Ngôn Tiểu Nặc chờ Phó Cảnh Dao chép bài xong cùng cô đi ra cửa lớp lúc đến cổng trường Phó Cảnh Dao cảm thấy có lỗi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Uyển Cừ, xin lỗi nhé, làm trễ giờ của cậu rồi, có cần mình đưa cậu về không?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu cười, từ chối tự nhiên: “Không cần đâu, cám ơn cậu, Cảnh Dao.”

“Ấy ? Lục học trưởng!” Phó Cảnh Dao đột nhiên vẫy tay gọi.

Lục Đình thấy họ vẫn ở đây có chút ngạc nhiên: “Sao hai người vẫn chưa về nhà?”

Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm quan tâm của Lục Đình, nghĩ tới nhưng lời mà Phó Cảnh Dao vừa nói, cô có chút hơi ngượng ngùng, “Cảnh Dao, Lục học trưởng, mình về nhà trước đây.”

Lục Đình cười nhẹ gật đầu, nụ cười thanh tú mà ấm áp: “Đi đường cẩn thận, anh còn có việc chút nữa phải làm, về nhà sẽ thương lượng với ba anh”

Ngôn Tiểu Nặc cười cảm kích gật đầu rồi quay người đi.

Phó Cảnh Dao nhìn ánh mắt mà Lục Đình nhìn Ngôn Tiểu Nặc , cười thêm vào, “Lục học trưởng, anh nhất định phải cố gắng hết sức nhé, đây là cơ hội tốt để lấy lòng Uyển Cừ đó.”

Lục Đình cười điềm nhiên, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Phó Cảnh Dao cười nói: “Uyển Cừ là cô gái tốt, anh yên tâm, tôi sẽ giúp hai người tạo cơ hội đến với nhau!”

Lục Đình chỉ cười mỉm, không nói gì cả, anh tiếp người con gái Uyển Cừ này, là vì người con gái họ Ngôn khác.

Nhận được lời hứa của Lục Đình, tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc tốt lên rất nhiều, dù nói thế nào đi nữa, thì vẫn còn một tia hy vọng.

Ngôn Tiểu Nặc mở cửa căn biệt thự ra, bên trong vẫn lạnh như băng, cô cúi người chuẩn bị đỏi sang dép đi trong nhà nhưng lại nhìn thấy đôi dép của Mặc Tây Quyết để ở trước cửa chính, là đôi mà sáng nay trước khi anh đi đã đổi.

Hôm nay anh không về, cô than một hơi, dọn đôi dẹp của anh lại, thay quần áo và giày dép xong cô vào nhà bếp nấu ăn.

Tâm trạng không xấu hơn được nữa, cô cũng cảm thấy không đói lắm, lúc cô bê thức ăn đặt lên bàn phát hiện ra một tờ giấy nhớ bên trên chữ viết như rồng bay phượng múa Ngôn Tiểu Nặc tỉ mỉ nhận diện một lúc mới đọc hiểu.

Cô gái ngốc, cho phép em ăn cơm không được nhớ tới anh, tập trung ăn cơm, không được để nghẹn!

Ngôn Tiểu Nặc thấy những lời của Mặc Tây Quyết không biết nên cười hay khóc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô bây giờ thực sự bị ảnh hưởng rất sâu từ Mặc Tây Quyết, ngay cả anh ta mắng cô là ngốc cô cũng không cảm thấy tức giận nữa.

Cô ăn cơm xong, thu dọn đồ đặc trong nhà bếp một lúc, buổi chiều không có lớp, cô bắt đầu lên mạng tìm một số công việc có thể làm ở trường.

Bản thân bây giờ có thể tham gia cuộc thi hay không cũng chưa chắc chắn, nhưng bà ngoại không đợi cô được lâu, cô nên làm chuẩn bị trước, kiếm được ít nào hay ts đó.

Lúc này cô nhận được cuộc gọi tới từ Lục Đình “A lô? Lục học trưởng.”

“Ngôn Uyển Cừ, anh đã kể việc của em cho ba mẹ em nghe, ba anh sẽ nghĩ cách, em đừng quá lo lắng.”

Ngôn Tiểu Nặc vui mừng đến mức luôn miệng cám ơn, “Cám ơn anh, Lục học trưởng, rất cám ơn anh!”

“Không cần cám ơn, anh còn có chút việc, anh tắt máy đây.”

Trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng lộ lên nụ cười, xem máy tính quá lâu khiến mắt của cô trở lên mờ đi, xoa bóp mắt một chút, cô định nghỉ ngơi một chút rồi sau đó ngồi dậy suy nghĩ về tác phẩm tham gia cuộc thi.

Ai ngờ rằng giấc ngủ lại kéo dài như vậy, lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có ai đó tiến lại gần ôm lấy cô.

Vòng tay nóng bỏng, mùi hương thoang thoảng. Mặc Tây Quyết?

Cô đang định mở to mắt ra đôi môi cô đã bị che lại, nụ hôn trở lên kịch liệt hơn.

“Uhm.” Ngôn Tiểu Nặc hơi mở mắt ra, gương mặt âu yếm, hàng lông mày anh tú không phải là Mặc Tây Quyết thì ai vào đây?

Hôn cô hồi lâu, anh mới buông cô ra, giọng hơi khàn khàn kèm theo chút giận: “Em ngủ một mình sao lại không khoá trái cửa vào vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ là anh sẽ hỏi cái này, nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh, giọng yếu ớt, “Em quên mất” sau đó có chút không phục “Nếu như em khoá trái cửa, anh làm sao mà vào được?”

“Ở đây anh có thẻ vạn năng” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, “Cho dù em khoá trái, anh cũng vào được.”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh trêu nói không ra lời, biết anh đang quan tâm mình, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Lần sau em sẽ chú ý.” Thấy thái độ của cô không đến nỗi, anh cảm thấy hài lòng, “Hôm nay gọi điện thoại cho anh à?”

Ngôn Tiểu Nặc cúi đôi mắt đen xuống, đáp lại một tiếng: “Vâng”

“Tìm anh có chuyện gì vậy?” giọng của Mặc Tây Quyết vẫn trầm nhẹ. “Không có gì.” Ngôn Tiểu Nặc trả lời nhạt, việc của cô đều giải quyết rồi.

“Không có gì?” lông mày Mặc Tây Quyết co lại, rõ ràng là không tin lời của cô, “Em không có chuyện gì mà gọi điện cho anh? Cho em thêm một cơ hội, không thì mãi mãi đừng có nói.”

Ngôn Tiểu Nặc biết suy nghĩ của cô không thoát khỏi ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên nói: “Gần đây trong trường có cuộc thi thiết kế, em…em bỏ lỡ mất thời gian báo danh, không biết có thể tham gia nữa được không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play