“Đây nè.” Từ Lệ Tiệp ném tài liệu đang cầm trong tay đến trước mặt anh, “Xem một chút, có phải là cái anh cần hay không?”
“Em đã tìm được?” Chu Bình mừng rỡ thét lên một tiếng, cầm tài liệu ở trong tay.
Trên góc phải có một tấm ảnh thẻ trắng đen, mặt người đó nhìn ra là người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, gầy teo, nhưng xem ra hết sức đáng sợ. Bên cạnh hồ sơ lý lịch viết:
Tên thật: Ngô Kiện Phi
Ngày sinh: Ngày 9 tháng 11 năm 1934
…
“Không sai.” Chu Bình vui vẻ nói, “Chính là ông ta!”
Từ Lệ Tiệp lại tạc cho anh một chậu nước lạnh: “Đừng quá vui vẻ như vậy. Anh xem cho kỹ một chút, năm 1978 người này đã tử vong, làm sao lại chạy lên trên núi Nam Minh làm hòa thượng nhiều năm như vậy?”
Chu Bình nhìn theo nơi ngón tay Từ Lệ Tiệp chỉ, quả thật nơi đó ghi chép như thế. Anh gãi gãi ót: “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ trùng hợp như thế, hai người cùng tên, còn ra đời cùng một ngày?”
“Như vậy đi, trước tiên chúng ta tra những người trong nhà ông ta, tìm hiểu một chút tình hình, xác định xem có phải người này hay không?” Chuyên xử lý về mặt hồ sơ, có vẻ Từ Lệ Tiệp có kinh nghiệm hơn một chút.
“Ừ… nơi này viết, có một con gái: Ngô Yến Hoa, nhưng làm sao tìm được cô gái theo như cái tài liệu ghi chép trong hồ sơ này?”
Từ Lệ Tiệp liếc anh một cái: “Này đều là tài liệu hơn mười năm trước, dĩ nhiên không tìm được. Cô gái này phải dùng cơ sở dữ liệu trong máy vi tính mới có thể tra ra. Anh đi theo em, máy vi tính đặt ở trong phòng làm việc.”
Quả nhiên, từ trong máy vi tính rất nhanh lập tức tra được tài liệu có liên quan đến Ngô Yến Hoa. Chu Bình nhìn hình ảnh trên hồ sơ, đột nhiên kỳ quái “A” một tiếng.
Từ Lệ Tiệp quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Chẳng lẽ là chị ấy?” Chu Bình cau mày, lấy tay chỉ vào màn hình nói: “Kéo xuống dưới, kéo xuống dưới, cho anh nhìn kỹ càng hồ sơ của chị ấy.”
Từ Lệ Tiệp dùng con chuột kéo xuống các trang dữ liệu nhấp nhô, đột nhiên Chu Bình kêu to một tiếng: “Ngừng!”
“Nhìn cái này, thật đúng là chị ấy!” Không ngờ phát hiện chuyện trọng đại khiến cho Chu Bình có chút không nén được kích động trong lòng.
Từ Lệ Tiệp nhìn theo nơi tay anh chỉ: “Quan hệ trực tiếp: … Cha: Ngô Kiện Phi… Mẹ: Vương Minh Phương… Chồng: Hồ Tuấn Khải… Con: Hồ Hiểu Hoa, sao thế? Trời ơi, anh nói mau đi, có chuyện gì xảy ra?”
“Cái người Hồ Tuấn Khải này chính là một trong ba người lên núi, người ốm chết hôm nay chính là anh ta. Chị gái này lại là vợ của anh ta…” Chu Bình vừa cẩn thận nhìn hình trên hồ sơ, “Chị ấy đã bốn mươi ba tuổi? Nhìn bên ngoài đúng là rất trẻ.”
“Nói như vậy, Hồ Tuấn Khải chính là con rể Ngô Kiện Phi? Chuyện này thoạt nhìn có rất nhiều bí ẩn.” Từ Lệ Tiệp thức thời nhận ra được tầng quan hệ trong hồ sơ này rất sâu xa, “Xem ra đây chính là cái người Ngô Kiện Phi chúng ta muốn tìm, nhưng vì cái gì mà trong hồ sơ lại ghi ông ấy tử vong năm 1978.”
“Cái này nhất định là có bí mật, cũng vì thế mà chúng ta cần điều tra vụ án. Anh cần gọi điện thoại.” Chu Bình vừa nói, vừa cầm ống nghe lên, bấm số phòng khách đồn công an.
Điện thoại tiếp thông, bên kia truyền đến giọng nói của Khương Sơn: “Alo, đồn công an núi Sơn Minh nghe.”
“Tôi là Chu Bình, buổi chiều mấy người gia đình kia còn ở đó hay không?”
“Còn, chừng nào anh trở về.”
“Tôi sẽ trở về ngay, cậu bảo cái người phụ nữ tên Ngô Yến Hoa nhất định phải chờ tôi về, ngàn vạn lần đừng đi.”
“Yên tâm đi, anh muốn đuổi chị ấy về cũng đuổi không được đâu.”
“Vậy được rồi, tôi cúp máy trước.”
Sau khi đối thoại vài câu đơn giản, Chu Bình cúp điện thoại, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn Từ Lệ Tiệp: “Xe em, anh sẽ đi lấy….”
Từ Lệ Tiệp bĩu môi: “Phải đi thì cứ đi đi, dù sao em cũng không còn giá trị lợi dụng gì cả.”
Chu Bình cười một tiếng “Ha ha”: “Việc em giúp đỡ anh hôm nay, anh sẽ không quên, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp em.”
“Được rồi, bớt lắm mồm, làm việc quan trọng của anh đi.”
“Ừ.” Chu Bình thu hồi khuôn mặt tươi cười, gật đầu một cái, anh đột nhiên phát hiện ra bệnh viện nhân dân cách cục công an không xa, quyết định trước thuận đường ghé qua xem tình hình Trương Bân một chút.
Hai mươi phút sau, Chu Bình đi tới phòng bệnh trong bệnh viện, Trương Bân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nói chuyện với tên nhóc ở bên cạnh, xem ra tinh thần không tệ.
Nhìn thấy Chu Bình đi vào, Trương Bân thò người ra làm tư thế chào đón, tên nhóc kia cũng đứng lên.
“Đây là con trai tôi tên Trương Phong, vị này chính là cảnh sát Chu – người đưa ba đến bệnh viện.” Trương Bân giới thiệu hai người với nhau một chút.
Trương Phong cúi người, nói lời cảm ơn với Chu Bình, Chu Bình vui vẻ khách khí nói mấy câu, sau đó nhìn về phía Trương Bân: “Thân thể như thế nào?”