“Cuộc thi thiết kế? ồ, anh nhớ ra rồi.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, “Em tham gia cuộc thi này làm gì?”

Ngôn Tiểu Nặc không giám nói cô thiếu tiền, chỉ giám nói, “Em thuộc khoa thiết kế, có cơ hội để thử sức đương nhiên là muốn thử rồi.”

Mặc Tây Quyết thấy khác thường : “Người phụ nữ của anh muốn vào tập đoàn Đế Quốc còn không dễ dàng sao? lại còn muốn thông qua cuộc thi này?”

Ngôn Tiểu Mặc vội vàng nói, “Như vậy người khác sẽ nghĩ rằng, sẽ nghĩ rằng..” trên mặt cô lộ rõ thần sắc khó nói, như vậy cô với dạng người như Ngô Phi Phi có gì khác biệt?

“Em thật phiền phức!” Mặc Tây Quyết thấy khó chịu than thở một câu, anh hiểu ý của cô, người con gái này, không thực hiện được giấc mơ không được, nhưng anh không có cảm giác coi thường cô, mà lại thấy cô rất đặc biệt, đáng để ngưỡng mộ.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, anh ấy đương nhiên sẽ cảm thấy việc gì cũng dễ dàng rồi, giấc mơ của cô trong mắt anh chỉ như một trò cười mà thôi.

“Lần sau gọi điện anh không bắt máy thì em gửi tin nhắn cho anh.” Mặc Tây Quyết nói vào cạnh tai cô, hôn cô một lần nữa.

Không phải anh ở cùng với bạn gái của anh sao? Không phải anh không về sao? Ngôn Tiểu Nặc tò mò chưa chờ cô hỏi, Mặc Tây Quyết đã khoá chặt môi cô lại, rồi sau đó, cô không còn sức lực và cơ hội mở miệng nữa, cả người cô chìm ngập trong làn sóng mạnh mẽ của anh.

Sau một hồi lâu.

Ngôn Tiểu Nặc ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh, dáng ngủ thuần khiết xinh đẹp tĩnh lặng, Mặc Tây Quyết cúi đầu thơm nhẹ lên gương mặt mềm mại.

Giấc ngủ bị đánh thức Ngôn Tiểu Nặc không hài lòng nhỏ nhẹ một tiếng trách móc : “Đừng có đùa” Đôi mắt vẫn đang nhắm vào, gương mặt lệch về một bên giống như mèo con, thật là đáng yêu.

Khoé môi của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, cảm thấy bụng hơi đói, nha đầu Tiểu Toàn đó, trước lúc ăn cơm mới nói cho anh biết việc cô gọi điện tới, lúc đó cơm anh chưa kịp ăn liền chạy về.

Thấy cô ngủ say, không nỡ làm cô tỉnh giấc, xuống giường tự mình mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Thấy đĩa thức ăn trong tủ lạnh, trong đôi mắt đen hiện lên một chút gì đó thương xót, anh không ở nhà, cô ấy ăn đơn giản như vậy?

Xem ra sau này, anh phải dành nhiều thời gian ăn cơm cùng cô, Mặc Tây Quyết nghĩ trong đầu, cho đĩa thức ăn vào lò vi sóng, nghĩ đến việc cô muốn tham gia cuộc thi, anh lấy điện thoại ra gọi cho Duy Đức.

“Ngôn Uyển Cừ muốn tham gia cuộc thi thiết kế lần này, anh trực tiếp ghi thông tin của cô vào.”

Mặc Tây Quyết nói xong rồi tắt điện thoại, âm thanh của anh trầm nhẹ, trong căn phòng tĩnh mịch hiện lên thật dễ nghe, giống như âm điệu của đàn vi ô lông Anh ăn tạm thức ăn còn lại, rửa đồ xong quay lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang ngủ say trên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rủ dưới bờm tóc của cô lên.

Mặc Tây Quyết không biết rằng động tác này của anh âu yếm đến mức nào, anh chỉ cảm nhận làn da mịn màng căng bóng của cô, không cưỡng lại liền nhẹ nhàng ôm lấy.

Lông mày của Ngôn Tiểu Nặc hơi cong lại, giống như dang kháng nghị lại anh đang làm phiền cô ngủ.

Tay của Mặc Tây Quyết tuần tự vuốt xuống đến eo của cô, với tư thế khó cưỡng liền ôm cô vào lòng.

Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được vòng tay của anh, cơ thể động đậy một chút, điều chỉnh lại tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.

Thật là nhõng nhẽo! Mặc Tây Quyết nghĩ trong đầu, nhưng lại không phát hiện ra tâm trạng của mình vì động tác của cô trở lên càng thích thú.

Sáng ngày hôm sau lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy Mặc Tây Quyết đã ra ngoài rồi.

Lúc cô vào phòng bếp, cô phát hiện tối qua Mặc Tây Quyết ăn hết phần thức ăn mà tối qua cô nấu rồi, cô có chút bất ngờ, tối qua anh ngay cả bữa tối cũng chưa ăn mà đã quay về sao?

Lẽ nào chỉ vì anh phát hiện cô ra cô gọi điện đến cho anh vì vậy mới vội vàng quay về?

Anh đi đón bạn gái, nhưng lại không ăn tối cùng bạn gái mà đã vội vàng vê tìm cô? Khoé miệng của Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm, cô thực sự không thể hiểu nổi hành vi của Mặc Tây Quyết, cũng đồng cảm sâu sắc với bạn gái của anh ta.

Tò mò hoàn tò mò, nhưng cô không thể ngốc nghếch đến nỗi đi hỏi Mặc Tây Quyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ chuyện lần trước cô bị Mặc Tây Quyết vứt ra phía sau nhà, cô không dám chọc giận anh lân nữa.

Ngôn Tiểu Nặc thu lại sự tò mò trong lòng lại, cô làm nóng một cốc sữa, ăn hai miếng bánh mì rồi đến trường.

Khi cô gần tới toà nhà dạy học thì nhìn thấy chủ nhiệm Thôi đang đứng đó.

Chủ nhiệm Thôi nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc liền bước tới, bước chân tiến nhanh về phía cô, kéo cô đến một góc yên tĩnh, giọng nhỏ nhẹ: “Ngôn Uyển Cừ, thây vừa nhận được thông báo, thông tin của em được nhập lại rồi, phiếu tham dự sơ khảo rất nhanh sẽ nhận được thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn chủ nhiệm Thôi, bất ngờ khó tả.

Mặc dù cô biết Lục Đình nói cô không nên lo lắng quá, nhưng cô nghĩ chuyện này phải cần một thời gian, không ngờ sau một giấc tỉnh dậy có người nói với cô, việc của cô hoàn toàn được giải quyết rồi?

Biểu cảm trên gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, liên tục nói cảm ơn: “Cám ơn chủ nhiệm Thôi.”

Chủ nhiệm Thôi gật dầu, Ngôn Tiểu Nặc thấy có học sinh dần dần bước tới, cô ngọt ngào cười: “Chủ nhiệm, em không làm phiền thây nữa, em lên lớp trước đây.”

“bi đi” Ấn tượng của chủ nhiệm Thôi với Ngôn Tiểu Nặc rất tốt, nụ cười rất dịu dàng.

Ngôn Tiểu Nặc một mạch đi nhanh tới toà học, vừa hay gặp phải Lục Đình, giọng điệu cô tràn đầy dịu dàng và cảm kích: “Lục học trưởng, cám ơn anh đã giúp em,em đã báo danh được rồi.”

Lục Đình cũng kinh ngạc, “Nhanh vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play