Edit: Đậu

Đảo nhỏ của thành phố H nước Z, là thành phố ấm áp nhất trong mùa đông của cả nước.

Sân bay quốc tế thành phó H, máy bay riêng của Phó Thâm hạ cánh. Anh và Lộ Tinh nắm lấy cơ hội vào những ngày nghỉ cuối cùng của năm mới, đi tuần trăng mật sau khi kết hôn. Nhưng trùng hợp là khi ở sân bay quốc tế Dung Thành, hai người còn tình cờ gặp được Tần Húc đang chuẩn bị đưa Ôn Ngôn đi nghỉ mát.

Dạo gần đây Tần Húc bị trong nhà ép kết hôn gấp, nên muốn rời khỏi nơi thị phi này đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Phó Thâm hỏi địa điểm đến của hai người kia, thế mà lại cùng một chỗ nên dứt khoát đi cùng nhau.

Khách sạn South Coast thành phố H, bốn người lấy thẻ phòng của mình sau đo hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của phòng suite (1) nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy một vùng biển mênh mông thu vào tầm mắt. Lộ Tinh chỉ nhìn thì đã nóng lòng muốn thử, hận không thể nhào ngay lập tức xuống biển cho thỏa thích.

(1) Phòng suite:

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Lộ Tinh lên bờ được ngắm biển ở khoảng cách gần như vậy. Tuy rằng không phải vùng biển trước kia cậu sinh sống, nhưng vẫn làm cho cậu cảm thấy thân thiết như cũ.

"Tinh Tinh lại đây." Phó Thâm đặt mấy cái vali vào góc tường rồi mở ra, lấy vật dụng hàng ngày cùng với quần áo đem theo, đưa cho Lộ Tinh, cậu thành thạo đặt đồ đạc ở vị trí đã được chỉ định.

" Cả người toàn mồ hôi, đi tắm rửa trước đi rồi thay quần áo." Phó Thâm từ trong vali lấy ra quần đi biển với áo sơ mi ngắn tay cho Lộ Tinh, nhiệt độ bây giờ của thành phố H là tầm 30 độ nên mặc như thế rất thích hợp.

Lộ Tinh đi vào phòng tắm tìm hiểu một phen, phòng tắm rất rộng rãi, quan trọng nhất là bên trong còn có một bồn tắm hình tròn đường kính 2 mét, đổ đầy nước cũng đủ cho cậu bơi tới bơi lui. Lộ Tinh cảm thấy mỹ mãn từ đi ra khỏi phòng tắm, xong đó bắt đầu cởi quần áo trên người xuống. Cậu đã không đợi được mà muốn xuống nước rồi.

Phó Thâm còn dọn dẹp đồ dạc trong vali, cho đến khi một đôi chân nhỏ nhắn trần trụi xuất hiện trước đôi mắt đang rũ xuống của anh.

Lộ Tinh thong dong ngồi xổm người xuống lấy quần áo mà Phó Thâm chuẩn bị sẵn cho cậu, hai tay nhanh nhẹn thể hiện ra sự vui vẻ trong lòng cậu.

"Tinh Tinh, tí nữa đi tắm nhớ cẩn thận sàn nhà trong phòng tắm trơn đấy." Phó Thâm không quên dặn dò, vừa ngẩng mặt lên thì đối mặt với Lộ Tinh trần truồng.

Lộ Tinh hiểu chuyện gật đầu, không do dự đứng lên. Cả người từ trên xuống dưới bày ra hết cho Phó Thâm xem, bao gồm cả hai viên anh đào hồng nhỏ trước người. Cậu lấy xong quần áo thì chạy vào phòng tắm, bờ mông đầy thịt rất mịn màng.

Phó Thâm nhìn cái lưng trắng trắng kia, huyết khí cuồn cuộn quanh người.

" Ùm!" Lộ Tinh trực tiếp nhảy vào bồn tắm, chỉ trong nháy mắt hai chân đã biến thành đuôi cá. Màu phấn lam đập mạnh tạo thành sóng nước, Lộ Tinh lặn xuống đáy nước hưởng thụ khoái cảm toàn thân ngâm ở trong nước. Không biết có phải ảo giác của Lộ Tinh hay không, trong bồn tắm hình như còn có hơi nước của biển rộng quanh quẩn.

Phó Thâm nghe thấy tiếng động lớn trong phòng tắm thì nào còn tâm tư đâu mà sửa soạn đồ nữa, hai ba phút thay quần áo xong rồi cũng vào phòng tắm.

Lộ Tinh bơi lên thành bồn tắm, thò ra nửa cái đầu tìm hiểu chỗ của Phó Thâm, thấy Phó Thâm đến gần thì cố ý giương đuôi cá lên làm cả người anh vừa mới thay quần áo xong bị dội ướt nhẹp.

Phó Thâm bất đắc dĩ lau vết nước trên mặt, con cá nhỏ bướng bỉnh này đúng là thiếu dạy dỗ mà. Anh đột nhiên hùng hổ lên, Lộ Tinh lui về phía sau, dán người vào mép vách ngăn bồn tắm đối diện anh. đuôi cá hoàn toàn đắm chìm trong nước mái tóc bạc ướt đẫm dính sát vào khuôn mặt trắng như sữa của cậu, giống như một hoàng tử nhỏ vạn người mê trượt chân rơi xuống nước.

Phó Thâm bước dọc theo bậc thang lên bồn tắm, ngồi xổm xuống còn một tay thì thò xuống nước. Nước rất là lạnh, nhưng nhiệt độ thành phố H bây giờ sẽ không làm cho người ta cảm thấy lạnh.

Lộ Tinh còn dựa vào mép bồn tắm đối diện, đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm vào Phó Thâm cẩn thận như anh tùy thời sẽ nhào vào cậu, nuốt cậu đến không còn gì hết.

" Lúc làm chuyện xấu không phải em rất can đảm sao?" Phó Thâm rút tay trái trong nước lại. Đứng lên, một loạt động tác thành thạo lưu loát sau đó thì cởi áo ra ném sang một bên.

Phó Thâm xuống nước ôm lấy đuôi cá của Lộ Tinh, đuôi cá của cậu rất dính anh. Vây đuôi mỏng như tơ tằm lập tức quấn lấy tay chân anh.

Đây đều là phản xạ có điều kiện của vây đuôi, hoàn toàn không bị Lộ Tinh khống chế, Phó Thâm bắt lấy đuôi cậu tương đương với bắt lấy điểm chết của cậu.

Giống như biết mình chạy trời không khỏi nắng, Lộ Tinh chủ động tiến lại gần. Ôm lấy cổ anh, đỉnh đầu ướt sũng cọ cọ lên cằm anh đương nhiên là hành động nhận sai.

" Đến tối sẽ xử lí em sau." Phó Thâm vừa dứt lời thì xoa nhẹ vài cái trên đầu Lộ Tinh, nghiêng người đi lấy sữa tắm với sữa dưỡng thể bôi lên cho cậu.

Buổi tối, bãi cát ven biển.

Tần Húc vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với thịt nướng ở bãi biển, có gió biển cảm giác ăn thịt nướng rất là ngon miệng.

Bầu trời trên biển ban ngày trong xanh một khoảng, đến ban đêm gió biển thổi nhẹ nhàng, trên đầu là một bầu trời sao tinh túy.

Bốn người ngồi vây quanh trước đống lửa, bên cạnh có một nhân viên phụ trách nướng thịt. Mùi BBQ nướng ớt bay theo gió biển, nước miếng của Lộ Tinh sắp rớt thành vũng nhỏ rồi.

Có điều Lộ Tinh vẫn ngồi quy củ như trước, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt lại len lén liếc sang chỗ thịt nướng bên kia một xíu. Phó Thâm thấy Lộ Tinh thèm, đưa cho cậu một viên kẹo ăn lót dạ trước.

Lộ Tinh xin thêm một viên, đưa cho Ôn Ngôn ngồi bên cạnh. Hình như Ôn Ngôn cũng không vui vẻ, tâm sự nặng nề lông mày nhíu chặt.

"Cảm ơn tiểu thiếu gia." Ôn Ngôn cầm cái kẹo mà Lộ Tinh đã bóc cho cậu, bỏ vào trong miệng. Mùi sữa dần dần tản ra đầu lưỡi tràn ngập mỗi góc trong khoang miệng.

" Gọi tớ là Lộ Tinh được rồi." Lộ Tinh cười với Ôn Ngôn, lần thứ hai thử dùng sóng âm của người cá giao lưu với cậu ấy.

Thật ra Lộ Tinh đã không còn ôm hy vọng gì với biện pháp này, chỉ làvẫn còn chưa bỏ được ý định thử xem.

Đột nhiên Ôn Ngôn giật mình nhìn thẳng Lộ Tinh, muốn nói lại thôi. Hình như cậu nghe thấy giọng nói của Lộ Tinh, nhưng rõ ràng là Lộ Tinh không có mở miệng nói chuyện.

" Cậu có thể nghe thấy tớ nói chuyện sao?" Biểu hiện của Ôn Ngôn khác thường, khiến hy vọng của Lộ Tinh lại nhen nhóm lên một lần nữa.

Cho đến khi Ôn Ngôn không dám tin được mà gật đầy.

Phó Thâm với Tần Húc đang tán gẫu những chuyện kỳ lạ của giới công tử Dung Thành, hoàn toàn không để ý đến hai người đang nói chuyện bí mật bên này.

" Cậu đúng là người cá! Tớ biết là tớ không nhận lầm mà!" Rốt cuộc cũng có thể có người nghe Lộ Tinh nói chuyện, cậu giống như là nghẹn lâu rồi.Thao thao bất tuyệt cùng Ôn Ngôn nói chuyện " Cậu biệt không, cậu là đồng loại duy nhất tớ từng gặp ở đây đó."

Ôn Ngôn liên tục khiếp sợ, Lộ Tinh không những dùng phương thức của người cá nói chuyện với cậu còn nhìn thấu thân phận người cá của người khác.

" Cậu có thể giữ bí mật thay mình được không? Đừng nói cho người khác biết mình là người cá..." Ôn Ngôn thử trả lời Lộ Tinh ở trong đầu, " Cậu là người duy nhất biết thân phận của mình..."

Ôn Ngôn không không xác định lời của mình có truyền đạt đến Lộ Tinh hay không, cậu chỉ biết trái tim mình đã vọt lên tới cổ họng rồi. Nếu như bị Tần Húc phát hiện rá thân phận người cá, thì hắn sẽ có phản ứng gì?

Cậu không dám đánh cược, trước khi xác định Tần Húc có tiếp nhận được người cá hay không cậu không nghĩ đến bại lộ thân phận mình.

Ánh mắt Lộ Tinh nghi hoặc, nhưng được một lát rồi trả lời, "Tinh Tinh sẽ giữ bí mật mà, đừng lo lắng nhé."

Khóe mắt Lộ Tinh cong thành hình trăng lưỡi liềm, " Đây là bí mật đầu tiên của Tinh Tinh và Ôn Ngôn."

Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn tiểu thiếu gia."

"Gọi tớ là Lộ Tinh, hoặc là Tinh Tinh." Lộ Tinh cố chấp sửa lại đúng xưng hô của Ôn Ngôn với cậu. Cậu xem Ôn Ngôn là bạn bè, không muốn cùng cậu ấy dùng xưng hô xa lạ như vậy.

Ôn Ngôn cũng cười, "Cảm ơn cậu, Lộ Tinh."

Lộ Tinh và Ôn Ngôn lại dùng sóng âm hàn thuyên rất nhiều. Từ lần đầu tiên gặp Ôn Ngôn biết cậu là người cá nói cho đến lúc Ôn Ngôn phát tình.

Nỗi băn khoăn trong lòng Ôn Ngôn tiêu tán đi một chút.

Nhân viên nướng thịt đem thịt lại, thì cuộc nói chuyện qua sóng âm của hai người mới kết thúc.

Lộ Tinh đã sớm đói bụng, tự giác cầm lấy hai xiên thịt nướng. Sau đó đưa một xiên cho Ôn Ngôn, kỷ niệm giao tình người cá của bọn họ.

Đáng thương cho Phó tổng trong mong ngồi một bên, vốn tưởng rằng Lộ Tinh lấy tịt xiên là đưa cho anh. Anh đã chuẩn bị để cầm lấy rồi kết quả được nửa đường, lại rơi vào tay Ôn Ngôn.

Lộ Tinh phát hiện ra sự mất mát của Phó Thâm, láy một xiên khác trong tay đưa cho anh.

Hốc mắt Phó tổng không khỏi chưa xót, hình như mình lại mất đi sự yêu thương của Lộ Tinh rồi.

BBQ ở bãi biển kết thúc, Lộ Tinh ăn no đến bụng căng thành quả bóng. Đi lại rất khó khăn, vẫn là do Phó Thâm xách cậu về phòng.

Tần Húc uống không ít rượu trắng nên bay giờ hơi choáng. Ôn Ngôn đỡ hắn trở về, dấu chân trên bãi cát dọc theo một đường.

Cuối cùng cũng trở lại phòng, Tần Húc ngồi dựa vào ghế mây ngoài ban công hóng gió biển thổi, đầu óc thanh tỉnh lại. Hắn kéo lấy Ôn Ngôn ngồi vào trong ngực., hai người trầm mặc một lát.

"Tần thiếu, khi nào chúng ta về?" Giọng nói của Ôn Ngôn nhỏ gióng như biển, bàn tay giấu sau lưng siết chặt.

" Cậu có chuyện gì?" Tần Húc không trả lời Ôn Ngôn, mà hỏi ngược lại, " Từ khi đến đây, cậu không hề cười."

Trong lòng Ôn Ngôn ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn Tần Húc. Tàn Húc thế mà để ý đến cậu, biết cậu có chuyện.

Ôn Ngôn vùi đầu không trả lời, Tần Húc cũng không cố chấp hỏi, "Chắc trong thời gian ngắn sẽ không về Dung Thành."

Tần Húc vì tránh né liên hôn mới đi, sao hán có thể trở về để chui đầu vào rọ chứ.

Ôn Ngôn cắn môi, muốn nói gì đó lại khong dám mở miệng. Kỳ thật là cậu rất lo lắng cho An Hỉ, ngày mai An Hỉ phải tiến hành điều trị xuyên xương. Tuy rằng không có tính nguy hiểm cao, nhưng Ôn Ngôn vẫn không yên tâm.

" Ở chỗ này cùng với tôi được không?" Tần Húc siết chặt bàn tay Ôn Ngôn, giọng nói của hắn cực kì ôn nhu. là sự ôn nhu trước đây chưa từng có, giống như một đứa trẻ sợ vứt bỏ làm nũng.

Trước kia, mặc kệ Tần Húc quyết định làm cái gì, Ôn Ngôn đều chẳng phải là đối tượng để hắn hỏi ý kiến. Bây giờ Ôn Ngôn ra sao hắn cũng quan tâm hỏi han.

"Được." Ôn Ngôn gặt đầu một chút, chóp mũi chua xót. Hình như Tần Húc càng ngày càng để ý đến cậu.

"Vậy cậu cười lên xem." Tần Húc nâng cằm Ôn Ngôn lên, hai ngón tay chống lên khóe miệng cậu, "Cậu như vậy giống như tôi cưỡng ép cậu đó!"

Trong lời nói Tần Húc mang theo ý cười, đây là lời sung sướng nhất của hắn nói với Ôn Ngôn.

Nhưng Ôn Ngôn thật sự không cười nổi, cậu không phải khổ sở mà đột nhiên thấy rất tủi thân. Tần Húc đột niên đối với cậu rất tốt..... Mong muốn xa vời của cậu hình như được thực hiện từng chút một rồi.

"Cười một tiếng nào ~" Tần Húc còn đang cố chấp chọc chọc khóe miệng Ôn Ngôn, y chang đứa trẻ.

Ôn Ngôn không làm cho hắn thất vọng, khó khăn nở ra một nụ cười cứng nhắc.

Tần Húc khẽ cười, "Thôi đi, cười cò khó coi hơn khóc, đúng là tôi cưỡng ép cậu thật rồi."

Tần Húc buông cậu ra, đó lại đột nhiên xoay người đặt cậu xuống ghế mây..

Ôn Ngôn hơi hoảng sợ, cho đến khi Tần Húc cọ cọ lên mặt cậu.

Lúc Tần Húc rời khỏi Dung Thành cái gì cũng không mang đi, duy nhất chỉ có Ôn Ngôn. Hắn không rõ đối với hắn Ôn NGôn có ý nghĩ gì chỉ là nếu đặt ở bên người thì rất an tâm, có thể quênđi một đống phiền lòng ở Dung Thành kia.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play