Edit: Đậu

“Tần thiếu, hôm qua Tần đi thủ đô tham gia bữa tiệc từ thiện, chắc phải hai ngày sau mới về”. Một người vệ sĩ vẫn luôn âm thầm theo dõi Tần Cao Dương báo tin cho Tần Húc.

“Được, vất vả rồi”. Tần Húc cúp điện thoại. Nằm một bên vuốt ve sườn mặt đang ngủ say của Ôn Ngôn, trong lòng mưu tính.

Ôn Ngôn không thể ở lại thành phố H nữa, người của Tần Cao Dương cũng không phải một đám ăn không ngồi rồi. Vị trí của Ôn Ngôn bọn họ chắc chắn đã biết , đến lúc đó Tần Cao Dương muốn xuống tay với cậu quả thực là rất đơn giản.

Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Tần Húc muốn mang Ôn Ngôn trở về Dung Thành. Dù sao thì thế lực của mình hầu như đều ở Dung Thành, nếu muốn bảo vệ cậu đương nhiên cũng dễ dàng hơn.

Chỉ là Ôn Ngôn phải chịu tội không được tùy ý đi ra ngoài rồi.

Công việc của cậu thì hắn cũng đã cho người đến xin nghỉ việc, còn về người trong phòng hắn thì cũng đã cho người xử lí.

Trợ lý cũng đặt vé máy bay về Dung Thành cho ba người vào buổi chiều.

Tần Húc phát hiện so với trước kia thì Ôn Ngôn bây giờ càng thích ngủ. Trước khi lên máy bay rõ ràng đã ngủ mấy tiếng đồng hồ, kết quả sau khi lên máy bay lại tựa vào vai hắn ngủ tiếp.

Đương nhiên hắn không biết, hai tháng này không có một đêm nào là Ôn Ngôn ngủ yên ổn. Không phải gặp ác mộng, thì chính là mơ thấy Tần Húc nổi giận nói không cần cậu. Ôn Ngôn khóc lóc cầu xin hắn, từ trong mộng cho đến khi tỉnh mộng.

Cuối cùng cũng đến Dung Thành, Tần Húc đánh thức Ôn Ngôn dậy.

Nhìn thấy sân bay quen thuộc, tay Ôn Ngôn đang nắm lấy tay Tần HÚc siết chặt lại.

Xe đón hai người đã chờ ở ngoài sân bay, người đến đón là Phó Thâm với Lộ Tinh.

Lộ Tinh nhìn thấy Ôn Ngôn thì trực tiếp nhào đến, Phó Thâm sững sờ nhìn bàn tay mình bị cậu hất ra, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Nếu không phải rõ ràng được quan hệ của Tần Húc với Ôn Ngôn, Phó Thâm nhất định sẽ xem Ôn Ngôn là tình địch số một.

Lộ Tinh cầm lấy tay Ôn Ngôn, giống như hai đứa nhỏ có có quan hệ bạn bè cực kì tốt.

Nói thật thì Ôn Ngôn cũng rất áy náy, bởi lần trước rời khỏi Dung Thành cậu còn chưa nói lời tạm biệt với Lộ Tinh.

Tóc Lộ Tinh bây giờ còn dài hơn trước, nếu không phải Phó Thâm buộc lại cho cậu nếu xõa ra chắc phải dài đến eo.

Tần Húc lo trái nghĩ phải, muốn tìm một nơi ở an toàn tạm thời cho Ôn Ngôn ở đây, nói chung tìm Phó Thâm là không tồi. Phó Thâm có mấy căn biệt thự tìm một nơi cho Ôn Ngôn ở tạm, cũng chỉ cần một câu nói.

Tần Cao Dương dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng phải bận tâm đến thể diện của Phó Thâm. Huống chi chỉ riêng an ninh chỗ biệt thự của Phó Thâm, Tần Húc tin là oke.

Bốn người lái xe đến biệt thự của Phó Thâm ở phía đông thành phố, cần phải có vật dụng sinh hoạt thì Phó Thâm đã sắp xếp xong từ sớm.

Lộ Tinh Ôn Ngôn tay trong tay hưng trí bừng bừng đi lượn lờ khắp nơi, Phó Thâm và Tần Húc đi song song theo sau hai người kia.

“Người tìm về rồi, đừng có mà đánh mất”. Phó Thâm hạ thấp giọng nói với Tần Húc.

“Ừm”. Tần Húc cười chua xót, gật đầu đồng ý. 

“Anh ta bên kia thì cậu tính làm sao? Dù sao cứ trốn tránh mãi như vậy cũng không phải là biện pháp”. Lưu Phỉ bị Tần Húc dọa chạy như thế nào. Phó Thâm nghe Nghiêm Đào kể 7749 mọi chuyện từ đầu đến cuối cũng mới biết được.

“Tôi biết.” Nói đến cái này ngược lại Tần Húc còn phải nhờ Phó Thâm giúp đỡ , “Nhà riêng của anh tôi có đàn ông”.

Ánh mắt Phó Thâm chợt lóe.

“Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta ép tôi kết hôn”. Tần Húc lại cười, chỉ là cười càng thêm chua xót.

Tần Húc và Phó Thâm ở đằng sau tán gẫu, nhưng lại cũng không biết hai bạn cá nhỏ nhà chúng ta cũng đang nói chuyện nhưng không nói ra tiếng. Mà dùng sóng âm chỉ có người cá mới có thể nghe thấy.

Nói thật ngay khi Lộ Tinh gặp lại Ôn Ngôn, thì cậu đã cảm thấy cậu ấy có gì đó khang khác. Có lẽ bởi vì Lộ Tinh là người cá cực phẩm, lại cùng với huyết thống người cá thuần khiết làm cho cậu đối với Ôn Ngôn là người  sau khi phân hóa thành người cá có cái nhìn sâu sắc.

“Ôn Ngôn có em bé sao?” Lộ Tinh dùng sóng âm hỏi.

Mặc dù biết Lộ Tinh rất mẫn cảm với người cá, nhưng khi cậu nói thẳng ra thì Ôn Ngôn vẫn ngạc nhiên.

Có điều cậu cũng không có ý định giấu Lộ Tinh.

“Ừm”. Ôn Ngôn cười cười, xấu hổ nhưng lại mang theo sự vui sướng.

Sau đó Phó Thâm và Tần Húc đi theo sau thì thấy một màn này —— Lộ Tinh không hề dấu hiệu lại ôm lấy eo Ôn Ngôn, bàn tay nho nhỏ dán lên bụng cậu ấy.

Sắc mặt Phó Thâm và Tần Húc phải gọi là cực kỳ đặc sắc.

Ôn Ngôn thì đỏ mặt, còn trên mặt Lộ Tinh thì viết đầy hâm mộ.

Lộ Tinh sợ dọa đến Ôn Ngôn trong bụng có em bé, cậu giữ tư thế này không lâu thì trở lại như cũ.

Ôn  Ngôn vội vàng dùng sóng âm nói với Lộ Tinh giúp cậu giữ bí mật.

“Mình vẫn chưa nói cho Tần thiếu biết, và Tần thiếu cũng không biết mình là người cá”.

Lộ Tinh liếc Tần Húc một cái, mang theo vài phần địch ý.

“Có phải anh ta lại bắt nạt cậu không? Để tớ bảo chồng đánh anh ta!” Lộ Tinh rất giận Tần Húc. Rõ ràng Ôn Ngôn tốt như vậy, nhưng Tần Húc lại không có chỗ nào tốt cả.

“Không có không có.” Ôn Ngôn giải thích, “Bây giờ anh ấy đối ới tớ rất tôt”.

“Thật sự, đặc biệt tốt”.

Thấy Ôn Ngôn ngọt ngọt ngào ngào, ánh mắt của Lộ Tinh với Tần Húc hòa hoãn hơn nhiều.

Tần Húc cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

Bữa tiệc từ thiện ở thủ đô, Phó Thâm cũng ở trong danh sách mời. Nếu không phải vì đi đón Tần Húc thì bây giờ anh đang ở thủ đô rồi, cho nên bây giờ phải bay suốt đêm qua đó ngay lập tức.

Phó Thâm còn phải đưa Lộ Tinh về Phó trạch, nên về sớm.

Anh theo thói quen thắt dây an toàn cho Lộ Tinh, bình thường cậu sẽ rất phối hợp, sẽ không chơi xấu. Hôm nay cậu lại ôm cổ anh khi anh vừa xoay người sang cúi đầu để thắt.

Lộ Tinh rất mất mát, hai mắt mờ mịt.

“Làm sao vậy em?” Phó Thâm không tiếp tục động tác thắt dây an toàn cho cậu nữa, mà thuận thế ôm người đặt lên đùi.

Lộ Tinh rầu rĩ không động tĩnh, đặt một bàn tay lên bụng.

Phó Thâm hôn cậu, nghĩ chắc là Lộ Tinh giận dỗi vì anh sắp đi công tác.

“Ngày kia anh sẽ về”. Nói xong thì ra hiệu cho tài xế lái xe.

Lộ Tinh nằm sấp trên người Phó Thâm, trong lòng suy nghĩ, rõ ràng là mình đã dựa theo anh nói ăn cơm uống thuốc đầy đủ, vậy tại sao vẫn không có em bé.

Cậu ngước mắt lên, nhìn chằm chằm góc cạnh rõ ràng của Phó Thâm, nếu không phải là do mình có vấn đề. Vậy thì đó chính là do anh ấy không được, nhất định là như vậy!

Không gian biệt thự của Phó Thâm bố trí rất lớn, bồn tắm trong phòng tắm chứa hai người cũng còn thừa.

Ôn Ngôn từ trong phòng tắm khóa cửa lại, sợ lát nữa mình biến đuôi cá ra thì Tần Húc lại đột nhiên mở cửa bước vào. Lúc đó Tần Húc đang ở ngoài ban công nói chuyện với người của hắn nghĩ xem Tần Cao Dương đưa An Hỉ đến bệnh viện nào.

Mỗi lần tiếp xúc với nước, đuôi cá của Ôn Ngôn rất phấn khích quẫy đập dưới nước làm nổi lên đầy bọt nước trong bồn.

Ôn Ngôn chờ nó quẫy đủ, thì nhẹ nhàng trấn an nó.

Nguyên đuôi cá đều có màu trắng như tuyết, đỉnh vây đuôi quanh quẩn một tầng màu hồng nhạt. Đây là biểu tượng của người cá mang thai, qua từng tháng thì tầng hồng nhạt sẽ càng đậm lên.

“Mau mau lớn lên nhé”. Ôn Ngôn che bụng, trong miệng tâm tâm niệm niệm, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng.

Tần Húc an bài xong tất cả, thì nghe tiếng nước ào ạt trong phòng tắm. Trong lòng ngứa ngáy, muốn đi vào cùng Ôn Ngôn tắm uyên uyên, kết quả vừa mới mở cửa thì phát hiện cậu đề phòng hắn khóa cửa lại.

“….”. Tần Húc không vui, lâu như vậy hắn còn chưa chân chính được chạm vào Ôn Ngôn đâu.

Tần Húc cởi áo, tiện tay ném sang một bên.

Lúc Ôn Ngôn đi ra khỏi phòng tắm thì đã là 1 giờ sau, đuôi cá của cậu hưng phấn quá mức không chịu biến trở lại, nếu không cậu cũng không trì hoãn lâu như vậy.

Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì đối diện với Tần Húc trần trụi nửa người trên. Hắn giống như một người không có việc gì, ngồi ở mép giường mỉm cười với Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn rùng mình.

Tần Húc chỉ cần một ánh mắt là cậu đã biết người nọ muốn làm gì. Ôn Ngôn hơi hối hận vì đã đi ra, lui về sau muốn quay lại phòng tắm.

Nhưng Tần Húc làm sao có thể cho cậu cơ hội như vậy.

Hắn nhanh chóng bước lại, một tay chống cửa. Cậu căn bản chẳng đọ được hắn, cho nên trong ánh mắt đầy sự xin tha cậu bị hắn kéo ra khỏi phòng tắm.

Tần Húc như cố ý vô tình khoe khoang vóc người cường tráng của hắn, hắn tin là không có tiểu thụ nào có thể chống đỡ được dáng người cực phẩm của hắn.

Nói thật ngay cả Tần Húc cũng không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ dùng mỹ nam kế dụ dỗ người này.

Từ cổ cho đến vành tai chỗ nào Ôn Ngôn cũng ửng đỏ, không khoa trương chút nào vì thật ra cậu cũng rất đói khát. Trước kia có lúc nào là không ảo tượng đến Tần Húc đâu, nhưng giờ thì cậu có muốn cũng không thể làm được.

“Bảo bối à”. Tần Húc bắt đầu dùng giọng nói trêu chọc Ôn Ngôn.

Cảm giác tê dại làm cả người Ôn Ngôn run rẩy.

Ôn Ngôn cúi đầu không dám đối diện với Tần Húc, ánh mắt của Tần Húc nóng bỏng đến nổi cậu cảm thấy chỉ cần đối mắt nhìn nhau thì cậu sẽ bị hắn đốt cháy.

Tần Húc nắm lấy tay Ôn Ngôn, cúi người dán sát bên tai cậu.

“Tôi rất nhớ em”.

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau, Tần Húc nói nhớ cậu.

Nhưng cậu còn chưa kịp cảm động thì đã bị dọa sợ.

Bàn tay Ôn Ngôn dưới sự khống chế của Tần Húc buộc phải chạm vào con quái vật khổng lồ nóng bỏng dưới háng hắn. Cậu dùng sức muốn rụt tay lại, nhưng lại bị hắn túm chặt.

“Nó cũng rất nhớ em”. Tần Húc mỉm cười, giọng điệu như đang tán tỉnh, “Bảo bối à xin em đấy, cho nó ăn thịt được không?”

Được hay không Ôn Ngôn còn chưa nói ra miệng, đã bị Tần Húc đẩy xuống giường.

“Đừng đừng, như vậy, á!” Lời phản kháng của Ôn Ngôn dưới đông tác kỹ xảo của Tần Húc trở nên mảnh vụn.

Trên người Ôn Ngôn có mùi sữa tắm nhàn nhạt, không biết có phải mũi Tần Húc lại có vấn đề hay không, hắn luôn cảm thấy còn có một mùi sữa quanh quẩn.

Tần Húc mặc kệ coi người này là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nhưng điều này vẫn không cản trở làm chính sự.

Ngón tay Tần Húc luồn vào quần ngủ của Ôn Ngôn, chạm đến chỗ riêng tư hồng hào mềm mại của cậu.

“A!” Ôn Ngôn theo phản xạ có điều kiện ưỡn thắt lưng lên.

“Bảo bối thả lỏng nào, sẽ thoải mái nhanh thôi”. Nói thật là Tần Húc đã gấp không chịu nổi, nhưng hắn không muốn Ôn Ngôn bị thương, một mực cực lực nhẫn nại, “Ngoan một chút”.

Ôn Ngôn không ngừng lắc đầu, muốn đẩy Tần Húc ra khỏi người. Cậu còn phải che bụng vì sợ đụng đến bé con trong bụng bị thương.

“Tần thiếu, đừng như vậy”. Ôn Ngôn khóc nức nở.

Tần Húc thở ra thật dài, bây giờ hắn thật sự không có biện pháp gì với Ôn Ngôn, cậu vừa khóc, là hắn đau lòng muốn chết.

“Em không cho tôi chạm vào người nữa rồi” Tần Húc lẩm bẩm, càng đừng nói có bao nhiêu đáng thương, “Có phải thân thể không thoải mái đúng không?”

Trong đầu Tần Húc đang ảo tưởng đủ loại khả năng.

Ôn Ngôn cắn môi, nghĩ hay là nói sự thật cho Tần Húc biết đi. nhưng mà thật sự hơi bị khó mở miệng.

Vẻ mặt Ôn Ngôn khó xử, Tần Húc hơi nhíu mày. Không đợi Ôn Ngôn mở miệng thì thần thần bí bí hỏi.

“Bảo bối, không phải là em…” Tần Húc cười như không cười vỗ nhẹ lên mông hai cái, “Cái đó to lên chứ?”

“???”Ôn Ngôn ngốc luôn.

“Thì là” Tần Húc dán sát bên tai Ôn Ngôn nhỏ giọng, “Bệnh trĩ đó”

“!!”Trong nháy mắt mặt Ôn Ngôn đỏ như máu, lấy cái gối bên cạnh che kín mặt lại.

Mạch não của người này sao lại kỳ quái như vậy!!!

Tần Húc thấy phản ứng như vậy của Ôn Ngôn còn tưởng là mình đoán đúng rồi.

“Bảo bối à sao em không nói sớm, thì tôi chắc chắn sẽ không làm khó em mà”. Tần Húc kéo cái gối Ôn Ngôn đang ôm chặt ra, “Đừng xấu hổ, tôi sẽ không cười em đâu”.

Một câu phản bác Ôn Ngôn cũng không nói được…

___________________________
#Đậu: Ừm, hum có cười đâuuuu 🤣

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play