Editor: YuuHai ngày sau, Tô Diệu Ngôn đến công ty để ký thỏa thuận tham gia vào đoàn phim, tình cờ lại gặp gỡ Phương Nguyệt Di.
Phương Nguyệt Di cười đắc ý, trong mắt không kiềm chế được sự khiêu khích.
“Ai da, thật là duyên phận. Tôi cũng ở trong đoàn phim này, sau này chúng ta thực sự trở thành đồng nghiệp của nhau rồi. Dù sao tôi cũng có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn cô, tôi sẽ quan tâm đến cô nhiều hơn.”
Tô Diệu Ngôn nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cô không nói gì, chỉ xác nhận lại địa chỉ mà trợ lý của Phó Doanh Xuyên đã gửi tới cho cô trước đó.
Chiếc xe Polo nhỏ màu trắng chạy trên cầu.
Tô Diệu Ngôn thầm chửi Phó Doanh Xuyên tại sao lại tìm một nơi đến chim còn không thèm ỉa, xa như vậy, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền chứ? Thà rằng đăng ký một lớp học còn hơn.
Sau khi chửi thầm suốt cả quãng đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên ngoại khu biệt thư ở ngã ba giao giữa nội thành và ngoại thành.
Thiệu Nam đã đợi ở cổng lớn.
“Cô Tô, buổi sáng tốt lành.”
Tô Diệu Ngôn hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thoáng tình hình ở bên trong, nói: “Xin chào trợ lý Thiệu. Là… Chỗ này sao?”
Thiệu Nam gật đầu, chỉ cho Tô Diệu Ngôn chỗ đỗ chiếc xe Polo, sau đó để xe điện tham quan trong khu biệt thự chở cô vào bên trong.
Lúc này, Tô Diệu Ngôn mới biết được khu biệt thự này khác hẳn những biệt thự khác.
Các khu biệt thự ở đây chỉ để cho giới nhà giàu dùng để giải trí chứ không phải dùng làm nơi ở. Bên trong có sân golf, đường đua, trường bắn cung, cái gì cần có đều có, đặc biệt còn rộng gấp vô số lần so với tầm nhìn từ cổng.
Tập đoàn Minh Huy thực sự là đại gia trong giới bất động sản.
Tô Diệu Ngôn mím môi, tiếng thở dài lập tức bị hòa tan vào làn gió thổi tới trong không khí.
Xe tham quan dừng trước biệt thự hiện đại nhất trong khu này. Đằng sau biệt thự có một hồ nước nhân tạo khổng lồ.
Cánh cửa sắt hai cánh màu đen chạm trổ hoa văn tinh xảo. Cô kiễng chân quan sát cũng chỉ có thể nhìn thấy sân trước và căn biệt thự, không nhìn thấy Phó Doanh Xuyên hay những người khác đâu.
Cô bấm máy liên lạc bộ đạm, nào ngờ vừa mới chạm vào nút thì cửa sắt lập tức mở ra ngay.
Chẳng nhẽ lão già đó theo dõi cô qua camera giám sát sao? Cô vội sửa soạn lại dáng vẻ của mình.
Căn biệt thự thật sự rất lớn, cũng thật sự trống trải.
Trong sân trồng rất nhiều cây xanh, thoạt nhìn có thể thấy được các nhân viên đã tận tình cắt tỉa như thế nào. Nhưng tiếc là cô vẫn không nhìn thấy ai ở đây.
“Xin chào.” Cô khẽ lên tiếng: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Không có ai trả lời.
Cô đi dọc theo bên ngoài biệt thự, liên tục hỏi xem có ai ở bên trong không. Nhưng cả căn biệt thự im ắng này giống như chỉ có mình cô đột nhập vào.
“Rốt cuộc có ai không vậy!” Tô Diệu Ngôn dừng bước, tay quạt quạt mấy cái: “Sao gọi cũng không thấy ai…”
Ùng ục ——
Tiếng nước truyền tới, ở ngay phía trước.
Tô Diệu Ngôn chạy chậm tới, đi qua một con đường lát đá cuội, một hồ bơi đẹp lung linh hiện ra trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp tán thưởng thì người đàn ông trồi lên khỏi mặt nước khiến cô sợ hãi!
Nhưng khi nhìn chăm chú thì —— Ngẩn người.
Phó Doanh Xuyên nghĩ rằng Thiệu Nam sẽ đưa Tô Diệu Ngôn tới, vì vậy anh đã đi thay quần bơi rồi xuống nước làm nóng cơ thể trước. Ước chừng sắp đến thời gian, anh trồi lên khỏi mặt nước, nào ngờ cô đã ở ngay trước mặt.
Anh vuốt mái tóc ướt, bơi đến vị trí tay vịn, hai tay nắm chặt lấy nó rồi lên bờ một cách dễ dàng.
Tô Diệu Ngôn vô thức lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn chân mình.
Mẹ ơi, ẩm ướt. Thật là quyến rũ!
Cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư, còn cả đôi chân dài nữa… Anh muốn lên thiên đường chơi sao? Nếu học viện Điện Ảnh mà mở cánh cửa cho anh, anh chắc chắn sẽ đứng đầu bảng.
“Đi thay quần áo đi.”
“…”
Phó Doanh Xuyên lấy chiếc khăn tắm trên ghế khoác lên người. Thấy cô vẫn đứng yên đó, lại nói: “Em định mặc như này để bơi sao?”
Người đàn ông quay lưng lại uống nước, xương bả vai nhô lên khỏi cánh tay phập phồng lên xuống, tạo thành những đường cong bả vai dày và khỏe mạnh. Một vài giọt nước chảy từ trên lưng xuống, tạo nên những quỹ đạo bất quy tắc, sau đó chìm hoàn toàn vào thắt lưng.
Tô Diệu Ngôn nuốt một ngụm nước bọt.
Cô đặc biệt hối hận. Cô không nên tham chút tiền nhỏ đó, đăng ký lớp học thì tốt hơn!
***
10 phút sau, Tô Diệu Ngôn lại quay trở lại bể bơi.
Bộ đồ bơi mà cô mua là tìm được bằng cách tìm kiếm “Áo tắm bảo thủ”. Cho dù là ngực hay là lưng, thậm chí là phần háng cũng được che kín mít.
Phó Doanh Xuyên bảo cô xuống nước trước.
Thời tiết bây giờ không còn oi bức như trước, đã có phần mát mẻ hơn.
Tô Diệu Ngôn xuống nước, đứng bất động ở chỗ tay vịn, nhìn Phó Doanh Xuyên bằng ánh mắt trông mong. Sau đó, Phó Doanh Xuyên cũng xuống nước.
Đột nhiên trong hồ bơi xuất hiện thêm một người khiến cô chưa kịp thích ứng.
Cô bước sang bên cạnh hai bước nữa, nhưng vì sức nổi của nước quá yếu, cô suýt chút nữa bị trượt chân, liền vội vàng bấu chặt lấy thành bể bơi.
“Sợ nước à?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn nói: “Không phải là rất sợ. Nhưng khi còn nhỏ, em đã bị sặc nước khi chơi trong công viên nước. Sau đó… Không thích chơi dưới nước nữa.”
Phó Doanh Xuyên hiểu ra, nói: “Trước tiên học cách nín thở trước. Cố gắng lặn xuống nước đi.”
“…”
“Đừng sợ, anh ở bên cạnh em.”
Câu nói này đối với Tô Diệu Ngôn mà nói chính là thuốc an thần. Cô hít một hơi thật sâu, ngụp xuống nước…
Nửa giờ trôi qua.
“Không được, em không dám mở mắt.” Cô lau nước trên mặt, nói: “Trong lỗ tai và lỗ mũi đều là nước, thật đáng sợ.”
Phó Doanh Xuyên đã ngâm mình trong hồ bơi lâu như vậy, đã dùng mọi cách kích thích, động viên, nhưng “học sinh” này vẫn sợ hãi, đến bây giờ vẫn chỉ có thể nín thở dưới nước không quá 5 giây.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lúc.” Anh thấp giọng nói, nắm lấy tay vịn rồi lên bờ một cách dứt khoát.
“…”
Anh cho rằng cô quá ngu ngốc nên không muốn dạy nữa sao?
Phó Doanh Xuyên vừa bước vào phòng khách liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Alo.”
“Phó tổng, Tomas gọi tới để xin ý kiến.”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn đồng hồ, đã muộn hơn 10 phút so với thời gian hẹn trước để nói chuyện với Tomas. Người này vẫn luôn đặc biệt để tâm đến giờ giấc, lúc này sợ rằng sẽ oán trách.
“Đổi sang ngày mai.” Anh nói.
“Nhưng lịch trình ngày mai của anh đã kín toàn bộ, chuyện này…”
“Vậy sắp xếp thời gian đi.”
“Vâng, Phó tổng.”
Cúp máy, Phó Doanh Xuyên đi vào nhà kho để tìm nút tai và bịt mũi.
Sau đó, anh quay trở lại bể bơi nhưng không thấy bóng dáng Tô Diệu Ngôn đâu. Anh hoảng hốt, quay vào bên trong tìm cô.
Đi một vòng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Đã đi rồi sao?
Phó Doanh Xuyên lấy điện thoại ra, tiếng chuông rất nhanh liền vang lên, truyền tới từ bên cạnh bể bơi.
Anh bước nhanh trở lại.
“Tô Diệu Ngôn?” Anh cau mày, hét lên: “Tô Diệu Ngôn! Lập tức đi ra ngay, em…”
Khi anh rũ mắt xuống, mỗi chuỗi bong bóng nổi lên bên cạnh tay vịn của bể bơi.
Tim Phó Doanh Xuyên đột nhiên siết lại, anh trực tiếp nhảy xuống hồ bơi mà không nghĩ ngợi gì cả.
Tô Diệu Ngôn ngồi xổm dưới đáy bể bơi, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện thế giới dưới nước thật ra cũng không quá đáng sợ như cô vẫn nghĩ, chỉ cần cô có thể thả lỏng một chút thì hoàn toàn có thể khắc phục.
Cô có chút lâng lâng, nghĩ rằng đợi một lát nữa người nào đó quay lại thì sẽ cho anh nhìn thấy —— Cô không hề ngốc một chút nào!
Kết quả còn chưa kịp khoe khoang thì một “cục thịt” lao xuống nước. Một tiếng ầm lớn vang lên khiến cô vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, miệng vừa mới thoáng mở ra một chút thì nước đã không ngừng tràn vào trong miệng!
Cô sợ hãi.
Cô khoa chân tay bừa bãi theo bản năng, muốn lên bờ càng nhanh càng tốt. Nhưng cô càng sợ hãi thì càng chìm xuống…
Ngay khi cô cảm thấy mình sắp chết thì một cánh tay đã ôm chặt lấy eo cô, dùng sức một chút kéo cô nổi lên mặt nước.
“Khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ ——”
Phó Doanh Xuyên ôm cô lên trên bờ, gần như là cuộn tròn người cô lại thành một quả bóng mà bế lên.
“Sao rồi?” Anh cũng lập tức lên bờ, vỗ vỗ lưng cô: “Nhổ hết nước ra sẽ ổn hơn.”
Tô Diệu Ngôn vuốt ngực. Mặc dù uống rất nhiều nước, nhưng Phó Doanh Xuyên đã kéo cô lên kịp thời nên không có gì đáng quan ngại.
“Đột nhiên anh nhảy xuống nước làm gì?” Cô nói: “Em vốn dĩ… Khụ khụ! Khụ! Em vốn dĩ…”
Phó Doanh Xuyên tiếp tục vỗ lưng cho cô.
“Vốn dĩ em đã nín thở được 30 giây rồi.” Cô nói, đôi mắt cáo nhỏ đột nhiên hếch lên, bộ dạng vui mừng đến mức trông không giống người vừa mới bị chết đuối: “Em không còn sợ nước nữa, anh có thể dạy em bước tiếp theo rồi.”
Cô giống như một đứa trẻ đang cầu xin được khen ngợi, trong mắt lộ ra ánh sáng thuần khiết và lạc quan, như thể lời khẳng định hay một cái gật đầu của anh cũng có thể khiến cô hài lòng.
Nhưng trái tim của Phó Doanh Xuyên bây giờ vẫn còn thắt chặt lại.
Vừa rồi, ngay chính khoảnh khắc đó, anh cho rằng cô đã xảy ra chuyện, cơn hoảng loạn dồn dập truyền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Anh hoàn toàn quên mất có lẽ cô đang luyện tập, chỉ có một ý nghĩ duy nhất —— Cô đừng xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy ạ?” Tô Diệu Ngôn huơ huơ tay trước mặt anh: “Em có thể nín thở được rồi, hay là em làm lại cho anh xem nhé.”
Cô ra vẻ định xuống bể bơi, nhưng vừa mới xoay người lại, cổ tay cô đã trở nên nóng rực.
Tô Diệu Ngôn sợ nhất là đôi mắt màu hổ phách của anh, chúng vừa giống lốc xoáy, vừa giống cám dỗ. Cô cúi đầu, khàn giọng nói: “Lại làm sao vậy? Em không sao mà.”
Lực tay của Phó Doanh Xuyên càng tăng thêm.
Cô bị đau liền ngước mắt lên nhìn anh, nhưng cô lại không kịp nhìn thấy sự đau thương và hối hận chợt lóe lên trong mắt anh.
“Ngoan ngoãn chờ.” Anh lạnh lùng nói, khi xoay người lại còn dừng bước chân: “Chờ tại chỗ, không được nhúc nhích.”
“…”
Lão già thích quản người, cũng thích ra lệnh cho người khác.
Chỉ chốc lát sau, Phó Doanh Xuyên quay lại, trên tay còn cầm một sợi dây dài.
“Đây là cái gì vậy ạ?” Tô Diệu Ngôn khó hiểu.
Người đàn ông không giải thích. Anh đi thẳng tới trước mặt cô, lập tức quấn dây thừng quanh eo cô, cuối cùng, còn buộc một nút thắt chặt.
“…”
Tô Diệu Ngôn chứng kiến một loạt hành động kỳ lạ của anh, cuối cùng, anh còn buộc đầu dây còn lại vào cổ tay mình.
“Xuống nước đi.” Anh lạnh lùng nói.
Tô Diệu Ngôn nhìn sợi dây thừng quanh eo mình, lại nhìn sợi dây quấn quanh cổ tay người đàn ông, buột miệng mà không kịp suy nghĩ: “Anh dắt chó đi dạo à?”
Trên mặt Phó Doanh Xuyên không chút biểu cảm, nói: “Trời sinh chó đã biết bơi.”
“…”
Cho nên cô không bằng một con chó sao?!
***
Một tuần sau, Tô Diệu Ngôn tới đoàn làm phim.
Phan Tiểu Bảo hỏi cô học bơi như thế nào rồi?
“Không ổn lắm. Nhưng em không còn đuối nước nữa, quay cảnh này chắc không thành vấn đề đâu.”
“Vậy có khác gì chó đào đất đâu.” Phan Tiểu Bảo cười nói: “Nhìn không ra đó, vịt mắc cạn hai mươi mấy năm như em cuối cùng cũng có ngày xuống nước. Như vậy xem ra trình độ dạy học của Phó tổng rất giỏi.”
“…”
Giỏi cái rắm.
Ngoại trừ khuôn mặt lạnh lùng dạy dỗ ra thì chính là đại pháp dây thừng. Chỉ cần cô ở trong nước hơn nửa phút sẽ lập tức kéo cô lên.
Phan Tiểu Bảo khoanh tay, lại nói: “Này, không phải Phó tổng có ý với em đây chứ?”
Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn chợt đập loạn, nhưng lập tức trở lại bình thường, đáp: “Anh cảm thấy có khả năng đó sao? Anh ấy là tổng tài sở hữu trong tay hàng chục tỷ, còn em chỉ là tép riu. Anh ấy chăm sóc em như vậy hoàn toàn là vì Nhuyễn Nhuyễn thôi. Tình cảm của em với Nhuyễn Nhuyễn như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?”
“Mặc dù nói là như vậy.” Phan Tiểu Bảo vuốt cằm: “Nhưng anh không cảm thấy như vậy… Quan tâm quá chăng? Hơn nữa, cô Mạnh có lẽ cũng không nhờ vả Phó tổng quan tâm từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ của em đâu, đó là chuyện mà một người ba nên làm.”
Nhuyễn ái phi ở Tịch Giang xa xôi hắt xì một cái.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết “tâm ý” của mình thực ra chỉ có một người được cho rằng không biết gì như Phan Tiểu Bảo mới hiểu rõ.
Mà Tô Diệu Ngôn cũng không muốn nghĩ về điều đó.
Như bây giờ cũng khá tốt. Cô và Phó Doanh Xuyên vừa giống như bạn bè lại vừa giống như anh em. Cô có thể gặp anh, cũng có thể quang minh chính đại nói chuyện với anh, như vậy là quá đủ rồi.
“Em thật sự đã phụ trách nhiệm mà anh nói rồi đó.” Cô đứng lên vỗ vỗ vai Phan “tò mò”: “Em với anh ấy không có khả năng đâu.”
“Anh thấy không vui khi nghe lời này đâu, sao lại không thể chứ? Em vừa trẻ, vừa đẹp, vừa có kỹ năng diễn xuất như vậy, tương lai…”
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim gọi Tô Diệu Ngôn tới chuẩn bị quay phim.
Cô vội vàng nhìn vào trong gương, bảo Phan Tiểu Bảo nhìn lại mình xem được chưa rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Phan Tiểu Bảo ngồi trên ghế của cô tiếp tục vuốt cằm, vẫn cảm thấy việc “chăm sóc” của Phó Doanh Xuyên không hề đơn giản.
Ngay khi Tô Diệu Ngôn vừa bước ra khỏi phòng hóa trang công cộng liền đụng phải Phương Nguyệt Di vừa mới kết thúc cảnh quay. Hai người đấu mắt với nhau, ăn ý làm bộ người xa lạ, không nói bất cứ điều gì.
Nhưng ở một nơi mà Tô Diệu Ngôn không thể nhìn thấy, Phương Nguyệt Di liếc mắt ra hiệu cho trợ lý Tiểu Tuyết.
Buổi quay phim diễn ra suôn sẻ.
Sau khi hoàn thành tốt công việc của mình, Tô Diệu Ngôn đã đứng ở một nơi mà không cản đường người khác, quan sát các đồng nghiệp khác làm việc. Giáo viên đã từng nói, người diễn viên không thể diễn một cách ngu ngốc được, cũng nên tìm hiểu một chút những thứ liên quan đến công việc, không có gì đáng ngại cả.
Cô cẩn thận quan sát và học tập, một vài đồng nghiệp trẻ tuổi hỏi cô đang làm gì vậy? Cô nói rằng đây đều là những kiến thức mà cô chưa học qua, muốn quan sát một chút.
Cách nói chuyện của cô vừa khiêm tốn vừa đáng yêu, rất nhiều đồng nghiệp sẵn sàng nói chuyện thêm vài câu với cô, khi cô hỏi bọn họ cũng trả lời rõ ràng từng câu một. Cô đã thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm.
Buổi trưa, Tô Diệu Ngôn quay lại phòng hóa trang công cộng. Phan Tiểu Bảo đã chuẩn bị cơm trưa cho cô.
Hai người xúm lại trên một chiếc bàn nhỏ để dùng bữa.
Phan Tiểu Bảo nói: “Có một tin tốt này cho em, đừng có hét lên đó.”
“Gì vậy ạ?”
Phan Tiểu Bảo nhấn vào khung chat trên Wechat rồi đưa cho cô, là cuộc trò chuyện của anh ta và chị Thiến. Chị Thiến nói rằng anh ta được phép đi theo bên cạnh giúp đỡ Tô Diệu Ngôn, còn bảo anh ta rèn luyện thêm thị lực, làm việc chăm chỉ hơn.
“Từ nay về sau, em hãy gọi anh là Phan kinh tế!” Phan Tiểu Bảo nhướng mày, cười đặc biệt thiếu đánh.
Tô Diệu Ngôn bình tĩnh đẩy điện thoại về, nói: “Ồ.”
“Này, thái độ này của em là như nào vậy?” Anh ta trừng mắt: “Anh, Phan thiếu đây! Làm đại diện cho em, chắc chắn em sẽ hot ra tận ngoài không gian!”
Tô Diệu Ngôn cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, trên đấy có ký hiệu của cô, là nước của cô.
Cô uống hai ngụm, hỏi: “Vậy nhỡ trong tiệm của anh bận quá thì sao?”
Phan Tiểu Bảo nói: “Con nhóc Phan Tiểu Bối kia gần đây không phải đi học nhiều, vừa lúc anh có thể để nó trải nghiệm một chút khó khăn cuộc sống. Em cứ yên tâm đi!”
Nói xong, Tô Diệu Ngôn lười biếng giơ tay lên.
Phan Tiểu Bảo sửng sốt, sau đó mỉm cười vui vẻ, cùng cô đập tay!
Hai người nói thầm về những kế hoạch to lớn trong tương lai, ngay cả trận chiến giành sao Hỏa cũng được đưa vào “chương trình nghị sự”.
“Anh nói thật, đạo diễn Tạ chính là thần tài của em đó.” Anh ta nói: “Cũng không biết những bộ phim dân quốc sau này của anh ta còn có thể không… Này, em sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên trắng bệch ra thế kia?”
Tô Diệu Ngôn ôm bụng, vừa rồi vẫn còn ổn, bây giờ bụng đột nhiên bị đau dữ dội.
“Diệu Diệu, em đừng làm anh sợ!” Phan Tiểu Bảo đứng lên: “Bà dì tới sao? Dữ dội lắm sao?”
Tô Diệu Ngôn đau đến mức muốn nói cũng phải mất rất nhiều sức. Cô miễn cưỡng nói: “Vâng, có lẽ vậy. Tới bệnh viện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT