Hiện tại tôi và bạn cùng phòng đang đứng ở trước cửa phòng học – giảng đường. Hai tiết học sắp tới, bốn lớp, hơn hai trăm học sinh.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người trong phòng học, tôi lập tức hèn mọn cúi đầu càng thấp, tránh sau lưng bạn cùng phòng, duỗi tay chọc eo cậu ấy.
Tôi chọc bạn cùng phòng ý muốn bảo cậu ấy đi nhanh hơn một chút thế nhưng bạn cùng phòng lại hiểu lầm, cậu ấy quay người đứng đối diện với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn bình tĩnh tựa như chẳng để ý đến những ánh mắt hóng chuyện nhìn về phía chúng tôi, hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn tôi, “Trên mặt đất có tiền à?”
Tôi sửng sốt, cúi đầu ngó qua ngó lại xác định không có một đồng nào mới ngẩng lên lắc đầu.
Bạn cùng phòng bất động, ngưng mắt nhìn tôi hồi lâu sau đó khoé môi hơi nhếch lên, theo sau đôi môi mấp máy.
Hai chúng tôi cách nhau cũng gần, hơn nữa tôi còn đang nhìn chằm chằm mặt cậu ấy nên có thể hiểu ngay cậu ấy muốn nói gì.
Cậu ấy mắng tôi ngu ngốc?!
Hừ, thiếu đánh lắm rồi đó.
Nhưng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi cũng chẳng thể động thủ, chỉ có thể giơ nắm đấm lên, đẩy bả vai cậu ấy nhắc nhở mau đi vào.
Bạn cùng phòng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn tôi vài lần, tôi nhìn cũng thấy mệt thay cậu ấy, sợ lát nữa cậu ấy bước hụt rồi ngã sấp mặt nên dứt khoát vòng qua cậu ấy vượt lên trước sau đó vẫy tay bảo cậu ấy nhanh đuổi kịp.
“Hai người đủ rồi đấy.”
Tôi và bạn cùng phòng vừa đi tới hai chỗ mà anh cả giữ cho từ trước thì anh cả đã lắc đầu che mặt phun ra một câu.
Tôi rất khó hiểu, liếc qua bạn cùng phòng một cái, hỏi cậu ấy, “Có ý gì?”
Bạn cùng phòng quay đầu, chưa giải đáp thắc mắc cho tôi đã đẩy tôi ngồi vào trong gần chị dâu còn cậu ấy ngồi ngoài.
Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, chào hỏi chị dâu rồi kéo ghế định ngồi xuống.
Chị dâu lại đột nhiên đẩy tôi, nói nhỏ, “Chờ một chút!”
Tôi chưa đứng vững, bị chị dâu mạnh mẽ đẩy một cái tức khắc ngã vào đùi bạn cùng phòng, ngơ ngác không thôi.
Bạn cùng phòng ôm tôi, nhìn chị dâu và anh cả, khẽ nhíu mày, “Hai người…”
Anh cả vẫn che mặt như cũ, vẫy vẫy tay với chúng tôi, chị dâu nhìn tôi cười hehe, móc một chiếc đệm mềm từ trong túi dưới ngăn bàn ra đưa cho tôi, còn chớp mắt hai cái, rất có ý tứ “cậu hiểu mà”.
Nhưng… tôi thật sự không hiểu gì hết!
Trời nóng thế này, chị dâu đưa cho tôi cái đó làm gì?!
Nắm lấy chiếc đệm xúc cảm rất thoải mái, tôi muốn hỏi lại nhưng chị dâu và anh cả đã ghé vào nhau thì thầm to nhỏ nên tôi cũng không tiện quấy rầy.
Tôi chỉ có thể quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lại không nhìn tôi mà nhìn đệm mềm. Tôi dùng khuỷu tay chọc cậu ấy, cậu ấy mới ngước mắt lên.
Tôi đang muốn hỏi thì cậu ấy đã lấy đệm mềm trong tay tôi đặt xuống ghế, vỗ vỗ eo tôi, giọng nói trầm thấp dán sát bên tai, “Không sao hết, ngồi đi.”
“À.”
Bạn cùng phòng đã nói như vậy thì tôi cũng đành ngồi xuống.
Khỏi phải nói, ngồi lên xác thực thoải mái.
Nếu sớm biết… nếu sớm biết dụng ý của chị dâu, tôi tình nguyện chịu đựng chứ tuyệt đối không dùng cái đệm kia.
“Haiz…”
Ôm di động lướt web, giờ phút này lòng tôi rối như tơ vò.
Nhìn bạn cùng phòng ở trước mặt tựa như không có việc gì dọn dẹp cái bàn, tôi nâng chân đạp lên mông cậu ấy ý đồ muốn dùng ngón chân kẹp thịt. Thế nhưng dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng không kẹp được miếng thịt kia nên chỉ đành từ bỏ mà dùng sức ấn vài cái.
Bạn cùng phòng vẫn dọn dẹp cái bàn như cũ, đầu cũng chẳng quay lại lấy một lần.
Tôi rầm rì hai tiếng, cậu ấy mới quay đầu lại hỏi, “Xem xong rồi?”
Tôi trợn to mắt nhìn cậu ấy chằm chằm, làm sao cậu ấy biết vừa rồi tôi xem cái gì?
Bạn cùng phòng khẽ cười, đột nhiên trở tay nắm lấy cổ chân của tôi, xoay người dựa lưng vào bàn.
Tôi thấy khóe môi cậu ấy giữ nụ cười như có như không là biết chắc cậu ấy biết dụng ý của chị dâu.
Tôi hừ một tiếng, động chân muốn mượn lực đá cậu ấy, kết quả, khụ, không tìm đúng địa phương, đá phải địa phương không nên đá. Tôi sợ tới mức nhanh chóng rụt chân lại ngồi ngay ngắn, bối rối nhìn đũng quần của bạn cùng phòng, sợ bản thân không cẩn thận đã chặt đứt niềm vui nửa đời sau của bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng buông bàn tay nắm lấy cổ chân tôi xuống, hàng mi nhíu lại dần thả lỏng, hẳn là không có việc gì. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi thở hổn hển, thấp giọng hỏi, “Tức giận à?”
Tôi gãi gãi đầu, gác hai chân lên ghế, ngón tay nghịch đầu ngón chân, vội vã lắc đầu rồi đáp, “Không dám, thật sự không dám. Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn.”
Bạn cùng phòng không nói gì, không khí tức khắc trở nên quái lạ.
Tôi cúi đầu, không nhịn được kéo quần áo xoa xoa hai lỗ tai nóng bỏng, thừa dịp bạn cùng phòng chưa phản ứng lại bèn nhảy xuống đất, xỏ lép lê sau đó chạy về phía cửa ra vào.
Mở cửa, gió mát thổi tới làm tôi thoải mái hít sâu một hơi.
Tôi không dám quay đầu nhìn bạn cùng phòng, tôi khẳng định vẻ mặt bây giờ của cậu ấy là buồn bực cực kỳ muốn xử lý tôi.
“Tớ đi mua que kem, hôm nay nóng quá.”
Nói xong tôi đang muốn đóng cửa thì bạn cùng phòng không biết đến phía sau tôi từ lúc nào đã giữ ván cửa lại, bất đắc dĩ thở dài rồi nói, “Mang về cho tôi một que… để dập lửa.”
Cậu ấy muốn ăn, tôi chắc chắn sẽ chiều theo.
Tôi ra dấu ok với cậu ấy rồi cũng không đóng cửa nữa, cứ thế nhấc chân ra ngoài, ừm sốt ruột đi mua kem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT