Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 91: Chồng ở đây, Tinh không sợ


2 năm

trướctiếp

Edit: Đậu

Khi Lộ Tinh tỉnh lại lần nữa, trong phòng thí nghiệm không còn một bóng người. Có lẽ gã biến thái kia đã ra ngoài.

Lộ Tinh muốn nhân cơ hội này chạy trốn.

Bởi vì được tiêm liều lượng dinh dưỡng với bát thức ăn lỏng kia, thể lực hiện tại của Lộ Tinh khôi phục lại rất nhiều, trên người cũng có chút khí lực.

Lộ Tinh cố gắng đẩy nắp bể trên đỉnh đầu ra, nắp đậy rất chặt, Lộ Tinh dùng hết sức từ hồi còn bú sữa cũng không mảy may dao động.

“Bang bang bang!” Nắm ngón tay Lộ Tinh siết thành nắm đấm, rồi gõ vào thành bể kính. Chỉ nghe thấy tiếng thì Lộ Tinh đã biết tấm kính này rất dày, không phải thứ cậu có thể đập vỡ.

Lộ Tinh giống như một con ruồi không đầu, hoảng loạn bơi trong bể nước, cố gắng tìm một kẽ hở có thể đột phá.

Nhưng không có một lỗ hổng nào, ngoại trừ lỗ nhỏ để thông gió thì bể nước gần như bịt kín.

Trong lòng Lộ Tinh sốt ruột, ngón tay không ngừng cào trên mặt kính, thỉnh thoảng còn gõ vào đầu mình, buộc bản thân phải nhanh chóng nghĩ ra cách, bởi vì không biết tên biến thái kia sẽ quay lại lúc nào.

Lộ Tinh cảm thấy mình rất vô dụng, lúc này ngoài việc khóc ra thì cậu chẳng nghĩ được biện pháp gì. Cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này, cả môi trường hay con người nơi đây đều khiến cậu cảm thấy kinh hãi.

Lộ Tinh đã bơi quanh bể nước không biết bao nhiêu lần, trong đầu cậu cuối cùng cũng xác định được một chuyện. Ngoài việc đập nát bể kính này, cậu chẳng còn cách nào khác để thoát ra ngoài.

Lộ Tinh không có thời gian để rối rắm, lập tức biến hai chân trở về đuôi cá.

Lộ Tinh biết rất rõ lực mạnh nhất trong cơ thể cậu chính là đuôi cá.

Kể từ khi sinh ra, cậu đã bơi du hành trong biển rất nhiều, khi gặp bão tố cuồng phong thì cậu phải bơi rất nhanh. Nếu không có thể bị sóng biển cuốn bay.

Vì vậy, các cơ đuôi của cá hoạt động khá mạnh.

Lộ Tinh nghiến răng vỗ đuôi cá, vây đuôi hung hăng đập vào tường phát ra âm thanh trầm đục, nước trong bể cũng ảnh hưởng văng tung tóe.

Nhưng bể nước không bị hư hại chút nào, còn xương cụt của Lộ Tinh thì đau như thể vỡ vụn.

Khuôn mặt tái nhợt của cậu trở nên méo mó, nhưng động tác vẫn không dừng lại.

Đuôi cá lại đập mạnh vào bể nước, bể nước vẫn giữ nguyên dạng như cũ.

Lộ Tinh nổi gân lên, nghiến răng chịu đựng cơn đau thấu xương, không ngừng lặp lại cú va chạm.

Khuôn mặt của Phó Thâm hiện lên trong đầu cậu, Phó Thâm với cậu, Phó Thâm khen cậu rất ngoan, Phó Thâm nói thích cậu, Lộ Tinh nghĩ đến những điều này, trên mặt cố nặn ra một nụ cười khó khăn.

Cậu không muốn chết ở chỗ này, Phó Thâm nhất định đang tìm cậu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Phó Thâm sẽ rất buồn, nhưng cậu không muốn để anh buồn.

Nghĩ đến điều này, cường độ và lực tác động của Lộ Tinh càng lớn.

Hơn chục lần va đập, cuối cùng Lộ Tinh cũng nghe thấy một âm thanh giòn tan, vị trí bị cậu đập liên tục xuất hiện vài vết nứt rõ ràng.

Sắp thành công rồi, Lộ Tinh mặc kệ chất lỏng dần dần có màu đỏ trong bể nước, tiếp tục dừng sức.

Đột nhiên nước trong bể rung chuyển dữ dội, rồi phun ra từ vết nứt trên bồn nước.

Vách bể nước vỡ vụn, lớp kính dày bị Lộ Tinh đập nát thành một lỗ hổng lớn.

Lộ Tinh nghiến răng, chống đỡ thân thể bơi về phía lỗ thủng kia. Cái đuôi của cậu đau đến nỗi không thể biến lại hai chân được. Phó Thâm là chỗ dựa tinh thần duy nhất của Lộ Tinh, nghĩ đến anh, cho dù phải bò qua đống thủy tinh Lộ Tinh cũng không sợ.

Lỗ thủng vẫn còn quá nhỏ, quần áo của cậu bị mảnh sành cắt, rách cả da thịt. Lộ Tinh chỉ vừa cắn răng vừa khóc, nhưng không dừng lại. Cậu muốn đi ra ngoài, nhất định phải rời khỏi nơi này.

Lộ Tinh cuối cùng cũng thoát khỏi bể nước giam cầm cậu, nhưng cậu vẫn còn phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn. Cậu không thể trở lại hình người, cậu không thể đứng lên, cũng không thể đi lại.

Lộ Tinh không dám chậm trễ, lê đuôi cá chồng chất vết thương bò ra ngoài cửa. Nhưng bò chưa được bao xa, Lộ Tinh liền nghe được tiếng bước chân.

Tim Lộ Tinh đập như sấm, cảm giác tuyệt vọng dâng lên.

Cánh cửa phòng thí nghiệm được mở ra, một đống hỗn lộn trước mặt khiến bác sĩ Ngô phải líu lưỡi.

Gã gần như lao vào, đầu tiên xác nhận xem Lộ Tinh còn trong bể nước không.

Lộ Tinh chạy rồi.

Nhưng bác sĩ Ngô cũng không vội vàng, bởi vì vết máu trên mặt đất đã phản bội Lộ Tinh.

Cái đuôi cá của Lộ Tinh lê lết trên sàn, vết máu loang lổ khắp nơi, kéo dài đến nơi ẩn náu bây giờ của cậu, góc sau bàn phòng thí nghiệm.

Bác sĩ Ngô nở một nụ cười ranh mãnh, cất bước đi về phía đó, giống như đang cùng Lộ Tinh chơi trò trốn tìm thú vị.

Lộ Tinh ôm đuôi cá co rụt lại trong góc, cả người run rẩy kịch liệt, toàn thân lạnh lẽo. Sự đau đớn dường như biến mất khỏi người cậu, sự im lặng của cái chết quanh quẩn bên cậu.

Bước chân càng lúc càng gần, tiếng giày da gõ xuống mặt đất vừa chói tai lại vừa khủng bố.

Bóng người bị kéo dài dưới ánh đèn lọt vào mắt Lộ Tinh.

Lộ Tinh biết mình không thể chạy thoát….

Gần như trong nháy mắt thân hình người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của cậu…

“Không cần!”

“Đừng đến đây!”

Lộ Tinh cố hết sức gào lên, dùng chút sức lực cuối cùng trong người.

“Tinh Tinh!”

Phó Thâm nhào lên ôm lấy Lộ Tinh đang run rẩy trong góc.

Lộ Tinh cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác.

“Phó Thâm……” Lộ Tinh ngập ngừng gọi.

“Là anh, là anh, đừng sợ, anh đến đón em về nhà.” Phó Thâm nghẹn ngào vô cùng, hai ngày… Chỉ trong hai ngày mà cục cưng của hắn đã bị hành hạ như vậy!

“Ngoan ngoãn đừng sợ, đừng sợ, chúng ta về nhà, về nhà.” Phó Thâm ôm chặt Lộ Tinh đang run rẩy. Cả người lạnh như băng của Lộ Tinh thật sự khiến Phó Thâm sợ hãi, tim anh không ngừng đau đớn co rút.

“Em biết anh sẽ đến…. hu hu hu……” Lộ Tinh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, khóc lớn lên, “Em tưởng thiếu chút nữa sẽ chết…..hic… em muốn anh đưa em về….”

Lần đầu tiên Lộ Tinh khóc như vậy trước mặt Lộ Tinh.

Trân châu đập vào tay của Phó Thâm, đau quá. Phó Thâm ngạc nhiên nhìn trân châu rơi ra của Lộ Tinh là màu đỏ…

Màu đỏ – cục cưng của anh phải đau đến mức nào chứ.

“Về nhà, bây giờ chúng ta về nhà.” Phó Thâm áo quấn lấy người Lộ Tinh, lúc này anh mới chú ý đến đuôi cá đẫm máu của Lộ Tinh, một số chỗ còn sắp rơi ra.

“Đừng nhìn……” Lộ Tinh rõ ràng đã kiệt sức vì đau, nhưng vẫn cố chấp muốn chặn ánh mắt Phó Thâm lại.

Đuôi cá của cậu biến dạng rồi, không đẹp chút nào…. Cậu không muốn Phó Thâm nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình, cậu chỉ muốn in sâu mặt tốt đẹp nhất của cậu trong tâm trí Phó Thâm.

“Không sao hết.” Phó Thâm nói xong ôm lấy đuôi cá của Lộ Tinh.

Bác sĩ Ngô bị vệ sĩ ép quỳ trên đất còn đầu thì bị nhất chặt, Phó Thâm không muốn Lộ Tinh nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa, lại lấy áo che luôn đầu cậu.

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Phó Thâm, Lộ Tinh từng chút từng chút ổn định lại.

“Chồng ơi, Tinh Tinh đau quá……” Giọng nói của Lộ Tinh còn chưa hoàn toàn khôi phục, thanh âm thô ráp khiến người ta đau lòng.

“Rất nhanh sẽ không đau nữa.” Phó Thâm trấn an cậu, hốc mắt nóng lên, “Sẽ nhanh thôi.”

“Em ngủ trước đi, tỉnh lại sẽ không đau nữa” Phó Thâm gượng cười, xoa tóc Lộ Tinh.

“Vâng…” Lộ Tinh nhắm mắt lại.

Khi Phó Trạch nhân được tin, thì anh vẫn luôn ở trong bệnh viện không dám rời đi, chờ Phó Thâm đưa người đến.

Lúc Phó Thâm mang người đến, Lộ Tinh bởi vì mất máu quá nhiều nên đã lâm vào hôn mê.

Lộ Tinh là người cá, anh cũng không thể dùng huyết áp của người bình thường đo được, cùng lúc đó Tần Húc và Ôn Ngôn cũng đến.

“Có thể lấy máu của em”. Ôn Ngôn nắm lấy Tần Húc, hai mắt đỏ lên.

“Em cũng là người cá, vậy nên sẽ ổn thôi”.

Báo cáo xét nghiệm máu của Ôn Ngôn có rất nhanh, có thể hiến được.

Bởi vì Ôn Ngôn mang thai, cũng không dám rút quá nhiều máu, nhưng truyền trước cho Lộ Tinh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Sau năm giờ phẫu thuật, Lộ Tinh đã qua khỏi cơn nguy hiểm.

Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên Lộ Tinh vẫn còn đang ngủ, Phó Thâm bảo những người khác về trước, anh muốn một mình chăm sóc Lộ Tinh.

“Phó tổng.” Trợ lý gõ cửa.

Phó Thâm nhìn thoáng qua hắn, gật đầu, trợ lý thức thời không vào phòng mà đứng ngoài cửa chờ Phó Thâm ra ngoài.

“Gã bác sĩ kia chịu không nổi, nên khai ra hết.”

“Người là… Cục trưởng Lưu bắt, gã ta chỉ là phụ trách nghiên cứu.” Trần Bình mở miệng, có chút khó xử. Lại nói tiếp bởi vì Phó thị với văn phòng người cá có quan hệ hợp tác, hắn gặp qua cái vị cục trưởng Lưu kia rất nhiều lần, thoạt nhìn là người thiện tâm, ai nghĩ đến sẽ làm cái loại chuyện này.

Phó Thâm không nói, ý bảo hắn tiếp tục.

“Phu nhân của cục trưởng Lưu cực kỳ rất mê làm đẹp và chăm sóc da, bà ta còn tin rằng máu của người cá có thể chống lão hóa, đặc biệt là người cá biển sâu, cho nên bọn họ bắt tiểu thiếu gia làm nghiên cứu thực nghiệm.”

“Người của chúng ta còn tìm thấy mấy túi máu trong phòng thí nghiệm, chắc là của tiểu thiếu gia.”

Trần Bình nói những lời này, đã không dám nhìn Phó Thâm. Hắn đi theo làm việc bên người Phó Thâm nhiều năm, lần trước thấy mặt Phó Thâm khủng bố như vậy cũng là Lộ Tinh xảy ra chuyện.

“Chặt tay gã.” Trong lòng nói của Phó Thâm không mang một chút độ ấm, “Để lại một hơi tàn, đừng cho gã chết.”

“Còn về hai vợ chồng kia… Đưa vào, không cần cho ra nữa”

“Những thứ khác cậu xem mà làm.”

Trần Bình hiểu được ý của Lộ Tinh, đi thu xếp ngay lập tức.

Chiều hôm nay, cuối cùng Lộ Tinh cũng tỉnh.

Cậu vừa mở mắt ra với vẻ mặt hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy Phó Thâm thì thần kinh mới thả lỏng.

Phó Thâm nhắm mắt lại, Lộ Tinh sợ đánh thức anh cho nên không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn. Nhưng không lâu sau Phó Thâm đã mở mắt ra.

Đôi mắt phủ đầy tơ máu, hoàn toàn khác với vẻ rạng rỡ mà Lộ Tinh nhớ.

“Có đau không?”

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Có đói bụng không?”

Phó Thâm ném rất nhiều vấn đề cùng một lúc, bởi vì anh đang trong tình trạng rối loạn, từ khoảnh khắc Lộ Tinh biến mất thì anh đã rối tung lên rồi.

“Không… Đau.” Lộ Tinh vươn tay muốn Phó Thâm ôm.

Phó Thâm cúi xuống, dán sát vào người Lộ Tinh để cậu ôm lấy mình.

“Phó Thâm có phải đang khóc hay không….” Lộ Tinh miễn cưỡng đưa tay lên xoa mắt anh, cậu rất buồn, cậu không muốn anh ấy vì mình mà rơi nước mắt, “Tinh Tinh, không đau một xíu nào hết.”

Rõ ràng sắc mặt Lộ Tinh tái nhợt như thế, nhưng vẫn cố chấp muốn làm cho Phó Thâm cảm thấy thoải mái.

Phó Thâm dán ở cổ Lộ Tinh thật lâu, kìm lại cảm giác chua xót dâng trào.

“Con cá ngốc.” Phó Thâm mắng.

“Không ngốc.” Lộ Tinh còn cười với Phó Thâm.

“Còn sợ không?”

“Không sợ nữa.” Lộ Tinh hôn lên tóc Phó Thâm, “Có chồng ở đây…Tinh Tinh không sợ nữa.”

Trong lúc nhất thời Phó Thâm bị Lộ Tinh làm cho không nói nên lời, rõ ràng là hắn muốn an ủi Lộ Tinh, thế nào lại ngược lại thành Lộ Tinh an ủi anh, con cá ngốc của anh từ mờ mịt trở nên hiểu chuyện săn sóc rồi.

Phó Thâm không muốn Lộ Tinh hiểu chuyện như vậy, anh chỉ muốn Lộ Tinh mãi là đứa trẻ vô tư được anh cưng nựng, lúc giận dỗi thì quấn lấy anh đòi kẹo.

“Tinh Tinh……” Phó Thâm gọi Lộ Tinh một tiếng nhưng không nói gì.

Lúc đó cửa phòng bệnh bị gõ, Phó Trạch với bác sĩ Triệu Húc Nghiêu cùng nhau xuất hiện ở đó.

Đuôi cá của Lộ Tinh bị thương nặng, Triệu Húc Nghiêu là bác sĩ chuyên nghiệp về người cá, đương nhiên là để cho hắn chẩn đoán và điều trị cho Lộ Tinh là tốt nhất.

👉Chương 92

Chương 90👈


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp