Tương phi đúng là người thông minh.
Sau khi nhận ra mình đi nhầm đường, nhanh chóng kéo bản thân về chính đạo.
Ngày đó ra khỏi Trữ Tú Cung, nàng liên tục bệnh hai trận.
Bắt đầu từ mùa đông mãi cho đến tháng chạp, dây dưa triền miên trọn vẹn hai tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nàng vẫn luôn không đi ra ngoài, thuốc của thái y cứ liên miên không ngừng.
Sau khi khỏi hẳn.
Lại đến Trữ Tú Cung báo cáo cung vụ, lúc này đã là mắt sáng tâm sáng, mồm miệng lanh lợi, trong mắt mang theo sự tự tin và già dặn bẩm sinh.
''Không tệ, bổn cung biết ngươi là người thông minh mà''
Diệp Tư Nhàn khép sổ cung vụ lại, hài lòng cười.
''Đa tạ nương nương tán thưởng''
Tương phi mặc y phục mộc mạc thoải mái có chút uốn gối: ''Có thể san sẻ với nương nương là vinh hạnh của thần thiếp''
''Về sau thần thiếp sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ một lòng giúp đỡ nương nương xử lý cung vụ''
Nàng cho thấy tâm ý như cũ, chỉ là không thấy nịnh nọt a dua như trước.
Diệp Tư Nhàn cũng không nói nữa, chỉ cười nhạt.
''Bệnh mấy ngày nay, ngươi cũng đừng cực khổ quá, có gì không giải quyết được cứ tới tìm ta''
Kỳ thật nàng cũng không hiểu, nhưng dựa vào Nội vụ phủ biết nghe lời.
Trước đó sau khi Tổng quản Tiêu Ủng Lục bị ban chết, Tổng quản Nội vụ phủ mới nhậm chức Lý Hữu Đức rất có mắt nhìn.
Việc lớn việc nhỏ chỉ cần Trữ Tú cung lên tiếng thì tuyệt đối không có chuyện gì không làm được.
Đưa tiễn Tương phi, Diệp Tư Nhàn nhìn về phía Viên Nguyệt.
''Sao, mấy tháng không gặp, trưởng thành không ít nhỉ?''
Viên Nguyệt cười: ''Nương nương trốn việc, để nô tỳ nói, người vẫn là nắm những chuyện này trong tay mình là tốt nhất, vừa vặn Lý Hữu Đức nghe lời, sao phải kêu Tương phi gì đó''
''Ta không thèm''
Diệp Tư Nhàn kiêu ngạo hất cằm lên.
''Ta có phu quân yêu dấu của ta, còn có hài tử đáng yêu, ta tranh thủ hưởng thụ còn không kịp, quản cung vụ gì chứ''
Viên Nguyệt còn muốn nói gì đó, bị Diệp Tư Nhàn ngắt lời.
''Được rồi, ta đói rồi, đi bày thiện đi''
Viên Nguyệt trề môi, dở khóc dở cười, đành phải lui xuống.
Mùa đông trời tối sớm.
Lúc truyền lệnh trời còn chưa tối, lúc mang đồ ăn lên sắc trời đã đen kịt.
Khi Triệu Nguyên Cấp tới, đúng lúc món thịt dê hầm nồi đất cuối cùng được bưng lên bàn.
''Tham kiến Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng nhấc mép váy hành lễ.
Triệu Nguyên Cấp mỏi mệt cười, nắm tay nàng thử chút nhiệt độ: ''Tốt, tay nóng, chắc hẳn không lạnh''
''Mỗi ngày ở trong phòng thì sao lạnh được chứ, trái lại là Hoàng thượng đó, đôi tay đều lạnh buốt''
Hai người dắt tay ngồi bên cạnh bàn ăn, ăn canh dùng bữa, lặng im không nói.
thức ăn nóng hổi vào bụng, quét sạch cảm giác đói, cuối cùng thêm một chén thịt dê hầm ùng ục bốc lên hương thơm.
Toàn thân cuối cùng một chút lạnh lẽo mệt mỏi cũng biến mất hầu như không còn.
''Chỗ của nàng luôn có thể ăn được thức ăn phù hợp'' Triệu Nguyên Cấp hài lòng.
Diệp Tư Nhàn kiêu ngạo cười.
''Còn không phải sao? Tiểu Trù phòng là để trưng hay sao?''
''Miệng lưỡi nàng giảo hoạt''
Sờ sờ cái mũi của ái thê, Triệu Nguyên Cấp tựa trên giường êm, hai người đều chuyên tâm đọc sách say sưa.
Diệp Tư Nhàn đang đọc tiểu thuyết, Triệu Nguyên Cấp thì đọc binh thư.
Đọc một nửa, Diệp Tư Nhàn chợt nhớ một chuyện, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía Đế vương.
''Hoàng thượng, sinh nhật của người và Cảnh Nghiên sắp tới rồi, muốn đón thế nào?''
Ngày mười chín tháng chạp ba mươi ba năm trước, Đế vương Triệu Nguyên Cấp được sinh ra.
Ngày mười chín tháng chạp ba năm trước, tiểu Công chúa Cảnh Nghiên được sinh ra.
Từ trước đến nay Diệp tư Nhàn không thích làm sinh nhật cho bọn nhỏ.
Thứ nhất là trong cung không có cung nào khác có hài tử, mình sinh liên tiếp bốn đứa mỗi năm phải tổ chức ba lần, cực kỳ giống khoe khoang.
Thứ hai, trong cung có lẽ cũng không có bao nhiêu người thực tình chúc phúc cho hài tử, kẻ thì a dua nịnh hót, kẻ thì trước mặt chúc mừng nhưng sau lưng nguyền rủa, thậm chí khi còn nghĩ cách làm hại.
Đủ loại nguyên nhân, khiến Diệp Tư Nhàn chùn bước.
Nàng chỉ mong bọn nhỏ khỏe mạnh bình an, thứ khác đều không mong.
Nhưng năm nay thì khác, ba mươi ba trùng với ba, nàng phá lệ muốn làm gì đó.
''Từ lúc có Trường Uyên với Trường Diễn, Cảnh Nghiên vẫn bị xem nhẹ'' Diệp Tư Nhàn có chút tự trách.
''Tính tình Cảnh Châu nhanh nhẹn, ba ngày thì gặp rắc rối liên tục từ đầu nọ đến đầu kia, Trường Uyên với Trường Diễn lại còn nhỏ, cũng đang là thời điểm mệt nhọc, chỉ có Cảnh Nghiên hiểu chuyện nhất, từ nhỏ đã biết chăm sóc đệ đệ, nhường nhịn tỷ tỷ''
Càng nói càng tủi cho nữ nhi, Diệp Tư Nhàn rưng rưng nước mắt.
''Nếu không thì sao lại nói trẻ biết khóc thì sẽ có kẹo ăn chứ, Cảnh Nghiên từ nhỏ hiểu chuyện, chính thiếp cũng không để ý đến chuyện này của nó''
''Được rồi''
Triệu Nguyên Cấp vỗ nhẹ lưng nàng.
''Nàng muốn đón thế nào thì cứ làm như vậy đi, trẫm đều tùy theo nàng là được''
''Vậy...'' hai mắt Diệp Tư Nhàn tỏa sáng.
''Có thể để nó gặp cữu cữu một chút không?''
Triệu Nguyên Cấp: ''...'', à, hóa ra là chỉ đợi có vậy.
''Cái này cũng không thể trách thiếp'' Diệp Tư Nhàn cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
''Trước kia người nói ca ca thiếp lợi hại đến mức nào, lập công được ở chỗ nào, bắt thổ phỉ, nói đến mức tim thiếp cũng muốn nhảy lên cổ, nhưng người lại không nói cho thiếp biết sau đó''
Diệp Tư Nhàn lặng lẽ meo meo kéo ống tay áo của hắn.
''Người không chịu nói, thiếp cũng không dám lén hỏi thăm linh tinh, không phải đây là cách duy nhất sao?''
''Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng đung đưa ống tay áo.
''Người để huynh muội thiếp gặp mặt một lần đi, cũng bao nhiêu năm rồi, từ lúc bọn nhỏ ra đời, ngay cả cữu cữu còn chưa từng gặp...''
Diệp Tư Nhàn, Triệu Nguyên Cấp nghe được một nửa thì không nghe tiếp.
Trong đầu hắn đều đang nghĩ 'Cữu cữu', 'nương cữu'
Cảnh Châu và Cảnh Nghiên có phụ hoàng và mẫu phi yêu thương, có ngoại tổ phủ, ngoại tổ mẫu, cữu cữu yêu thương chúng.
Còn mình, ngay cả sinh mẫu của mình tên gì cũng không biết.
Có lẽ mẫu thân xuất thân bình thường, không có gia thế hiển hách, nhưng bà ấy có thể cũng là bé con nũng nịu trong nhà, có phụ huynh, mẫu thân yêu thương bà.
Có lẽ ở một nơi không biết tên nào đó, hắn cũng có một nhà cốt nhục chí thân như thế.
Nơi đó cả nhà sống cuộc đời bình thường, có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và cữu cữu.
''Hoàng thượng? Hoàng thượng?''
Diệp Tư Nhàn buồn bực, nhấc tay quơ quơ trước mặt hắn.
Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên hoàn hồn: ''Khụ! Nói đến đâu rồi?''
''Người sao vậy?'' Diệp Tư Nhàn không nói nữa.
Triệu Nguyên Cấp nâng chén trà lên ngửa cổ uống một hớp, che giấu nội tâm bối rối của mình, cuối cùng thản nhiên nói.
''Không có gì, nàng nói tiếp đi''
Diệp Tư Nhàn bán tín bán nghi, một lát mới lẩm bẩm nói: ''Thiếp nói, muốn đưa bọn nhỏ xuất cung''
''Vậy thì đi đi''
Dù Triệu Nguyên Cấp dùng hết sức để che giấu, Diệp Tư Nhàn vẫn nhìn ra sự cô đơn trong mắt hắn.
Càng nghĩ, rốt cuộc nhớ tới thân thế của hắn.
Phải, Đế vương bước qua khóm bụi gai, đạp lên đỉnh cao xuân phong đắc ý, chắc chắn sẽ có vài chuyện không như ý.
Tay nhỏ mảnh khảnh đặt lên bàn tay thô to.
Diệp Tư Nhàn áp một bên mặt lên lồng ngực hắn.
''Thật ra vừa rồi thiếp hỏi là có thể cùng thiếp về nhà ngoại không?''
''Không được, trẫm còn có việc, ca ca của nàng hẳn là đang ở Kinh thành, trẫm sẽ phái người đưa nàng đi''
Triệu Nguyên Cấp bình tĩnh nói, hắn đang dốc sức che giấu nội tâm mình.