Hiện tại tôi đang ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang bệnh viện… Được rồi, chính xác mà nói thì là bạn cùng phòng đang ngồi trên chiếc ghế ở hành lang bệnh viện, còn tôi đang ngồi trên đùi bạn cùng phòng.
Mấy người hỏi tôi vì sao trước mặt bàn dân thiên hạ có chỗ trống không ngồi mà lại ngồi đùi bạn cùng phòng hả?
Bởi vì mông tôi bị thương, tạm thời không thể ngồi trực tiếp trên ghế được.
Mấy người cũng đừng nghĩ linh tinh, mông tôi bị thương không liên quan chút gì đến bạn cùng phòng cả mà là do tôi tự mình tìm đường chết ngã từ trên ghế xuống.
Bạn cùng phòng thực tự nhiên mà một tay ôm eo tôi, một tay lướt di động. Tôi cố nhịn những ánh mắt của người đi đường hướng về chúng tôi, rụt cổ cúi đầu xem di động với bạn cùng phòng thì thấy tất cả nội dung cậu ấy tìm đều liên quan đến “xương cùng”, trong lòng lại ngọt ngào, hơi hơi vui vẻ.
Tôi vươn tay sờ gáy bạn cùng phòng, cậu ấy ngẩng đầu nhìn lại, tôi rút tay lại sờ mũi nói không có việc gì, cậu tiếp tục xem đi.
Bạn cùng phòng lại cất di động đi, biểu cảm nghiêm túc nhìn tôi hỏi tôi còn đau hay không? Tôi lắc đầu nhưng sự thật là mông vẫn đau. Cậu ấy ừ một tiếng, lại hỏi về sau tôi còn dám vội vàng trèo lên ghế hay không, tôi lại lắc đầu tỏ vẻ sau này không dám nữa.
Bạn cùng phòng dùng ánh mắt không có tí xíu tin tưởng nào nhìn tôi, tôi chột dạ vươn tay ngăn chặn tầm mắt thì lại bị cậu ấy nắm lấy. Tôi muốn rút tay lại nhưng không được, sau đó thấy hai bạn nữ đi ngang qua liên tục quay lại nhìn tôi và bạn cùng phòng, hơn nữa còn che miệng cười.
Tôi đỏ mặt rút tay khỏi tay bạn cùng phòng, dịch mông định đứng lên để tránh bị người ta hiểu lầm. Bạn cùng phòng lại vòng chặt lấy eo của tôi không chịu buông, thậm chí còn dùng ánh mắt cảnh cáo không cho tôi lộn xộn.
Tôi nhón chân thay đổi vị trí để tránh chân bạn cùng phòng bị tê mỏi, thì thầm, “Bọn họ đều nhìn, tớ ngượng.”
Bạn cùng phòng lại rất thản nhiên, còn đúng lý hợp tình đáp lại, “Cậu có thể hào phóng nhìn lại, như vậy người ngượng ngùng là bọn họ chứ không còn là cậu nữa.”
Tôi mở miệng nhìn bạn cùng phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy cậu ấy nói cũng đúng nhưng rồi lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.
Cũng may đến cuối cùng xương cốt không có vấn đề gì, bằng không thật sự là một phiền toái lớn.
Tôi nghe bác sĩ vừa kê đơn vừa dặn dò những việc cần chú ý, liên tục gật đầu cho tới khi bác sĩ nói với bạn cùng phòng một câu, “Cháu là bạn của cậu ấy à, có rảnh thì giúp cậu ấy chườm nóng và mát xa, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tôi sửng sốt một chút, trong đầu tưởng tượng đến cảnh bạn cùng phòng giúp tôi mát xa theo lời bác sĩ, vội vàng đỏ mặt xua tay, “Không cần, không cần, cháu uống thuốc là được, uống thuốc là được.”
Bác sĩ liếc tôi một cái, đại khái cho rằng tôi bày trò quỷ, sau đó động tay tiếp tục kê đơn.
Tôi quay đầu nhìn bạn cùng phòng, bạn cùng phòng thấy tôi mở miệng thì lập tức bảo, “Nghe lời bác sĩ sẽ nhanh khỏi.”
Bác sĩ nghe bạn cùng phòng nói như vậy thì tặng cậu ấy một nụ cười khen ngợi, xé đơn thuốc xuống đưa cho tôi, “Không sai, nghe lời bác.”
Bọn họ đã như vậy, tôi…
Tôi đương nhiên vẫn là không thể không từ chối.
Đùa gì chứ, chỗ tôi bị thương là xương cùng nha, nếu để bạn cùng phòng mát xa thế chẳng khác nào phải lộ mông cho bạn cùng phòng xem cả, này cũng quá kích thích rồi đó?!
Sau khi lên taxi, tôi cực kỳ kiên định nghiêm túc bày tỏ với bạn cùng phòng rằng tôi không cần mát xa.
Bạn cùng phòng quay đầu nhìn tôi, câu chữ rõ ràng, “Ngày mai học xong môn tự chọn thì lập tức trở về ký túc xá, tôi ở trên giường chờ cậu.”
Hai tay tôi bắt chéo nhau tỏ vẻ không đời nào.
Bạn cùng phòng nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi quay đầu đi. Tôi cho rằng cuối cùng thì cậu ấy cũng tôn trọng lựa chọn của tôi, không ngờ cậu ấy lại ném trả một câu, “Ngày mai tôi đi học giúp cậu, cậu ngoan ngoãn ở trên giường chờ tôi.”
“…”
Cảm nhận được ánh mắt ái ngại đến từ tài xế taxi, tôi nghiêng người đối diện với cửa sổ, dự tính cả đoạn đường này sẽ không để ý tới bạn cùng phòng chuyên quyền kia nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT