Edit: Đậu

“A….” Tần Húc bị tiếng chuông cửa đánh thức, đầu đau muốn nứt ra.

Tối hôm qua hắn thế mà hắn lại ngủ trên sàn, trên bàn trà trước mặt có một đống vỏ chai rượu nghiêng trái ngã phải.

“Ding Ding!” Chuông cửa vẫn còn đang kêu, Tần Húc lắc lắc đầu dựa sô pha đứng lên, đi đến trước cửa.

“Anh Tần Húc!” Ở ngoài cửa Lưu Phỉ cả người tiều tụy, mặt mày đáng thương.

“Sao cô lại đến đây?” Tần Húc trên cao nhìn xuống nhìn cô ta, mặt vô biểu tình.

“Anh Tần Húc,sao anh lại tự mình về nước? Mà không nói với em một tiếng.” Giọng nói của Lưu Phỉ đầy tủi thân, “Em ở khách sạn tìm anh rất lâu, người của anh cũng không liên lạc được.”

“Mãi sau mới biết anh về nước…”

“Là em đã làm chuyện gì khiến anh không vui sao?”

Đôi mắt ửng đỏ của Lưu Phỉ nhấp nháy,nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

“Không có.” Tâm tình của Tần Húc vốn đã không tốt, lại càng không có thời đứng nhìn người phụ nữ này khóc, “Là việc riêng của tôi, không liên quan đến cô.”

Lưu Phỉ vừa nghe lời này, lập tức nín khóc mỉm cười, rồi xấu hổ nói một câu, “Vậy là tốt rồi.”

“Anh Tần Húc, có phải anh không thoải mái hay không? Nhìn sắc mặt anh khó coi quá.” Lưu Phỉ quan tâm hỏi, “Trên người cũng toàn là mùi rượu.”

“Không có việc gì.” Tần Húc vẫn lãnh đạm như cũ, “Cô còn chuyện gì sao?”

“Không có thì mời trở về cho.” Tần Húc đã không còn kiên nhẫn. Ôn Ngôn rời đi làm hắn nghẹn một bụng lửa không chỗ phát tiết, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái bùng nổ.

“Không có gì chuyện gì khác.” Lưu Phỉ nhìn vào trong phòng Tần Húc, chắc là có ý định đi vào, “Để em ở lại chăm sóc anh được không? Em cũng không có việc gì cả.”

“Không cần đâu.” Tần Húc lạnh nhạt phun ra ba chữ, hắn không muốn cùng Lưu Phỉ hư và ủy xà nữa (1) . Dù sao thì hắn với Lưu Phỉ cũng không có khả năng kết hôn, có giả vờ bên ngoài nữa cũng không cần thiết.

(1) Hư và ủy xà: Là thành ngữ Trung Quốc ngữ âm là xū yǔ wēi yí: có nghĩa là chỉ đối với người hư tình giả ý, xã giao có lệ. Xuất phát từ “Trang tử ứng đế vương”.

Hư: giả – ủy xà: Tùy ý thuận theo

“Còn có tiểu thư Lưu, tôi thật sự không có cảm giác với cô.”

“Đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi.”

“Mời trở về cho.”

Tần Húc nói xong thì quay về phòng trong, đóng cửa lại.

Bị đóng cửa trước mặt như vậy, Lưu Phỉ nào chịu được oan ức như vậy khuôn mặt hậm hực rời đi.

Tần Húc nghe tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nằm liệt trên sô pha, lấy điện thoại bị ném ở một bên.Không có bất kì tin tức gì về Ôn Ngôn, hắn gửi tin nhắn cho cậu còn cậu thì một tin cũng không trả lời hắn.

Phó Thâm bên kia cũng chưa tìm được tung tích của Ôn Ngôn.

Tần Húc nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, trong đầu lại hiện lên bộ dáng của Ôn Ngôn. Đặc biệt là lúc cậu khóc, bây giờ nghĩ lại hốc mắt hắn cũng cảm thấy chua xót.

Hắn nghĩ đến xuất thần, không biết qua bao lâu thì điện thoại kêu lên. Trong đầu hắn lóe lên, cầm lên thì thấy là của bên nhà Tần cũ. Tần Húc do dự một lát, vẫn nhận điện thoại dù sao cũng trốn không được.

“Nhị thiếu gia, ông cụ bây giờ mời ngài trở về một chuyến.” Đầu dây bên kia là giọng nói của quản gia.

“Tôi biết rồi” Tần Húc lên tiếng sau đó cúp máy, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau khi chuẩn bị đơn giản, Tần Húc về nhà Tần cũ.

Trong nhà cũ ông cụ Tần và Tần Cao Dương đều ở đó, hai người không biết đang thương lượng cái gì, mà nhìn tâm tình của ông cụ Tần không tồi.

“Ông nội.” Cả người Tần Húc nhìn không có tinh thần, thậm chí là suy sút.

“Trở về rồi à.” Ông cụ Tần cầm lịch trong tay đưa cho Tần Húc, “Tôi và anh trai anh xem được mấy ngày không tệ, anh xem thích ngày nào.”

Tần Húc không cầm lấy quyển lịch kia, “Xem ngày gì?”

“Đương nhiên là anh với Lưu Phỉ kết hôn rồi.” Từng chữ của ông cụ Tần vang lên, “Chờ anh chọn xong rồi mới thương lượng cùng nhà Lưu.”

“Tôi nói muốn kết hôn khi nào?” Cả người Tần Húc bùng nổ, “Muốn kết thì tự mấy người đi mà kết, dù sao thì tôi cũng không có khả năng kết hôn.”

“Tôi không thích Lưu Phỉ!”

“Đồ khốn nạn!” Trong nháy mặt ông cụ Tần cũng nổi giận, một tay vịn sô pha đột nhiên đứng lên, “Mày lặp lại lần nữa!”

Khí thế cường đại, làm cho mỗi người ở đây không rét mà run.

“Có nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi.” Tần Húc rất kiên định, “Tôi không thích phụ nữ, tôi thích đàn ông!”

Ông cụ Tần nổi giận lôi đình, giơ cái nạng là một cái gậy lên đập vào đùi Tần Húc. Lực không nhẹ, thậm chí phát ra một tiếng trầm đục, “Đúng là gia môn bất hạnh!”

“Cho nên ông nội à, ông với anh trai tốt nhất là nên cắt đứt tâm tư để cho tôi liên hôn đi.” Tần Húc vừa dứt lời muốn đi, lại không nghĩ đến ông cụ Tần lại ra hiệu. Mấy vệ sĩ bên trong nhà chính, chặn đường hắn lại

“Quỳ xuống!” Ông cụ tức đến hai mắt đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập.

Tần Húc không có động tác.

Vệ sĩ là gần túm hắn lại, bắt buộc hắn quỳ xuống.

“Mày nói xem có phải mày bị ngu không!” Ông cụ Tần chỉ vào Tần Húc quở trách, “Nhà Lưu chỉ có một mình Lưu Phỉ là con gái, nếu mày cưới Lưu Phỉ thì cũng tương đương như mày cưới cả nhà Lưu!”

“Mày chịu thiệt chỗ nào!?”

“Tần Húc, hôm nay tao nói cho mày biết. Mày mà cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới “

“Không phải chuyện gì cũng phải tùy theo tính tình của mày!”

“Anh trai mày vì Tần thị dốc hết sức lực, còn mày! Cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn chơi đàng điếm!”

“Chờ sau khi kết hốn, thì lập tức thu tâm cho tao. Đến công ty rèn luyện cho tốt, còn có mau vì Tần mà gia kéo dài hương khói!”

Tần Húc bị ép quỳ dưới đất, nghe vậy thì nở nụ cười.

“Ha ha.” Hắn cười lạnh hai tiếng, nâng mắt lên đối mắt với ông cụ Tần, “Nếu ông trông chờ vào tôi vì Tần gia nối dõi tông đường, chắc là chờ không nổi đâu.”

“Dù sao thì tôi đối với phụ nữ cũng không cứng nổi.” Tần Húc mang theo trào phúng, “Chắn hẳn anh trai còn đáng tin hơn tôi một chút đó, ông nội không bằng trông chờ vào anh ta đi.”

“Tôi?” Tần Cao Dương thấy Tần Húc nhắc đến hắn, cũng cười cười, “Bây giờ Tần thị đang không ngừng phát triển, kết hôn cũng chỉ ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

“Dùng gia pháp!” Ông cụ Tần không muốn nhiều lời với Tần Húc, nói với quản gia bên cạnh.

Quản gia nghe vậy thì vội đi lấy gia pháp lên.

Một cây roi da dài tầm nửa mét.

Lần trước, vết thương sau lưng Tần Húc cũng do nó ban tặng.

“Tần Húc, bây giờ nhận sai còn kịp!” Ánh mắt ông cụ tàn nhẫn, “Mặc kệ có bị phạt hay không thì kết quả không giống nhau!”

Tần Húc buồn bực không ra tiếng.

“Cao Dương, cháu là chủ cái nhà này, anh trai như bố, xử lí cho tốt cái thằng em không nên thân này đi!” Ông cụ Tần thuận tay ném roi cho Tần Cao Dương.

“Ông nội……” Tần Cao Dương vừa muốn nói gì, thì bị ông cụ cắt ngang.

“Đánh!” Ông cụ đứng trước mặt Tần Húc, quyết tâm muốn xử lí hắn,cho đến khi hắn nhận sai mới thôi.

Tay Tần Cao Dương cầm roi vụt xuống, sau lưng Tần Húc ập đếm cơn đau đớn bỏng rát. Roi này là roi được thiết kết riêng, mỗi một roi vụt xuống đều đau đến thấu tim. Tần Húc cắn răng, nhưng nhất quyết không nói nhận sai.

Trong nhà vang vọng tiếng roi vụt khắp nơi, roi vung lên trong không khí phát ra tiếng “vút” ngắn ngủi.

Không biết roi thứ mấy vụt xuống, sau lưng Tần Húc đã bị vết máu thấm ướt một khoảng. Sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh theo gò má lăn xuống, làm ướt cổ áo hắn.

Tần Cao Dương dừng tay.

Ông cụ Tần cũng không nghĩ Tần Húc cứng miệng như vậy.

“Tần Húc, mày trở lại suy nghĩ cho thật kĩ! Hừ!” Ông cụ Tần rũ mắt nhìn Tần Húc nửa quỳ nửa nằm sâp xuống đấy, Tần Húc giống như một con chó sắp chết không nhúc nhích.

“Tôi, sẽ không, thay đổi tâm ý……” Tần Húc vẫn còn cứng miệng.

Ông cụ vừa mới hạ lửa giận lại bị hắn khơi lên, có điều lại không gọi người đánh hắn nữa. Nếu đánh nữa thì Tần Húc chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.

Ông cụ phất tay áo bỏ đi.

Tần Cao Dương ném cái roi dính đầy máu trong tay sang một bên, liếc mắt với quản gia, quản gia vội vàng lại đỡ hắn dậy.

Tần Húc hầu như không đứng lên nổi, nhưng vẫn cố chấp ổn định tân mình. Trên khuôn mặt dữ tợn còn cười với Tần Cao Dương một cái, “Anh, cũng chỉ có chút thủ đoạn này thôi.”

Hắn tránh người khỏi quản gia, xoay người bước đi.

Tần Cao Dương nhìn bóng lưng vết máu loang lổ của Tần Húc, ánh mắt càng thêm hẹp dài.

Trợ lý chờ ở bên ngoài nahd, thấy Tần Húc đi ra thì chạy vội lại đỡ hắn.

“Tần thiếu! Anh không sao chứ?” Đây không phải lần đầu tiên trợ lý thấy hắn bị đánh, nhưng bị đánh thảm như lần này thì vẫn là lần đầu tiên.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện!” Trợ lý vội àng đỡ Tần Húc lên xe, lái xe đến bệnh viện.

Tần Húc ngã ở ghế sau, ngất đi.

Khi hắn tỉnh lại thì là ở bệnh viện, bác sĩ đã băng bó cầm máu cho hắn.Trợ lý vừa đi lấy thuốc về thì thấy Tần Húc tỉnh.

“Tần thiếu.”

Tần Húc chống đỡ muốn ngồi dậy, cảm giác sau lưng xé rách đau đớn làm cho khuôn mặt hắn vặn vẹo.

“Anh đừng động đậy, miệng vết thương sắp nứt ra rồi.” Trợ lý vội ngăn hắn lại.

“Cậu đưa tôi đến bệnh viện?” Tần Húc bất động, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.Ý thức của hắ hơi mơ hồ, làm sao đến bệnh viện thì hắn chả nhớ gì cả.

“Đúng vậy.”

“Vất vả cho cậu rồi.” Giọng của hắn suy yếu.

“Ôn Ngôn đâu?” Trong đầu Tần Húc vẫn còn đang nhớ đến Ôn Ngôn. Nghĩ đến lần trước hắn bị gia pháp cũng đi tìm Ôn Ngôn, cậu còn cẩn thận chăm sóc hắn còn trộm bôi thuốc cho hắn nữa.

“Ôn Ngôn… Không đến…” Lúc này trợ lý mới phát hiện Tần Húc đối với Ôn Ngôn thật sự đã ý nặng tình thâm….

Tần Húc thở dài, tự giễu rồi cười.

Đêm khuya, Tần Húc bảo trợ lý về nghỉ ngơi.

“Tần thiếu, mặc dù là cái gì thì phải liên lạc với tôi.” Lần đầu cảm thấy hắn là thiếu gia nhà giàu như vậy, thì ra cũng rất đáng thương. Hắn vào bệnh viện lâu như vậy, mà bên nhà Tần không một ai hỏi thăm.

“Trở về đi.” Tần Húc nhắm mắt.

Trợ lý đi rồi.

Tần Húc đỡ tay cầm trên giường cố hết sức ngồi dậy, xuống giường đi giày vào. Vẫn đang mặc quần áo của bệnh nhân đi ra khỏi bệnh viện, ngăn một chiếc taxi lại.

Hắn lấy chìa khóa từ trong bồn hoa bên ngoài phòng trọ của Ôn Ngôn, đây là lần trước hắn giấu vào..

Tay Tần Húc run rẩy, cắm tới cắm lui rất nhiều lần. Chìa khóa mới bị hắn cắm vào ổ.

Đẩy cửa đi vào, mò mẫm rồi ngã trên chiếc giường nhỏ của Ôn Ngôn.

Trong chăn còn lưu lại một chút hơi thở của cậu.

Hắn ôm gắt gao, tựa như trong ngực là Ôn Ngôn.

“Anh nhớ em……” Tần Húc nói thầm, “Thật sự, nhớ em……”

Không ai trả lời.

Tần Húc cầm lấy điện thoại, gọi đến số máy đã tắt của Ôn Ngôn.

Trong điện thoại là âm thanh đã tắt máy, nhưng Tần Húc chỉ lo nói.

“Ôn Ngôn, em trở về cho anh!”

“Trở về đi….”

“Anh rất nhớ em!”

Không biết từ khi nào cả khuôn mặt hắn đều ướt.

Ôn Ngôn sẽ không trở về, Ôn Ngôn không nghe tháy. Nhưng hắn không để ý đến những thứu này, trong miệng cứ lặp đi lặp lại.

Hắn muốn cậu bôi thuốc cho hắn, băng bó cho hắn, bảo hắn cẩn thận đừng đụng đến vết thương…

Tần Húc khóc, thì ra mình cũng sẽ khóc……

“Ôn Ngôn, em trở về được không?” Tần Húc làm nũng giống như một đứa trẻ, “Về đi em, anh sẽ đối xử với em đặc biêt đặc biệt tốt mà.”

“Để cho em làm người duy nhất của anh, người yêu…..”

Đột nhiên Tần Húc cảm thấy cả người mình rất lạnh, hắn quấn mình vào trong chăn cả người đều phát run. Sau lưng đau đớn lại lạnh lẽo…

“Ôn Ngôn…”

“Ôn Ngôn…” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play