CHƯƠNG 1505

Nếu không sao anh không đi đến phòng chờ khác chứ?

“Nghe vệ sĩ nói em ở đây, nên tôi mới đến.”

Phó Kình Hiên buông vali ra, ngồi xuống trả lời.

Để đi cùng chuyến bay với cô mà anh đã bao hết cả khoang hạng nhất.

Nếu không anh đã kêu người ta chuẩn bị máy bay riêng rồi.

Bạch Dương bĩu môi: “Còn nói hai vệ sĩ đó của anh không theo dõi tôi, phòng chờ của †ôi ở đâu cũng nói cho anh biết.”

Mặc dù có chút không vui, nhưng bất ngờ à cô lại không thấy giận lắm.

Phó Kình Hiên rót cho mình một ly nước: “Là tôi chủ động hỏi bọn họ. Hết cách rồi, ai kêu tôi quá quan tâm tới em chứ, một phút không biết em ở đâu là tôi lại lo sốt vó cả lên.”

“.” Những lời này làm Bạch Dương đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Lúc cô định nói gì đó thì loa phát thanh ở sân bay bắt đầu báo thông tin chuyến bay.

Bạch Dương đứng lên: “Tôi phải đi rồi.”

Phó Kình Hiên bình tĩnh đặt ly nước xuống: “Đúng là nên đi rồi, đi thôi.”

Anh đứng dậy kéo vali của mình.

Bạch Dương bất ngờ nghĩ ra điều gì đó, nhìn chân của anh: “Chân của anh không bị gì sao?”

Phó Kình Hiên bỗng nhúc nhích mắt cá chân: “Còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Dương gật đầu, xem như yên tâm.

Nếu chân của anh vẫn không thể đi, có lẽ cô phải ra sân bay mượn một chiếc xe lăn mất.

Đối với sân bay quốc tế quy mô khá lớn thế này, thông thường đều có dụng cụ cần thiết dành cho người khuyết tật.

Thế nên mượn được một chiếc xe lăn không phải quá khó.

Hai người ra khỏi phòng chờ, bước lên thang cuốn đi đến cửa soát vé.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, hai người lên xe đưa đón, đi về phía sân bay để lên máy bay.

Rất nhanh, Bạch Dương và Phó Kình Hiên ở đằng sau tiến vào khoang hạng nhất.

Cô tìm thấy ghế của mình và ngồi xuống, sau đó lấy một viên thuốc say máy bay trong túi ra, chuẩn bị uống.

Phó Kình Hiên nhìn thấy thì nhíu mày: “Em bị say máy bay à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Từ nhỏ tôi đã bị say máy bay rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.”

“Sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?

Trước kia em cũng không nhắc đến ở trong thư.” Phó Kình Hiên ngồi cách cô một lối đi, anh nói.

Bạch Dương lấy thuốc ra, cứ thế nuốt vào: “Nói cái này làm gì. Chỉ một tật xấu nhỏ thôi mà, uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn ngay.”

Phó Kình Hiên mím môi.

Tuy nói thế không sai, nhưng anh hy vọng cô sẽ nói hết cho anh biết mà không che giấu chút gì, để anh hiểu rõ tất cả về cô.

Nhưng hiện tại xem ra, có rất nhiều chỗ anh vẫn chưa hiểu rõ về cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play