Trước khi tiến vào đại học tôi đã nghĩ đến tình anh em hữu nghị giữa bốn người, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sinh hoạt hòa thuận cậu mua cơm cho tôi tôi đăng ký cho cậu.
Sau khi vào đại học tôi mới biết cái gọi là nghĩ thì hay, dù sao… suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ.
Vốn tôi có ba bạn cùng phòng thế nhưng người bạn ở giường trên tôi muốn học lại.
Tôi đoán có lẽ cậu ấy muốn thi Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, vì vậy quay sang giao lưu thân thiện với hai bạn học còn lại.
Tuy nhiên hai vị bạn học này, một người vừa nói chuyện điện thoại với mẹ vừa cào tường, một người đeo tai nghe nhắm mắt trầm tư.
Tôi nhìn người này rồi nhìn người kia, ừm… Mới khai giảng xong mà tôi đã hiểu rõ cảm giác cô đơn là như thế nào.
Đương nhiên sau đó tôi vẫn làm quen được với hai bạn học này.
Tuy không quá thân thiết nhưng nhưng vẫn ra dáng bạn cùng phòng sống chung hòa thuận.
Tôi bảo bọn họ gọi tôi anh cả, tôi gọi hai người họ là em ba và em út.
Cũng không biết vì sao, mỗi khi em ba và em út ở chung với nhau tôi lại cảm thấy quái quái.
Tôi nghĩ có lẽ do sở thích và hứng thú của chúng tôi khác nhau. Khi đề cập đến vấn đề nào đấy, bọn họ nói suốt một đoạn đường nhưng tôi chỉ có thể nghe chứ không thể chen vào được câu nào, thế có xấu hổ không cơ chứ.
Cũng may bầu không khí xấu hổ này cũng không duy trì bao lâu thì tôi thoát kiếp FA.
Bạn gái tôi học chuyên ngành khác, lớn hơn tôi một tuổi.
Mấy người đừng hỏi tôi cô ấy trông như thế nào, dù sao người yêu trong mắt hóa Tây Thi, tôi cảm thấy cô ấy đẹp nhất.
Thoái kiếp FA tôi cực kỳ sung sướng, mỗi ngày qua đi đều hạnh phúc vui vẻ.
Tôi cho rằng hai cún độc thân trong kí túc xá sẽ hâm mộ tôi, mỗi ngày nhìn thấy tôi hẹn hò sẽ bị kích thích sau đó sẽ lựa một cô bạn trong số những người gửi tin nhắn hẹn hò tới rồi sa vào lưới tình.
Kết quả hai vị này chẳng có phản ứng gì, sau khi chúc phúc cho thôi thì việc gì cần làm vẫn cứ làm, không có một chút tâm tình muốn yêu đương.
Hơn nữa tôi không trở về kí túc xá thì cảm tình của bọn họ lại càng tốt, điều này khiến cho tôi cảm thấy trước đây mỗi khi có thêm tôi thì có phải bọn họ đều cảm thấy tôi là thứ thừa thãi?!
Tôi nói điều này cho bạn gái nghe thì cô ấy bày ra biểu cảm phức tạp nhìn lại tôi sau đó lắc đầu.
Tôi hỏi cô ấy sao thế, cô ấy mỉm cười thần bí ngó nghiêng xung quanh rồi nói ra một câu làm tôi ngớ người.
Cô ấy nói, có thể em ba và em út là một đôi, bọn họ đang yêu nhau.
Tôi sửng sốt hồi lâu, lúc tỉnh lại thì cười to xua tay, phản bác lại lời của bạn gái.
Làm sao em ba và em út là một đôi được, tôi không cảm thấy giữa bọn họ có cái gì cả, đó chẳng phải là tình hữu nghị bình thường giữa bạn cùng phòng à.
Hơn nữa, lần trước em ba còn tìm tôi khóc lóc kể lể em út đột nhiên không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa, còn hỏi tôi tại sao nữa cơ mà?
Nào có cặp tình nhân nào đang yêu đương lại không biết vì sao đối phương không để ý tới mình cơ chứ.
Bạn gái nói tôi khờ, chê tôi không nhận thức rõ sự thật, còn kiên trì giảng giải giữa em ba và em út thực sự có cảm tình. Còn nói cái gì mà em út là công phúc hắc, em ba là thụ đáng yêu, liên thiên đến mức tôi chẳng hiểu gì.
Tôi mang trạng thái không hiểu ra làm sao đưa bạn gái về kí túc xá sau đó mới trở lại kí túc xá của mình.
Cho đến trước khi đẩy cửa phòng kí túc xá ra tôi vẫn tin tưởng vững chắc quan hệ giữa em ba và em út là mốt quan hệ giữa hai người đàn ông thuần khiết.
Nhưng sau khi mở cửa tôi đã tự cho mình một cái tát rồi lập tức đóng cửa lại.
Xoay người tiến vào phòng kí túc xá bên cạnh, tôi mỉm cười, cảm thấy bạn gái thật là lợi hại, vậy mà tôi còn lớn tiếng phản bác cô ấy, tôi đúng là thằng ngốc.
Buổi tối hôm đó tôi ở phòng kí túc xá bên cạnh một giờ, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng thế nào mới là kí túc xá nam bình thường.
Nếu không phải thật sự không chịu nổi mùi vị khủng khiếp giữa tất thối và mì gói thì tôi cũng chưa trở về đâu.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao sẽ cảm thấy xấu hổ khi đi cùng em ba và em út?
Bởi vì tôi thật sự là kẻ dư thừa.
Tôi được gọi với một danh từ cực kì chói lóa, đó là bóng đèn.
Bàn tay vươn ra rồi rụt lại, vươn ra rồi rụt lại.
Lặp lại vài lần thì cửa bỗng được mở ra từ bên trong, là em út.
Tôi gãi đầu cười ngây ngô, xấu hổ lại không mất lịch sự hỏi cậu ấy, “Xong rồi à?”
Sắc mặt em út chợt thay đổi rồi nhanh chóng khôi phục lạnh lùng, quay đầu hướng ánh mắt vào trong.
Tôi cũng lén nghiêng đầu nhìn, cho rằng hẳn là em ba đang bò trên giường, kết quả vậy mà cậu ấy đang ngồi trên ghế của em út mở laptop xem anime.
Tôi không quá hiểu nhưng cũng biết giữa hai người đàn ông sẽ trải qua chuyện gì.
Trước mắt tôi cảm thấy em út chưa thành công.
Có lẽ em út nhìn ra được nghi ngờ của tôi, cậu ấy nhíu mày gọi tôi ra ngoài nói chuyện, trước khi đóng cửa còn quay đầu dặn em ba đừng xem quá lâu.
Tôi chẹp miệng lắc đầu.
Tôi cho rằng em út muốn lên sân thượng tán gẫu mà không ngờ cậu ấy sẽ xuống lầu, lý do là bữa tối em ba ăn quá ít, cậu ấy muốn ra ngoài mua bữa khuya.
Nói thật tôi cảm thấy mình vừa bị nhét thức ăn cho chó, nhưng rõ ràng tôi đâu phải cún độc thân, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi không do dự nhiều, xuống lầu đi trên đường thấy không có ai thì vội vàng hỏi quan hệ giữa em út và em ba rốt cuộc tốt lên từ bao giờ, vậy mà giấu tôi lâu như thế, tôi có phải người cổ hủ không thông tình đạt lý đâu.
Em út liếc tôi một cái, hẳn là than một tiếng sau đó mới bình tĩnh nói với tôi quan hệ giữa cậu ấy và em ba chưa khá hơn.
Tôi lại ngơ ngác, em út nói không khá hơn nhưng vừa nãy lúc đẩy cửa tôi rõ ràng trông thấy em út và em ba dính thành một khối, mặt dán mặt xem máy tính cơ mà.
Tôi dám nói giây tiếp theo bọn họ có thể hôn nhau, tiện đà như này như nọ, rồi lại như nọ như này.
Cho nên tôi mới chạy sang phòng bên cạnh tránh né một giờ.
Kết quả tôi hít thở không thông lâu như vậy là do tôi mù à?
Em út thừa nhận với tôi là thích em ba, hơn nữa muốn cải thiện quan hệ với cậu ấy.
Tôi ủng hộ cậu ấy, cổ vũ cậu ấy thổ lộ công khai.
Bởi vì tôi cảm thấy em ba cũng có cảm tình với em út, nếu không cũng không vui vẻ ôm ôm ấp ấp với em út đâu.
Em út lại nói cậu ấy có kế hoạch của mình, còn uyển chuyển biểu đạt hy vọng tôi không can thiệp vào cũng như cố gắng hết sức tạo không gian riêng tư cho bọn họ.
Tôi đột nhiên hiểu ra ý nghĩa công phúc hắc mà bạn gái nói.
Tôi cầu nguyện thay cho em ba.
Giúp người thành công là một đức tính tốt, sau khi em út mở miệng tôi cũng không so đo nữa.
Được rồi, nói thật là tôi cũng cực kỳ cảm ơn em út đã cho tôi một cái cớ để kéo dài thời gian hẹn hò với bạn gái.
Đây đúng một mũi tên trúng hai cái đích.
Nhưng mà so với tôi thì em út chẳng dễ dàng gì. Tôi đã dọn ra ở chung với bạn gái mà cậu ấy còn chưa theo đuổi được em ba, nhìn mà tôi cũng sốt ruột thay.
Trường học đồn thổi chuyện tình yêu giữa em ba và em út, tôi vừa xem vừa cười rồi lại vô hình chung có cảm giác chua xót của một ông bố.
Bạn gái nói đây là tôi nhập diễn quá sâu, hoàng đế không vội thái giám gấp.
Tôi không phản bác lại cô ấy, dù sao tôi có phải thái giám hay không thì cô ấy cũng rõ ràng.
Sau đó, mẹ em ba tới.
Tôi chưa từng gặp một người mẹ nào như thế này, thật sự cực kỳ tiến bộ phóng khoáng.
Tôi hâm mộ nhưng hình như em ba lại buồn phiền, về điều này thì tôi không hiểu.
Cụ thể quan hệ giữa em út và em ba tốt lên từ khi nào tôi không rõ lắm. Chỉ là ngày nào đó lớp họp mở họp sau đó tôi để quên chai nước ở phòng học nên quay lại, từ khe cửa tôi chợt thấy hai người họ đang hôn môi.
Chẹp chẹp, còn là em ba chủ động, em út cười không giống em út trong quá khứ nữa.
Sự thân mật kia làm tôi đỏ mặt, lại vô hình chung bị nhét cơm chó nữa rồi.
Tôi còn phải giúp bọn họ canh cửa sợ chẳng may có người quay lại giống tôi.
Tuy rằng chuyện tình của bọn họ nửa thật nửa giả mà truyền tai nhau trong trường học từ lâu rồi nhưng tôi biết không phải ai cũng thấu hiểu loại cảm tình giữa bọn họ.
Sau khi bạn gái biết chuyện này đã tặng tôi một like, còn bồi thường cho tôi một nụ hôn.
Tôi ôm cô ấy thật chặt, không khỏi cảm thán.
Cũng may tôi không phải cún độc thân, tôi còn có cô ấy, nếu không hiện tại đã bị em ba và em út bỏ lại một mình trong kí túc xá, quả là thê lương.
Bạn gái sờ đầu cún của tôi rồi nhét cho tôi một miếng bánh quy hình miếng xương cho cún, hỏi tôi em ba và em út sống chung rồi à, có phải về sau những bài viết nghiên cứu tình cảm giữa hai người bọn họ sẽ không còn để xem nữa đúng không.
Tôi cảm thấy đúng là vậy, dù sao người cũng đi rồi, ân ái thế nào thì mấy người kia cũng không nhìn thấy, làm sao mà tìm tòi nghiên cứu được nữa.