản ứng.
Bách Thủ Tà Sư cũng không đoán được tam tiểu thư Tạ gia chính là Nghệ Nhàn, hắn gặp phải Nghệ Nhàn cũng biết là không may, bị vài người vây công, liền tránh đầu sỏ Nghệ Nhàn càng xa một chút, nếu không phải vì báo thù, ngược lại hắn cũng không muốn đến, thở một hơi cũng suýt khiến hắn nôn ra hết.
"Oa oa, tiểu tỷ tỷ, Trọng Danh huynh thực sự là Bách Thủ Tà Sư sao, có khi nào là hiểu lầm không?" Hoa tiêu thiếu gia liền gào lên, khiến Nghệ Nhàn nhức đầu, Nghệ Nhàn im lặng đứng cách hắn hai bước, "thế nào, vừa rồi các ngươi không phải nhìn thấy rồi sao, huyễn thú người bình thường sao có thể tách thân mà tiếp tục đánh được? thực ra chỉ là hành động lừa gạt che dấu ánh mắt người khác thôi. Bất quá việc hôm nay cũng may có Minh Giác huynh, nếu không có huyễn thú của huynh khiến quái thủ của hắn hiện nguyên hình, chúng ta còn phải bị hắn gạt nữa."
Giải Minh Giác ngơ ngác, không lẽ là công lao của lôi minh điểu???
Giải Minh Giác, "tam tiểu thư vì sao, có thể từ hai cánh tay của hắn có thể nhìn ra được là Bách Thủ Tà Sư?"
Nghệ Nhàn nhìn Bách Thủ Tà Sư bị Tuyên Di ép phải dùng tuyệt chiêu của hắn, "rất đơn giản a, trước khi quay về Tạ gia, trong một lần đi rèn luyện từng may mắn giao thủ với hắn, đối với tuyệt kỹ của Bách Thủ Tà Sư vần còn mới trong ký ức của ta."
Đó cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, quả thực như ác mộng tái hiện.
Không chờ Nghệ Nhàn giải thích thêm, quái thủ từ dưới đất mọc lên như nấm, từng cái đều là chứng cứ phạm tội của Bách Thủ Tà Sư, mặc dù không cần lột tấm da mặt giả kia, thì cái nhãn Bách Thủ Tà Sư cứ vậy được Nghệ Nhàn dán lên mọi người tin tưởng.
"Đáng sợ, làm sao hắn có thể tu luyện ra được mấy thứ này, không lẽ đám quái thủ này từng giết người rồi lưu lại cốt?"
"Hẳn là như vậy?"
Có Tuyên Di chủ đạo, Bách Thủ Tà Sư quả nhiên như Nghệ Nhàn suy đoán, bị bắt tại đấu thú trường Tạ gia. Bất quá trước khi chết còn tự bạo, khiến Tạ gia mất đi ba người, đương nhiên, cái này ngoài dự kiến của Nghệ Nhàn.
Giải Minh Giác bất đắc dĩ thở dài, "tam tiểu thư trước có nói khiến chúng ta cảm giác như đang xem ở nhà, hiện tại ta cũng cảm nhận được."
Nghệ Nhàn đỡ trán, "chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân, mong là Minh Giác huynh đừng trách."
Hoa tiểu thiếu gia bất mãn nhìn hai người các nàng, "nhị vị có phải đã quên một chuyện quan trọng?"
Ba người nhìn nhau, Nghệ Nhàn chợt vỗ đầu, "đánh cược chưa có kết quả, theo ta thấy nếu giờ tiếp tục cũng không được, không bằng để Tạ gia trực tiếp dâng chút lễ mọn, bày tỏ áy náy a?"
"Không được!"
"Không được!"
Lần này Hoa tiểu thiếu gia cùng Giải Minh Giác trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý.
Nghệ Nhàn vẻ mặt vô tội nhìn hai người bọn hắn, "các ngươi có ý kiến gì, không bằng nói ta nghe xem?"
Hoa tiểu thiếu gia, "ta cũng không phải người nhu nhược không đánh đã chạy, từ đầu đã nói về nhất mới có được phần thưởng, ta chỉ muốn có công bằng, hôm nay không thể đánh cược, thì đổi ngày, chúng ta đến tái chiến!"
Giải Minh Giác, "ta tán thành."
Nghệ Nhàn cũng không muốn dính với hai miếng cao chó này, nàng đến Tạ gia là có chuyện quan trọng, không có thời gian chơi đùa với hai vị thiếu gia này, cũng không phải làm việc đàng hoàng gì, "cũng được, nhưng hôm nay chuyện Trọng Danh và Thiên gia sẽ có khoảng cách, còn phải khai báo một phen, đến khi đó cần hai vị làm chứng cho Tạ gia chúng ta, không phải là do chúng ta cố ý làm khó dễ, mà Bách Thủ Tà Sư thực sự khó chơi, Tạ gia chúng ta cũng đã đánh mất ba người."
"Cái này cũng dễ nói."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Tạ gia vì dân trừ hại, là chuyện tốt."
"Một lời đã định."
Nghệ Nhàn đuổi hai vị thiếu gia kia đi, chỉ cảm thấy một ngày này thực sự cực khổ, so với nàng đi rèn luyện giết mười mấy con ma thú còn khổ hơn trăm lần, "Tuyên Di, sau này những chuyện vặt như vậy không cần giao cho ta, ta thấy Tạ Anh rất rãnh rỗi, sau này cứ giao cho nàng đi."
Tuyên Di dở khóc dở cười, "tam tiểu thư nói đùa, đây là lão thái gia coi trọng ngươi, mới đem chuyện trong nhà giao cho ngươi quản lý, nếu là những người khác, sợ là còn chưa đủ tư cách."
Ah.
Cái này mà cùng người yêu đến gia tộc đến cả tư cách chọn lựa cũng không có, Nghệ Nhàn lười cùng nàng cãi cọ, "được rồi, ta mệt rồi, ngươi quay về đi."
Đuổi người đi, cả tiểu viện vắng ngắt, ngoại trừ Miên Hoa Đường đang ở trong hồ nước bắt cá ra, xung quanh đều yên tĩnh khiến người ta có chút ghét.
"Miên Hoa Đường, ngươi nhớ các nàng không?"
"Nhớ." Miên Hoa Đường chớp đôi mắt trong suốt nhìn Nghệ Nhàn, khuôn mặt chờ mong.
Vừa nhắc đến Tiểu Lam cùng Lam Đồng, tiếu ý dưới đáy mắt Nghệ Nhàn càng dày hơn, "cũng không biết tên Lam Đồng kia làm sao đụng phải tay bọn họ, còn có Tiểu Lam."
Đáng tiếc, tạm thời còn phải dựa vào kế hoạch tiến hành.
Nghệ Nhàn chỉ hy vọng hai người một lớn một nhỏ dọc đường không chịu khổ là tốt rồi, nàng càng nghĩ càng có chút không yên lòng, tiện tay bắt Bất Tử Điệp bên tai xuống, "ngươi có cách nào cho ta nhìn các nàng không?"
Bất Tử Điệp xoay tròn tựa như lắc đầu, suýt chút khiến Nghệ Nhàn bị choáng.
"Không có, không có, không có, ngươi mau suy nghĩ coi vì sao lại gặp phải ở Thiên gia đi."
"Ngươi khẳng định là có."
Nghệ Nhàn cũng đã nắm rõ được phong cách của Yêu Điệp này, nếu là chuyện thẳng thắn, nó liền lộ bộ mặt hung ác, ngươi nói cái gì cũng sai. Nếu chột dạ, sẽ nhìn trái nhìn phải nói, ánh mắt lóe lê, bộ dạng làm chuyện trái lương tâm.
"Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ để Tạ gia chuẩn bị cho ngươi một ít thức ăn."
"!!!"
Bất Tử Điệp bay quanh Nghệ Nhàn lúc cao lúc thấp, do dự một hồi, "phải là thức ăn do ta chỉ định, nếu không thì không được."
Qủa nhiên, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Nguyện vọng lớn nhất của đám tiểu đồng bọn nhà nàng chính là -- lấp đầy bụng!
Nghệ Nhàn đôi khi hoài nghi mình nghèo kiết xác, nếu không mấy đứa nhỏ này sao cứ kiếm đường mưu sinh như vậy a? thoạt nhìn như bị ngược đãi, "thức ăn ngươi chỉ định không được là huyết phượng hoàng cao cấp gì đó a, ngươi phải tự mình suy nghĩ đi a, liếc mắt một cái để người khác nhìn thấy bên cạnh ta còn có một huyễn thú như ngươi, đến khi đó phúc hay họa tự ngươi suy nghĩ nha."
Miên Hoa Đường phách lối xuất hiện đã khiến phần đông ánh mắt trong Tạ gia chú ý, đến cả lão nhân kia cũng ở trong bóng tối đánh giá huyễn thú của nàng cùng giá trị của nàng, nếu không phải như vậy, thì sao tự nhiên lại đối tốt với nàng như vậy?
Bất Tử Điệp lầm bầm nửa ngày, cuối cùng nhượng bộ để cầu việc khác, "cứ vậy đi, dựa theo lời ngươi nói a."
Nghệ Nhàn nghiêm túc nói, "ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không bạc đãi huyễn thú bản mạng của mình, đừng quên, mạng nhỏ chúng ta còn chung một chỗ."
Trước đây, chỉ cần Nghệ Nhàn vừa nhắc đến chuyện này, Bất Tử Điệp liền tạc mao, khiến nửa khuôn mặt của nàng bị nhuộm đỏ mới cho qua, hiện tại chỉ mới chuyển thân, lại cùng cánh bướm đánh vào mặt Nghệ Nhàn.
Giao dịch thành công, tiếp theo là thời điểm mỗi người thực hiện ước định.
Nghệ Nhàn chọn một vài loại thức ăn trong thực đơn của Bất Tử Điệp, đều lài vài thứ người khó tìm báo với Tuyên Di, cũng may nội gián Tạ gia nhiều, Tuyên Di chỉ một hồi liền đem đến thứ Nghệ Nhàn cần.
"Tiểu thư muốn thăng cấp sao?"
"Dĩ nhiên là không, Miên Hoa Đường đang lớn, mau đói bụng, muốn một ít linh thực phụ trợ ăn bổ sung."
Đang lớn?
Tuyên Di hoài nghi nhìn Miên Hoa Đường, đừng nói Miên Hoa Đường so với khi còn ở Thanh Sơn Tông nhỏ bé so với hiện tại thì thực sự đã khác rất nhiều, chí ít là rất lớn rồi a, sức chiến đấu càng khỏi nói, "nếu là Miên Hoa Đường cần, sau này tiểu thư chỉ cần nói với những người khác một tiếng là được, so có người đam mấy thứ đó đến."
Nghệ Nhàn muốn chính là kết quả này.
Chờ mọi người đi rồi, Miên Hoa Đường cầm hay cây linh thực trong tay ngửi một cái, há miệng cắn, sau đó nhíu mày, "Nghệ Nhàn, không ăn được."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, đoạt linh thực trong miệng nàng về, "ngươi a, ngày mai ta tìm chỗ tốt cho ngươi, giúp ngươi lớn thêm một chút."
Miên Hoa Đường, "có thể làm no bụng không?"
Nghệ Nhàn, "đương nhiên là có thể."
Bất Tử Điệp đem hai cây linh thực chậm rãi nhai nuốt, sau đó lại bất mãn, "phi phi, mùi vị không được ngon lắm, lại không đủ nhét kẽ răng, ngày mai ngươi phải tìm cho ta chút thức ăn a."
Nghệ Nhàn mắt điếc tai ngơ, "ngươi nên thực hiện nhiệm vụ rồi."
Bất Tử Điệp thấy sinh vật cấp thấp này xảo trá, hoàn toàn không nghe nó mắng, bất mãn tát Nghệ Nhàn một mặt phấn, sau đó ì ì ạch ạch rải bột phấn.
Phấn cam rải rất có tiểu chuẩn, quay thành một vòng tròn, chờ vòng tròn hoàn thành, bột phấn tản đi, giữa chỗ trống liền có gợn nước, gợn chuyển động càng chậm lại, cuối cùng tĩnh mịch, tựa như chiếc gương trong suốt, rất nhanh Nghệ Nhàn nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Hai sư thú kim mao lớn nhỏ đang liếm lông cho nhau, bản tính thú trong xương vẫn không thể bỏ đi hoàn toàn, ngươi một cái, ta một cái, đem bộ lông liếm cho ướt nhẹp, sáng rực một mảng.
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, nàng hoài nghi hai người này muốn trốn đi tắm nên mới dùng cách này để chải lông. Miên Hoa Đường hưng phấn kêu, "Tiểu Lam."
Ngay cả Ngân Bảo đại nhân cũng từ trong đầu Nghệ Nhàn xông ra, nhìn vào hình bóng trong mặt nước vỗ vỗ cái túi giới tử trong ngực, "không biết Tiểu Lam có ăn no hay không, ta chuẩn bị cho nàng rất nhiều thức ăn."
Nghệ Nhàn sờ đầu nhỏ các nàng an ủi, "có Lam Đồng ở đó, nhất định sẽ để tiểu gia hỏa ăn no." bất quá mùi vị chắc không ổn rồi, Lam Đồng chỉ biết săn thú, sau đó thì phân ra.
Cẩn thận nghĩ lại, Tiểu Lam cũng có khuyết điểm là kén chọn, ngay cả nàng cũng nhịn không được bắt đầu lo lắng.
Một lớn một nhỏ sau khi kiếm sạch lông xong, liền dựa vào nhau chuẩn bị ngủ, hai cái đầu mao nhung dựa vào nhau chuẩn bị sưởi ấm, Nghệ Nhàn nhìn thấy thì vô cùng ấm lòng, càng ấm áp như vậy, càng không thể tiếp nhận được uy hiếp của lão thái gia Tạ gia, càng không thể tha thứ hành vi của bọn họ ngày đó.
"Nha, còn có người."
".... hả?"
Bất Tử Điệp dựa theo yêu cầu của Nghệ Nhàn đem vằn nước kính điều chỉnh góc độ, thoáng cách đó vài phần, quả nhiên nhìn rõ phía sau Lam Đồng cùng Tiểu Lam, đại gia hỏa mao nhung trắng, hổ trảo, còn có người nằm trên người nó, "là Bạch Tinh và Tạ Tần Tuyên, các nàng sao lại ở cùng Lam Đồng?"