Trung thu qua đi, trong cung an tĩnh một thời gian rất dài.
Triều đình đang bận rộn, hậu cung cũng gió êm sóng lặng.
Diệp Tư Nhàn như trước, ban ngày chơi đùa với hài tử, buổi tối đọc sách hoặc bầu bạn bên cạnh Đế vương.
Về phần Tương phi.
Từ sau Trung thu yến, nàng cũng không gặp được mặt Đế vương, đừng nói gì đến ân sủng.
Người vốn dĩ có chút dã tâm cũng thông minh sớm thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn chưởng quản cung vụ.
Ngay cả châm biếm cũng bớt đi.
Những phi tần chờ chế giễu cũng không nhìn thấy trò cười, liền ở trong tối mà châm chọc nàng ta khúm núm nịnh bợ, là bà quản gia mà bên trên tuyển.
Tương phi cười không nói gì, nuốt hết những lời này vào trong bụng.
Thấy Tương phi không có phản ứng, các phi tần cũng mất hứng, không còn nhắc chuyện này nữa.
Hậu cung hoàn toàn trở về yên bình.
Về sau, lúc những chuyện này hoàn chỉnh truyền đến tai Diệp Tư Nhàn, đã là thu đi đông tới.
Sáng ngày hôm đó, Tương phi mang theo tất cả sổ ghi chép đến Trữ Tú cung báo cáo chi tiêu.
Diệp Tư Nhàn lật qua từng tờ, không khỏi tán thưởng: ''Vào tay càng ngày càng thành thục, xem ra phía sau bỏ ra không ít công sức, khó cho ngươi rồi, còn vất vả chịu ủy khuất''
Nàng ra hiệu Xuân Thiền bưng lên một chén trà nóng cho Tương phi.
''Uống một chút đi, đây là trà gừng đường đỏ, xua lạnh tốt nhất đó''
''Đa tạ quý phi nương nương''
Tương phi thành khẩn quỳ trên đất, trán có chút đổ mồ hôi.
Diệp Tư Nhàn không muốn lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
''Chuyện tết Trung thu ta đều nghe nói rồi, ngươi chịu ủy khuất ta cũng biết, yên tâm, bổn cung sẽ không so đo''
Nhẹ nhàng cầm thìa bạc tinh xảo lên, Diệp Tư Nhàn múc một muỗng trà gừng đưa vào miệng, ngữ khí nhàn nhạt.
Tương phi không dám đứng dậy, trán ứa mồ hôi lạnh.
Nàng quả thực là đầu óc có vấn đề, lại có thể ảo tưởng thay thế Quý phi nương nương, nhiều năm như vậy, trơ mắt nhìn nhiều người như vậy, thậm chí là Hoàng hậu ngã xuống trong tay nàng ấy.
Mình thế mà còn dám mơ tưởng cái loại xuân thu đại mộng đó.
Vương Lan Chỉ ơi là Vương Lan Chỉ, ngươi thật đúng là có tiền đồ.
''Ngươi là người thông minh, có lẽ cũng nên hiểu rõ, ngươi là dựa vào cái gì mới bộc lộ được hết tài năng giữa các Lý tiệp dư Triệu tiệp dư, trở thành chủ vị Yêu Nguyệt Cung, quản lý chuyện lục cung''
''Bổn cung đông con, nhưng không có nghĩa là không có mắt'' Diệp Tư Nhàn lần nữa nhàn nhạt.
''Hy vọng ngươi có thể sử dụng cho tốt tài cán của mình, đừng tham luyến những thứ không có kia''
''Nếu làm tốt, bổn cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, làm không tốt, cũng tất nhiên có kết cục của ngươi''
Rõ ràng ngữ khí nhẹ tênh, giọng nói cũng không lớn, nhưng Diệp Tư Nhàn vẫn dọa cho Tương phi sợ suýt khóc.
''Quý phi nương nương, thần thiếp không dám nữa, không dám nữa''
''Xin Quý phi nương nương khai ân, thần thiếp không dám nữa''
Tương phi khóc dập đầu, vội vàng cho thấy tâm ý, trong miệng không ngừng toát ra cái gì mà Thiên Lôi sai đâu đánh đó, máu chảy đầu rơi các loại.
Diệp Tư Nhàn cười nhạt: ''Không cần phải vậy''
''Ngươi chỉ cần tâm tư ngay thẳng, dù có một trăm Diệp quý phi cũng không thể làm gì được ngươi, hiểu không?''
''Dạ hiểu''
Tương phi nơm nớp lo sợ.
Nàng làm thế nào cũng không hiểu, nữ tử vốn mặt hướng lên trời mặc thường phục trong nhà vải vông thêu hoa thủy tiên, tóc đen búi lên lỏng lẻo, chưa trang điểm, sao lại toát ra khí thế bén nhọn đến vậy.
Giống như trời sinh, lại như thực chất sự kiêu ngạo tử bên trong lộ ra.
Nàng giơ tay nhấc chân dường như đều đang nói: Nếu ngươi muốn chết, chi bằng bổn cung không ngại tiễn ngươi về Tây thiên.
''Đa tạ quý phi nương nương chỉ bảo, không có gì giao phó nữa, thần thiếp không quấy rầy nương nương, thần thiếp cáo lui''
Tương phi té nhào đứng lên định đi, Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên gọi nàng lại.
''Khoan đã!''
''Quý phi nương nương?''
''Bên ngoài gió lớn, uống trà gừng đi rồi đi?''
Giọng nói Diệp Tư Nhàn bình thản, mang theo lo lắng.
Tương phi lại như gặp đại dịch, nơm nớp lo sợ xoay người đáp dạ.
Sau đó lùi về, run rẩy nâng chén trà, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt đó dứt khoát như uống độc dược.
Uống xong, từng hàng nước mắt của nàng rơi xuống, run rẩy hỏi.
''Nương nương, thần thiếp có thể đi rồi chứ?''
''Đi đi'' Diệp Tư Nhàn không nhìn nàng nữa, đứng dậy đi tới nội thất.
...
Ra khỏi Trữ Tú Cung, Tương phi chạy thẳng về Yêu Nguyệt Cung.
Bộ liễn cũng không ngồi, y phục, trang sức lộn xộn cũng không chỉnh ngay ngắn lại, như chạy nạn trốn trở về.
''Đáng sợ, thật là đáng sợ''
''Nương nương, người sợ cái gì vậy?'' Thái Liên đuổi theo phía sau.
Rốt cuộc trở lại Yêu Nguyệt Cung, gần như đứng không vững, Tương phi vịn khung cửa há mồm thở dốc.
''Ta không biết, nhưng ta cảm thấy Diệp quý phi đáng sợ''
Tương phi run rẩy: ''Trước kia cũng cảm thấy nàng ta như con vật vô hại, nhưng nhớ lại từ khi nàng ta vào cung, liên tiếp có nhiều người chết như vậy, ắt nên biết nàng ta tuyệt đối không thuần lương như bề ngoài''
''Thái Liên, trước kia là ta quá ngu, thật quá ngu''
Ngoài cửa gió bấc gào thét, trong điện thấp thỏm.
Tương phi co quắp trên giường lệ rơi đầy mặt, thỉnh thoảng dùng ngón tay móc họng mình.
''Có khi nào ta bị hạ độc không, có khi nào bị hạ độc chết không, hẳn là độc dược mạn tính, có lẽ vậy, ta muốn phun ra, phun ra!''
''Nương nương!''
Thái Liên sốc sức lay vai nàng, Tương phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.
''Nương nương, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, người không cần sợ''
''Chuyện trước kia đều qua rồi, về sau chúng ta cố gắng hết sức là được''
Cung nữ trung thành tuyệt đối nói từng câu an ủi, Tương phi cuối cùng cũng dần an tĩnh lại.
''Đúng vậy, về sau cố gắng, về sau cố gắng''
Nàng càng không ngừng tự lẩm bẩm.
...
Còn bên Trữ Tú Cung, Viê Nguyệt vừa dọn chén trà vừa buồn bực.
''Nương nương, Tương phi đó trông có vẻ sợ hãi, nàng ta đang sợ cái gì chứ?''
''Ta có biết đâu?''
Diệp Tư Nhàn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt chưa son phấn.
''Bộ dáng này của ta, nhìn cũng đâu có hung ác''
''Có lẽ là đã làm chuyện trái với lương tâm đó'' nàng thờ ơ nói, cẩn thận tháo khuyên tai xuống.
''Vẫn là đừng mang đồ trang sức, tránh khỏi lát nữa Trường Uyên với Trường Diễn lại túm''
''Từ lúc có tiểu Hoàng tử, ngay cả đồ trang sức người cũng không đeo, thật sự là ủy khuất''
Viên Nguyệt cười.
Diệp Tư Nhàn không chút để ý: ''Ban đầu ta cũng không thích''
''Ngược lại là ngươi....phải chuẩn bị chút đồ trang sức đi?'' Diệp Tư Nhàn lại trêu chọc.
Viên Nguyệt đỏ mặt: ''Người lại nữa'' dậm chân đi ra ngoài.
Diệp Tư Nhàn tựa trên ghế xích đu nhìn bóng lưng của nàng, ý cười trong mắt dần dần biến mất.
''Ta làm sao muốn để các người đi chứ?''
''Nhưng ta không đành lòng vây chết các người ở trong cung cả đời như vậy, mẹ ta từng nói, cô nương gia nên tìm nam nhân yêu thương mình, sinh con dưỡng cái, sống thật tốt''
Ngoài cửa gió bấc nổi lên, hạt mưa lạnh buốt tí tách đập vào cửa sổ.
Cách thật xa nghe thấy âm thanh ồn ào của bọn nhỏ ở trắc điện, Diệp Tư Nhàn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy đây là thanh âm dễ nghe nhất trên đời.
Nếu như có thể, nàng thật hy vọng bọn nhỏ vĩnh viễn đừng lớn lên, cứ ngây thơ vui vẻ như vậy.
Nàng sẽ vĩnh viễn giương cánh, bảo vệ chúng thật tốt, không cho chúng chịu một chút ủy khuất.
''Nhưng mà...''
Diệp Tư Nhàn thở một hơi dài: ''Làm sao có thể chứ''
Bọn nhỏ chắc chắn sẽ có cuộc đời của riêng mình, chúng cũng sẽ có những thăng trầm của riêng mình.