Chương 1198

Bạch Dương há miệng ngạc nhiên: “Hai ngày? Em đã nằm hai ngày cơ à?”

“Đúng thế.” Lục Khởi gật đầu: ‘Lâm Diệc Hàng nói em lao lực quá độ, cho nên mới nằm lâu như thế.”

“Hóa ra là vậy.” Bạch Dương bỗng hếch cằm: “Vậy em trở lại Hải Thành bằng cách nào thế?”

Cô nhớ rõ mình đã té xỉu trong sân của một hộ gia đình.

Sau đó, cô không còn biết gì nữa.

“Em được trợ lý Trương Trình của Phó Kình Hiên đưa về cùng với anh ta. Trương Trình gọi điện nói cho anh, sau đấy anh vội vàng chạy tới bệnh viện ngay. Sau khi tới bệnh viện thì đúng lúc nhìn thấy cảnh em và Phó Kình Hiên cùng bị đưa vào phòng cấp cứu.

Rồi anh hỏi Trương Trình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ta nói em bị người ta bắt cóc rơi xuống vách núi, vì cứu em nên Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống theo. Lúc ấy, trái tim anh như ngừng đập.” Lục Khởi vỗ ngực, cũng không giấu cô mà trả lời thẳng thắn.

Nghe thấy ba chữ Phó Kình Hiên, Bạch Dương mở to mắt, sốt sắng hỏi: “Vậy Phó Kình Hiên thế nào rồi? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Thấy cô lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, Lục Khởi bỗng thấy bực bội trong lòng.

Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến việc cô còn sống là nhờ công lao của Phó Kình Hiên, anh ta lại chỉ đành nén sự khó chịu này xuống, trả lời thành thật: “Bảo bối, em đừng kích động, đừng lo lắng. Phó Kình Hiên cũng đang nằm viện, ở ngay phòng bên cạnh của em kia kìa.”

“Vậy bây giờ anh ấy sao rồi?” Bạch Dương 3⁄11 †úm lấy cánh tay anh ta, gặng hỏi, Vẻ mặt Lục Khởi hơi nặng nề: “Tình hình của anh ta không tốt lắm, anh ta bị thương quá nặng, bị gãy tay, vết thương sau lưng bị rách ra. Nội tạng cũng bị tổn thương ở mức độ nhất định, còn có chấn thương não cộng thêm sốt cao, tóm lại là rất nghiêm trọng.”

Khi biết được tình hình của Phó Kình Hiên, anh ta cũng giật nảy mình.

Bị thương nặng như vậy mà không chết, anh ta chỉ có thể cảm thán một câu đúng là mạng lớn.

Nhưng điều khiến Lục Khởi cảm thấy vừa rối bời lại vừa khâm phục là, Phó Kình Hiên bị thương như vậy là vì cứu Bạch Dương.

“Rất nghiêm trọng…’ Bạch Dương c ắn môi dưới: “Thế có phải anh ấy vẫn chưa thoát khỏi nguy kịch đúng không?”

Lục Khởi lắc đầu: “Cũng không phải thế, anh ta đã qua cơn nguy kịch rồi, cánh tay cũng đã được nối lại, chẳng qua vẫn chưa chịu tỉnh lại thôi.”

Nghe thấy vậy, bấy giờ Bạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, A Khởi, đỡ em dậy đi”

Cô đưa tay ra cho anh ta.

Lục Khởi nghe lời kéo cô dậy.

Cô vén chăn, chịu đựng cơn đau nhức ở thắt lưng muốn xuống giường.

Lục Khởi thấy thế vội ngăn lại: “Bảo bối, em định làm gì?”

“Em đi thăm anh ấy.’ Bạch Dương vừa đeo dép vừa nói.

Lục Khởi định nói ‘Phó Kình Hiên có gì đâu mà phải thăm. Nhưng trải qua chuyện lần này, anh ta có chút thốt không ra những lời như vậy. Miệng mấp máy, cuối cùng chỉ thở dài: “Em chậm chút thôi, đừng vội, anh †a cũng chẳng chạy mất.”

Anh ta đưa tay ra đỡ cô.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, tới phòng bệnh bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play