Editor: Yuu
Tô Diệu Ngôn đã hoàn thành cảnh quay và trở về thành phố B, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo như trước.

Về mối quan hệ giữa Phó Doanh Xuyên và Sầm San, cô không thể cố tình thăm dò từ Mạnh Nguyễn được, huống chi Mạnh Nguyễn cũng không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của Phó Doanh Xuyên. Chỉ là bây giờ, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm một chuyện, hai người họ không ở bên nhau.

Kết luận này đối với cô mà nói, vừa vui vừa buồn.

Vui, đương nhiên không cần phải nói rồi; Còn buồn, mặc dù anh không ở bên Sầm San, nhưng giữa cô và Phó Doanh Xuyên cũng không có kết quả gì.

Năm đó, cô vẫn còn nhỏ, chỉ là nghé con mới sinh ra không biết sợ cọp. Nhưng sau khi tiếp xúc với xã hội, cô càng hiểu rõ khoảng cách giữa người với người đôi khi không phải dăm ba câu hỏi han và cảm thông là có thể rút ngắn lại.

Hơn nữa, trong lòng Phó Doanh Xuyên, cô nhiều nhất cũng chỉ là một cô em gái.

***

Vài ngày sau đó, trong giờ nghỉ trưa.

“Oh my god! Chị gái này không phải quá cá tính rồi sao? Quá đẹp!”

“Dáng người này không phải P đấy chứ? Tôi thấy giống đồ họa quá, thật sự còn có người có đường cong như này lúc trưởng thành sao?” (P: photoshop)

“Đây chắc chắn là đồ họa! Vẻ đẹp này, dáng người này, cũng có thể coi là một tài nguyên đó!”

Thiệu Nam cầm cốc đi tới quầy đồ uống rót nước, những gì anh ta nhìn thấy lúc này chính là mấy cô gái đang vây quanh một cái điện thoại và hét lớn.

“Có chuyện gì vậy?” Anh ta hiếu kỳ hỏi: “Có màu son mới à?”

Lucy giơ điện thoại tới trước mặt Thiệu Nam, nói một cách kích động: “Anh Nam! Anh mau nhìn xem! Em có nữ thần mới rồi!”

Thiệu Nam cầm lấy điện thoại quan sát.

Một cái tên hiển thị “Yêu tinh sườn xám” đã đạt vị trí thứ hai từ dưới đếm lên trong danh sách hotsearch của Weibo với hơn mười nghìn lượt nhấp vào, mười nghìn bình luận, thậm chí còn có hơn mười nghìn lượt đăng lại.

Nhân vật chính trong bức ảnh không phải ai khác mà chính là Tô Diệu Ngôn, hơn nữa còn được chụp tại phim trường của《 Tuế Hoa như ca 》.

Nhìn vào góc chụp và chất lượng thì chắc là chụp trộm, người đăng cũng cho biết mình là fan của nam chính bộ phim này, hôm đó tới xem thì vô tình nhìn thấy Tô Diệu Ngôn ở hậu trường nên đã chụp lại.

“Thế nào? Đẹp lắm đúng không?” Lucy si mê ôm điện thoại: “Bây giờ trên TV tràn ngập những nữ minh tinh ngọt ngào và đáng yêu, em thực sự cần kiểu cá tính và lộng lẫy như thế này.”

Thiệu Nam buồn cười nói: “Một cô gái có thể điên cuồng thích một cô gái khác như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!” Lucy nói: “Đó là về ngoại hình và tính cách. Chị ấy xinh đẹp như vậy thì ai mà không thích chứ? Anh đừng nói với em là anh không thích đó nha.”

“…”

Có cho anh ta cũng không dám thích.

Vừa định nói gì đó, đường dây kết nối với bàn làm việc của tổng giám đốc reo lên.

“Mau quay lại làm việc đi.” Thiệu Nam nhắc nhở: “Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, lúc về rồi thưởng thức nhan sắc của người ta sau.”

Mọi người tản đi.

Thiệu Nam gõ cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Phó Doanh Xuyên vừa duyệt văn kiện vừa nói: “Bảo bộ phận tiếp thị đưa số liệu điều tra vào bảng khảo sát dữ liệu. Thứ hai tuần sau, tôi muốn xem kết quả cuối cùng.”

“Vâng, Phó tổng.”

“Hội nghị trực tuyến với chi nhánh châu Âu lùi lại đến buổi chiều ngày mai. Nói với Tomas rằng nếu không thể cung cấp bất kỳ hỗ trợ thuận lợi nào thì từ chức đi.”

“Vâng.”

Sau khi nhận được hai nhiệm vụ, Thiệu Nam vẫn không lùi đi.

Phó Doanh Xuyên ngừng bút, ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Thiệu Nam cũng không biết đây có được gọi là chuyện không?

Anh ta đã theo Phó Doanh Xuyên được năm năm, từ lúc anh quay về nước làm việc tại trụ sở chính cho đến khi ổn định và chiếm lĩnh thị trường ở chi nhánh châu Âu, nói không ngoa thì anh ta chính là người gần gũi nhất với Phó Doanh Xuyên.

Mà nói chính xác hơn, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra boss nhà mình có thái độ rất khác với người nào đó.

“Chuyện này không phải là về công việc.” Thiệu Nam liếc nhìn đồng hồ: “Giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, nếu anh không phiền thì có thể nghỉ ngơi tranh thủ xem Weibo một chút. Có một bài đăng về sườn xám, nói không chừng… Nói không chừng sẽ có bất ngờ.”

“…”

Phó Doanh Xuyên không quan tâm đến “cơn động kinh” của Thiệu Nam.

Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại lấy điện thoại ra lướt Weibo, lượt tìm kiếm về “Yêu tinh sườn xám” trên hotsearch đã lên vị trí chính giữa.

Bấm vào, hoàn toàn sửng sốt.

Trong bức ảnh, Tô Diệu Ngôn mặc một bộ sườn xám bằng lụa màu xanh lá cây đậm, da trắng môi đỏ, tay phải cầm điếu thuốc, đầu hơi nghiêng một chút, ánh mắt mê ly dừng ngẫu nhiên tại một chỗ nào đó, đẹp như một tấm poster cổ điển màu đen trắng…

Anh nhìn nó trong 10 giây mới lấy lại tinh thần và lướt xuống nhìn bình luận.

— [Đây chính là thân hình như rắn nước trong truyền thuyết sao? Awsl (A, tôi chết rồi)!]

— [Thật không dám giấu giếm gì, tôi rất muốn được làm điếu thuốc đó /cười/]

— [Mọi người mau rút kiếm lại đi! Yêu tinh trong bức ảnh là của tôi!]

……

Phó Doanh Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái, hơi thở có chút rối loạn.

Cùng lúc đó.

Tô Diệu Ngôn vừa ngắt điện thoại chúc mừng của Mạnh Nguyễn, đang hò hét với Phan Tiểu Bảo.

“Em như thế này là hot rồi sao!” Phan Tiểu Bảo hét lên: “Cuối cùng chúng ta cũng hết khổ rồi! Ông trời ơi, cuối cùng cũng có người biết được em đẹp như thế nào!”

Tô Diệu Ngôn vui vẻ nhảy chân sáo, gật đầu lia lịa.

Nói xong, Phan Tiểu Bảo lại lau nước mắt, bộ dạng như bà mẹ già mà cảm thán: “Cũng may là em chưa bị mai một đó, cũng may. Em nói xem, chỉ cần không để ý tới là lại hot, người đại diện như anh cũng thấy vui mừng.”

“Anh thôi đi.” Tô Diệu Ngôn cười nói: “Rõ ràng anh chỉ coi em là cái cái cây rụng tiền xuống, đừng tưởng em…”

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Hai người nhìn thấy tên người gọi thì đều kinh ngạc.

“Ổn định! Hít sâu! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!” Phan Tiểu Bảo khoa chân múa tay, nói.

Tô Diệu Ngôn gật đầu, nghe điện thoại.

“Alo, chị Thiến.”

“Diệu Ngôn à, em có thời gian không? Có một vai diễn nhân viên công sở trong một bộ phim truyền hình đô thị rất hợp với em, em muốn tới xem không?”

***

Một tiếng sau, Tô Diệu Ngôn tới công ty quản lý.

Lúc đang đợi thang máy, Phương Nguyệt Di và trợ lý của cô ta tình cờ cũng đi tới, hai người không tránh khỏi việc phải đối mặt với nhau.

“Ồ, sao cô lại có thời gian tới công ty vậy?” Phương Nguyệt Di nhìn bộ móng mới làm của mình: “Ồ, không đúng, cô rất nhàn mà, cho nên có rất nhiều thời gian để tới công ty.”

Tô Diệu Ngôn thoáng mỉm cười, cũng lười trả lời lại.

Cửa thang máy mở ra, mọi người cùng bước vào.

Phương Nguyệt Di tiếp tục nói: “Thật ra, tôi thấy cô rất khó hiểu, hà cớ gì cô phải như vậy? Cô xinh đẹp thế này, sao không tìm một công việc ổn định hơn, rồi tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn, như vậy không phải tốt hơn nữa. Giới giải trí này chính là một cái tổ hợp danh lợi, không có cái này thì đừng nghĩ đến cái khác.”

Cô ta làm động tác đếm tiền.

“Cô nói rất đúng, có tiền thì sẽ có vị trí rất tốt trong giới giải trí.” Tô Diệu Ngôn nói: “Nhưng cô chưa từng nghe câu này sao? Bông hồng nhỏ thì dựa vào nâng đỡ, bông hồng lớn thì dựa vào duyên phận. Nếu cô muốn ăn bát cơm này thì phải xem trong bụng cô có tài năng thực sự không đã.”

Phương Nguyệt Di chế nhạo: “Vậy cô thuộc loại nào?”

“Dù sao cũng không ai nâng đỡ tôi.” Tô Diệu Ngôn ra vẻ bất lực mà nhún nhún vai: “Không giống cô, được nâng đỡ rất nhiều, nhưng một chút ảnh hưởng cũng không có. Như vậy cũng chẳng khác không có gì sao?”

“Cô!”

Cửa thang máy mở ra, một cô gái lương thiện như Tô Diệu Ngôn cũng không chấp nhặt chuyện gì, cô mỉm cười rạng rỡ nói: “Không quấy rầy cô nữa.”

Phương Nguyệt Di vốn định đuổi theo làm Tô Diệu Ngôn xấu hổ, nhưng trợ lý Tiểu Tuyết bên cạnh đột nhiên giữ cô ta lại, giơ điện thoại tới trước mặt cô ta.

“Đây là Tô Diệu Ngôn sao?”

Phương Nguyệt Di sửng sốt, cô ta cướp lấy cái điện thoại để nhìn, trong ánh mắt lập tức tràn ngập ghen tỵ —— Khuôn mặt này chính là tài nguyên lớn nhất của Tô Diệu Ngôn!

Vai diễn mà công ty giao cho Tô Diệu Ngôn là một cô thư ký.

Tuy không có nhiều cảnh quay, nhưng vẫn có một vài câu thoại, hơn nữa thường xuyên đi theo làm “phông nền” cho nhân vật chính, có thể coi như đã có rất nhiều cơ hội để lộ mặt rồi.

Thông qua lần xuất hiện trên hotsearch này, công ty đã nhìn ra được một chút tiềm năng trên người Tô Diệu Ngôn. Thời điểm này nhận vai diễn đó cũng là vì chờ Tô Diệu Ngôn tốt nghiệp xong có thể ký hợp đồng với công ty, nhỡ chẳng may lại bị người khác cướp mất.

Khi bắt đầu sự nghiệp, Tô Diệu Ngôn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Cô chỉ muốn tận dụng mọi cơ hội, tích lũy thật nhiều kinh nghiệm, mài giũa bản thân nhiều hơn để trở thành một diễn viên giỏi đích thực.

Trên đường về, Tô Diệu Ngôn nóng lòng ngồi nghiên cứu kịch bản trên tàu điện ngầm.

Đúng lúc nhìn ra được một chỗ có vấn đề thì Mạnh Nguyễn gọi điện thoại nhờ cô giúp đỡ.

“Nó nằm trong ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ của tớ, cái USB màu bạc.” Cô ấy nói: “Nếu cậu tìm thấy thì chỉ cần gửi đi hộ tớ là được. Tớ sẽ gửi địa chỉ lên Wechat của cậu.”

Tô Diệu Ngôn nói: “Không thành vấn đề. Bây giờ tớ tới lấy luôn sao? Dì Lam có nhà không?”

“Ba mẹ tớ đều không có ở thành phố B.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Cậu tới Minh Huy đi, tớ nói chuyện với Cáo Già rồi.”

“…”

Phó Doanh Xuyên biết được Tô Diệu Ngôn sẽ liên lạc với mình nên vẫn luôn chờ đợi nãy giờ.

Bru!

Tin nhắn Wechat nhảy lên.

— [Anh Phó, Nhuyễn Nhuyễn bảo em tìm anh để lấy USB, khi nào thì anh rảnh?”

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím: [7 giờ, nhà hàng La Nạp]

Trên khung chat luôn hiện “Đối phương đang soạn tin” rồi lại dừng lại. Phó Doanh Xuyên tò mò muốn biết cô viết cái gì mà dài vậy. Đợi một lát, đối phương trả lời lại ——

[Ồ]

“…”

***

Nhà hàng La Nạp nằm cạnh con sông Cẩm ở trung tâm thành phố.

Bây giờ đang là thời điểm chuyển giao giữa mùa hạ và mùa thu, gió đêm mát lạnh sảng khoái khi màn đêm buông xuống. Nhà hàng kê những chiếc bàn nhỏ ngay bên cạnh bờ sông, không ít cặp tình nhân đã tới đây vừa hóng gió vừa thưởng thức đồ ăn.

Tô Diệu Ngôn đứng ngoài cửa nhìn một hồi, trong lòng khó tránh khỏi ảo tưởng.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng.

Cô bước vào nhà hàng và báo tên Phó Doanh Xuyên. Người phục vụ dẫn cô đến bàn ăn có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất trên tầng hai. Đứng trước khung cửa sổ sát đất, dòng sông Cẩm giống như một chiếc đai được nạm đá quý, chậm rãi chảy xuôi.

Tô Diệu Ngôn xem qua menu một hồi.

Mỗi lần lật một trang, trong lòng cô đều thầm chửi đúng là cái đồ tư bản độc ác. Cô còn phải tính toán lại số dư trong thẻ, xác định rằng có thể “xẻo thịt” mà mời khách mới kiên nhẫn chờ đợi.

7 giờ, Phó Doanh Xuyên xuất hiện đúng giờ.

Kể từ lần gặp anh ở trong phim trường, Tô Diệu Ngôn chỉ thỉnh thoảng nói vài câu lịch sự trên Wechat với anh trong khoảng thời gian này. Bây giờ đối mặt như vậy, khoảng thời gian ngắn ngủi trong thang máy lại hiện lên rõ ràng trong lòng.

“Gọi đồ ăn chưa?” Phó Doanh Xuyên hỏi vậy khi ngồi xuống.

Tô Diệu Ngôn lắc đầu: “Em không biết anh thích ăn cái gì.”

Phó Doanh Xuyên gọi người phục vụ tới, gọi một vài món ăn và đồ tráng miệng đặc trưng. Tô Diệu Ngôn vội nói: “Buổi tối em không thể ăn quá nhiều, đồ ngọt thì bỏ qua đi ạ. Đồ ăn, đồ ăn cũng gọi ít một chút, ăn không hết sẽ rất lãng phí.”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô trong hai giây, cô liền quay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Những món này thì gói lại.” Anh nói: “Còn những món này thì mang lên.”

“…”

Người phục vụ rời đi, trong phòng tĩnh lặng đến khó xử.

Nhưng Tô Diệu Ngôn cũng muốn phá vỡ nó.

Người ta có làm gì sai đâu?

Từ đầu đến cuối đều là cô tự diễn một màn kịch yêu thầm, anh không nợ cô bất cứ thứ gì, thậm chí, anh còn giúp cô rất nhiều lần, thật lòng thương xót, coi cô như em gái. Vì vậy, cô cũng phải rộng lượng hơn một chút.

—— Chỉ cần coi Phó Doanh Xuyên như một người anh trai là được.

“Thật ra anh cũng không cần thiết phải đi một chuyến như vậy làm gì.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Nhuyễn Nhuyễn nói gần đây anh rất bận.”

Phó Doanh Xuyên cúi đầu uống trà, hoàn toàn bỏ qua sự chủ động của cô, đi thẳng vào vấn đề: “Học hút thuốc từ khi nào?”

“…”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô ngây người, cũng không biết đây là kỹ thuật diễn xuất hoàn hảo của cô hay là như thế nào. Anh lấy điện thoại ra, bấm vào Weibo. “Yêu tinh sườn xám” đã hạ nhiệt trên hotsearch, nhưng chỉ cần tìm kiếm thì nó vẫn xuất hiện.

Tô Diệu Ngôn nhìn thấy ảnh chụp, phản ứng đầu tiên không phải giải thích việc hút thuốc, mà là nghĩ rằng anh đã nhìn thấy.

Trái tim không thể kiềm chế được mà tung tăng nhảy nhót.

“Em mới bao nhiêu tuổi hả?” Anh nhíu mày nói: “Mẹ của em còn là bác sĩ, bà ấy cho phép em hút sao?”

Tô Diệu Ngôn nhịn cười, cố tình nói: “Mẹ em cũng mặc kệ em. Hơn nữa, đàn ông các anh đều có thể hút thuốc, tại sao phụ nữ lại không thể?”

Còn dám tranh luận nữa.

Phó Doanh Xuyên đang định giảng giải thì người phục vụ gõ cửa mang món khai vị vào.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Khi người phục vụ rời đi, anh đang định tiếp tục thì Phan Tiểu Bảo lại gọi điện tới hỏi về công việc ở công ty sáng nay.

Tô Diệu Ngôn cũng không nói gì nhiều, nhưng trong đó có một cảnh phải diễn rơi xuống nước khiến cô rất bối rối, dù sao cô cũng chỉ là một con vịt mắc cạn thôi.

“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Phan Tiểu Bảo hỏi: “Tình hình hiện tại của em nếu không thể xuống nước thì chắc chắn cũng không có người đóng thế đâu. Xem chừng đến lúc đó chỉ chờ bị đổi người thôi.”

Tô Diệu Ngôn thở dài, đành phải nói: “Lúc về em sẽ nghĩ lại sau, tạm thời không nói nữa.”

Ngắt điện thoại, cô đang định nói cho người nào đó rằng cô không hút thuốc, kết quả đối phương lại hỏi trước: “Diễn cảnh rơi xuống nước? Không biết bơi sao?”

“Vâng.” Cô gật đầu: “Lúc về em sẽ đăng ký tham gia một khóa học bơi cấp tốc, vẫn còn thời gian.”

Phó Doanh Xuyên gắp một miếng gan ngỗng đặt vào bát nhỏ, nhưng anh không ăn mà trầm giọng nói: “Anh có thể dạy em.”

“Hả?”

“Không thu học phí.” Anh nắm đúng trọng tâm của cô: “Nhưng…”

“Nhưng gì ạ?”

“Em không được hút thuốc nữa.”

“…”

Như này là không hút cũng phải thừa nhận là có hút đúng không?

“Còn nữa.” Anh còn chưa nói xong: “Tại sao em lại gia nhập được đoàn diễn bộ phim dân quốc đó?”

Theo như Mạnh Nguyễn và Phan Tiểu Bảo nói, “hành trình thành sao” của Tô Diệu Ngôn không hề bằng phẳng. Bởi vì diện mạo cùng với một vài yếu tố khách quan khác, cô luôn trong trạng thái không có gì để đóng phim.

Tại sao lại có thể tham gia một bộ phim điện ảnh chứ?

Nhắc đến chuyện này, Tô Diệu Ngôn cũng cảm thấy thần kỳ, liền nói với anh chuyện Tạ Hoài Thâm đặc biệt mời cô tới đóng phim.

“Tiểu Bảo nói em như vậy là may mắn, muốn trốn cũng không trốn được.” Cô cười ngây ngô, ánh mắt không chút tạp niệm nào.

Nhưng Phó Doanh Xuyên lại khó chịu.

Tạ Hoài Thâm… Đạo diễn… Thì ra là tên tiểu bạch kiểm (*) bước lên sân khấu muốn chạm vào vành tai cô.

(*) Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.

“Em bây giờ vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, bản chất vẫn chỉ là một sinh viên.” Phó Doanh Xuyên lại bắt đầu giảng giải: “Mọi việc vẫn phải lấy việc học làm trọng tâm. Sau khi tốt nghiệp ký hợp đồng với công ty quản lý, đến lúc đấy đóng phim chưa muộn.”

Tô Diệu Ngôn phản bác: “Không được. Các bạn cùng lớp với em bây giờ đều đã quay phim truyền hình, chưa kể đến việc còn đóng quảng cáo và webdrama nữa. Em với bọn họ cách nhau một khoảng rất lớn, nếu không cố gắng một chút…”

Nhưng lời này vào tai Phó Doanh Xuyên chính là sau này cô vẫn sẽ hợp tác với các đạo diễn như Tạ Hoài Thâm.

Anh lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Mọi việc đều phải chú ý tới trình tự, trình tự mà rối loạn thì kết quả nhất định sẽ không tốt.”

“…”

Anh nghiện việc giảng giải sao?

Ăn tối xong, Phó Doanh Xuyên đưa Tô Diệu Ngôn về nhà.

Cô vốn dĩ không quá vui, bởi vì dọc đường đi thể nào cũng phải nghe không ít những lời dạy bảo nữa. Nhưng nghĩ lại, dạy bảo thì cứ dạy bảo thôi, còn đỡ hơn là tiêu tiền. Hơn nữa, bữa cơm này cũng là do anh thanh toán, cô chỉ có ăn không uống không, từ chối người ta thì thật không biết điều.

Trong xe đang phát nhạc nhẹ.

Tô Diệu Ngôn tự hỏi tại sao không phải là một bản nhạc violin? Chẳng lẽ chia tay với Sầm San rồi nên để lại bóng ma tâm lý sao?

Cô lại tưởng tượng ra một cảnh tràn ngập kịch tính và tình cảm, nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được một người như Phó Doanh Xuyên sẽ như thế nào nếu gặp phải bóng ma tâm lý.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trong thang máy ngày hôm đó…

“Khi nào thì học bơi?” Người đàn ông bên cạnh hỏi.

Tô Diệu Ngôn thu lại suy nghĩ, trả lời: “Tùy vào thời gian của anh ạ, em rất rảnh.”

Phó Doanh Xuyên nói “Ừ”.

“Anh nói rồi đấy nhé, không thu học phí.” Cô phải diệt trừ tận gốc chuyện này.

Phó Doanh Xuyên quay đầu sang nhìn cô. Ánh đèn neon phản chiếu trên khuôn mặt anh, tạo thành một vầng hào quang, khi thì sáng khi thì tối tăm, lộ ra vẻ gợi cảm bí ẩn.

“Không thu.” Anh nói: “Nếu em thông minh trong một lần duy nhất, nói không chừng còn có khen thưởng.”

“…”

Tô Diệu Ngôn nhìn đi chỗ khác, thầm nghĩ “lão già” này thật thích quản người khác. Nhưng trong một góc khuất, cô vẫn khẽ mỉm cười.

Xe chạy tới dưới chân tiểu khu Danh Điển.

Tô Diệu Ngôn chợt nghĩ đến một chuyện khi đang tháo dây an toàn, liền quay sang hỏi: “Địa điểm bơi…” Cô không ngờ Phó Doanh Xuyên cũng đang chống khuỷu tay nhìn vào điện thoại.

Cùng với cái quay đầu này, cô làm rơi điện thoại của đối phương còn chưa nói đến, còn suýt nữa đụng phải mặt anh.

Không gian trong xe vừa tối tăm vừa lại nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người lập tức chỉ còn cách mấy centimet.

“Địa điểm nào?”

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, không chút né tránh.

Cô đột ngột siết chặt góc quần áo, mấy lần mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh. Cô nên nhanh chóng lùi lại mới đúng, nhưng cô lại bị kẹt lại trong đôi mắt màu hổ phách này, không thể nhúc nhích được.

“Địa điểm nào?”

Người đàn ông hỏi lại một lần nữa, ánh mắt anh như có như không mà quét qua chóp mũi và đôi môi cô.

Tô Diệu Ngôn khẽ cắn môi, lùi cơ thể lại phía sau!

“Không, không có gì ạ! Em lên trên trước!”

Cô nhanh chóng tháo dây an toàn ra, còn không quên nhặt điện thoại lên trả lại cho anh. Phó Doanh Xuyên nhanh tay nhanh mắt móc lấy dây túi xách của cô, cô lại bị kéo trở lại, ngồi xuống ghế dựa.

Sau lưng, người đàn ông chỉ cách cô không đến một cái nắm tay.

“Không được hút thuốc nữa.” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, mang theo sự uy nghiêm khó cưỡng.

Tô Diệu Ngôn gật đầu như giã tỏi, vội nói: “Nghe anh! Nghe anh tất!” Sau đó bỏ chạy.

Phó Doanh Xuyên nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, khẽ cười.

Trong mấy ngày qua, mỗi câu nói của cô đều khiến anh rất thoải mái.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Diệu Diệu: Haizz, quên đi, vẫn chỉ nên coi anh ấy là anh trai.

Người họ Phó nào đó: Ai muốn làm anh trai của em?

Diệu Diệu: Đòi hỏi cái gì! Nhìn anh bây giờ xem, chẳng khác gì muốn làm ba em cả!

Phó oan uổng: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play