Chương 1274

Nhưng mà lần này Phó tổng lại khác thường vì đã không làm như thế.

Rõ ràng là anh ta nhìn ra được thật ra Phó †ổng rất muốn đi xuống dưới đuổi anh Trình đi, hoặc là dẫn cô Bạch đến đây.

Nhưng dường như là Phó Kình Hiên đang kiêng kị thứ gì đó nên mới lựa chọn từ bỏ, điều này khiến anh ta vô cùng khó hiểu.

Nghĩ đến đây, trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên, trong cặp mắt sau cái kính tràn đầy vẻ thắc mắc.

Trước kia anh ta còn có thể đoán sơ Phó tổng đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà từ khi Phó tổng bị ngã xuống vách núi rồi trở về, †âm tư Phó tổng càng trở nên khó đoán hơn.

Giống như là bây giờ, anh ta hoàn toàn nhìn không thấu.

Dưới lầu, Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn vào một khung cửa sổ nào đó trên lầu hai, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, dường như là đang nghĩ cái gì đó.

Trình Minh Viễn cắt một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng: “Sao vậy, đang nhìn cái gì thế?”

“Tôi có cảm giác giống như là có người đang nhìn tôi.” Bạch Dương mím môi, nói với vẻ không chắc chắn.

Trình Minh Viễn kinh ngạc dừng dao nữa: “Có người đang nhìn cô hả?”

“Đúng vậy.” Bạch Dương gật đầu.

Trình Minh Viễn ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng mà cô đang nhìn: “Có cần tôi đi tìm nhân viên phục vụ hỏi xem người trong phòng bao đó là ai không?”

“Thôi bỏ đi.” Bạch Dương khoác khoác tay từ chối: “Hỏi được thì sao chứ, người khác chỉ nhìn tôi mà thôi, cũng không làm gì tôi, nếu như đi hỏi lại chọc giận đối phương thì sẽ gây ra phiên phức không cần thiết. Đây là nhà hàng, tốt nhất đừng gây ra chuyện gì phiền phức, cứ coi như không biết thôi.”

“Cô nói cũng đúng.” Trình Minh Viễn gật gật đầu, sau đó lại đẩy một phần bánh ngọt về phía cô: “Cô nếm thử cái này đi, bánh ngọt ở nhà hàng này ngon lắm đó.”

“Thật hả.” Bạch Dương nhìn khối bánh với màu sắc rực rỡ trên cái dĩa, trông có vẻ ăn rất ngon, nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Cá nhân cô rất thích ăn đồ ngọt, nhất là khi nhìn thấy loại bánh xinh đẹp như vậy, càng không thể kìm lòng được.

Thế là cuối cùng, Bạch Dương vẫn thất bại bởi khát vọng trong lòng, cô quên mất suy nghĩ muốn duy trì vóc dáng, sau đó cầm lấy cái nĩa xiên một miếng bánh gato: “Vậy thì tôi không khách khí nữa, cảm ơn nha.”

Nói dứt lời, cô liền đút miếng bánh vào trong miệng.

Trình Minh Viễn nhích lại gần cô: “Mùi vị như thế nào?”

Mắt Bạch Dương sáng rỡ: “Đúng là ngon lắm.

“Có đúng không, tôi đề cử đương nhiên ngon rồi, một lát nữa đi về còn có thể mua về nhà.” Trình Minh Viễn cười nói.

Bạch Dương bỏ cái nĩa xuống: “Đề nghị này không tồi đó, vậy một lát nữa tôi sẽ mang một ít về”

Nói xong, cô bưng ly nước lên chuẩn bị uống nước để làm giảm vị ngọt trong miệng rồi tiếp tục ăn cơm.

Lúc này, Trình Minh Viễn đột nhiên gọi cô: “Chờ đã.”

“Sao vậy?” Bạch Dương thấy giọng điệu của anh ta gấp gáp như thế, cô giật nảy cả mình, tay đang cầm ly nước cũng run lên, thiếu chút nữa là đổ nước ra ngoài.

Trình Minh Viễn rút khăn giấy: ‘Đừng nhúc nhích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play