“Không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Hiện tại tình hình trên núi thế nào?”
Hiện trường hiểm ác đáng sợ, cục hiện thế kia hiển nhiên là không thích hợp cho Trương Bân biết, Chu Bình nói ẩu tả qua loa: “Bão tuyết đã che đường lên núi, hiện tại không lên được. Công việc tìm kiếm không có cách nào triển khai.”
Trương Bân “A” một tiếng, có vẻ rất là lo lắng.
Mặt khác Chu Bình không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Anh có biết Ngô Kiện Phi hay không?”
“Ngô Kiện Phi?” Trương Bân kinh ngạc nhìn Chu Bình, “Dĩ nhiên biết!”
“Anh rất quen với ông ấy?” Chu Bình hơi ngoài ý muốn. Nhìn về mặt thời gian, bất luận lúc Ngô Kiên Phi ở nhà hay là ngày tử vong được ghi trên hồ sơ đều là trước khi Hồ Tuấn Khải kết hôn, khả năng Trương Bân không biết ba vợ của đồng nghiệp tương đối lớn.
“Ông ấy là thầy của tôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ mê hoặc của Chu Bình, Trương Bân tiếp tục giải thích: “Quay lại thời gian trước không có học viện nghệ thuật, đứa trẻ muốn học vẽ tranh đều là đều tìm những người thuộc thế hệ trước xin làm học trò. Ban đầu tôi, Hồ Tuấn Khải và Trần Kiện đều là học trò của Ngô Kiện Phi.”
“Hả?” Chu Bình không ngờ còn có một mối liên hệ như vậy ở bên trong, tinh thần không khỏi tỉnh táo lại, “Theo tôi được biết, cái người tên Ngô Kiện Phi còn là ba vợ của Hồ Tuấn Khải?”
“Đúng vậy. Sau đó Hồ Tuấn Khải kết hôn với con gái của sư phụ tôi.” Trương Bân có chút mê muội gãi gãi đầu, “Sao cậu lại hỏi đến những thứ này?”
“Cái người Ngô Kiện Phi này, chính là hòa thượng Không Vong mà anh đề cập tới.”
Trương Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Bình, nhếch môi, một bộ dáng khó có thể tin được. Thật lâu, anh ta mới phải ứng lại, thì thào nói: “Thì ra là ông ấy, khó trách, khó trách. Tài nghệ vẽ tranh thâm sâu như vậy, trừ ông ấy ra còn có ai….”
“Anh không cảm thấy chuyện này thật kỳ quái sao?”
“Dĩ nhên kỳ quái, không ngờ ông ấy đang làm hòa thượng ở trên núi Nam Minh, hơn nữa lại trùng hợp như thế, lại bị chúng tôi nhìn thấy tác phẩm của ông ta. Còn có ‘Bức tranh tức giận’ mà ông vẽ kia…”
“Không phải tôi ám chỉ cái này.” Chu Bình lắc đầu, “Ý của tôi là, anh không cảm thấy cái này căn bản không có khả năng sao? Chẳng lẽ anh không biết hơn hai mươi năm trước ông ấy đã bị ghi là tử vong?”
“À, cái này tôi có thể hiểu. Nhưng đó không phải là thật sự tử vong, nên nói là mất tích.”
“Mất tích?”
“Đúng. Hơn mười năm qua không người nào biết tung tích về Ngô Kiện Phi cả. Theo quy định của pháp luật, cứ mất tích như vậy trên hai năm, thì lập tức có thể ghi chép là tử vong trên hộ khẩu rồi.”

Hóa ra là như vậy! Dựa vào cái này xem ra, Ngô Kiện Phi bị báo mất tích vào năm 1976, hai năm sau, trên luật pháp lập tức cho là ông ta đã ‘tử vong’. Nếu như Ngô Kiện Phi bí mật xuất gia như lời nói, hai sự việc này có vẻ phù hợp với nhau.
Thu hoạch được từ chỗ của Trương Bân vượt xa mong đợi của Chu Bình, anh tiếp tục nắm chặt manh mối này, hy vọng có thể có phát hiện nhiều hơn: “Nguyên nhân Ngô Kiện Phi mất tích là cái gì? Hay là nói, trước khi ông ta mất tích đã xảy ra những chuyện gì, những tình huống này anh có biết không?”
Nghe đến vấn đề này, Trương Bân vẫn luôn mau mồm mau miệng lại có chút do dự, anh trầm mặc một lát, sau đó quay đầu lại nói với con trai ở bên cạnh: “Tiểu Phong, con ra ngoài chờ một chút, ba và cảnh sát Chu có một số chuyện phải nói.”
Trương Phong đồng ý một tiếng, đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Chu Bình nhìn Trương Bân, lặng lẽ chờ câu nói sau của anh.
Trương Bân thở dài, tựa thân thể lên trên mép giường, mắt nhìn trần nhà nói: “Nói đến chuyện này, trong lòng tôi vẫn có áy náy. Haiz, cho nên cũng không muốn nhắc tới ở trước mặt con trai mình. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, lúc còn trẻ người nào chưa từng làm một vài chuyện hồ đồ…”
Sự việc càng ngày càng trở nên thú vị, Chu Bình hơi nghiêng thân thể về phía trước: “Có lẽ tôi không tiện hỏi, những thứ này rất có thể liên quan đến vụ án trên núi?”
“Có liên quan đến vụ án?” Trương Bân kinh sợ hoang mang nhìn Chu Bình một cái.

“Trước anh đừng suy nghĩ quá nhiều, tình hình trước mắt còn chưa rõ. Hiện tại anh cứ nói những gì mình biết là được.”
“Được rồi.” Trương Bân từ từ thở ra một hơi, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, “Khi đó là thời kỳ ‘Cách mạng văn hóa’. Mặc dù cậu chưa từng trải qua cuộc sống kia, nhưng nói như thế cậu cũng hiểu một chút ít phải không?”
Chu Bình gật đầu một cái.
“Lúc ấy sư phụ của tôi bị xem như phần tử tri thức phong kiến xưa, là đối tượng bị phê bình chủ yếu. Mấy người chúng tôi cũng tham dự trong đó, nhất là tôi và Trần Kiện. Ở trong đó mấy ngày, chúng tôi… chúng tôi làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, cụ thể… tôi không muốn nhắc lại…”
Một đoạn lịch sử kia, là người Trung Quốc đều có thể hiểu. Ở đoạn cuộc sống hoang đàng đó, xảy ra rất nhiều chuyện bừa bãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play