Hôm sau, Hoa Nguyệt Viện đối diện với Thanh Hương Viện không ngừng vang lên những tiếng hét chói tai. Tất cả mọi người ở Hoa Nguyệt đều người không ra người, ma không ra ma. Mặt họ nổi đầy mụn nước. Cả người và miệng cũng nổi vô số mụn nước to nhỏ. Chỉ cần lấy tay khẩy thì mủ và máu chảy không ngừng. Nhìn là mắc ói. Chưa kể khắp người ngứa ngáy. Khiến nhiều người không chịu được dùng tay ra sức gãi ngứa. Cả người như bị lở loét. Nhiều cô nương không ngừng khóc lóc thảm thiết như sắp bị cắt tiết. Mùi tanh nồng bốc lên. Làm ai đi qua Hoa Nguyệt Viện cũng phải bịt mũi lại.

Trong Hoa Nguyệt Viện không một ai dám bước ra ngoài. Cho mời đại phu họ cũng không dám đến.

“Xin hãy đến chỗ khác đi.”

Mời được đại phu đến vừa bước vào họ đã tông cửa bỏ chạy.

“Á.. quỷ..”

Hoa Nguyệt tú bà gần như trút sạch túi tiền mới mời được một đại phu đến xem mạch. Lão đại phu là chỗ quen biết. Không nỡ nhìn người ta sắp chết mà không cứu. Nhưng sau khi bắt mạch cũng lắc đầu. Bởi vì ông lão mạch tượng thấy quá kỳ lạ:

“Ta cũng bó tay. Không biết bệnh gì.”

Tú bà ngã xuống đất gào thét:

“Ông trời diệt ta rồi!”

Một hồng y từ trên trời bay xuống:

“Ta diệt các ngươi nha. Haha.”

Hoa Nguyệt tú bà mặt mũi lem luốt như quỷ dạ xoa lết đến chân Thiên Tuyết:

“Cô nương, người tha cho chúng ta một con đường sống đi.”



“Được thôi.”

Thiên Tuyết ném cho bà ta một lọ thuốc nhỏ rồi bay đi.

Lang Vương hình bóng hồng y đi xa mới đi theo. Anh biết chắc với tính tình của Thiên Tuyết thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Cả Hoa Nguyệt Viện chỉ một đêm gần như chết không còn một bóng người.

A Liên hỏi mới biết do Thiên Tuyết gây ra. Ma Thiên Tuyết cười bảo:

“Ta chỉ mới nghiên cứu thuốc nhưng chưa có thời gian nghiên cứu thuốc giải.”

Lang Vương xen vào:

“Ngươi đưa gì cho bà ta vậy?”

Thiên Tuyết lạnh nhạt nói:

“Một loại thuốc độc mới khác. Ta muốn xem nó như thế nào trên con người. Ta cũng không ngờ họ chết nhanh như vậy.”

A Liên và Uyển Uyển rùng mình.

A Liên tự hỏi:

“Thiên Tuyết của ta ngày xưa đâu rồi? Huhu.”



Từ đó, không còn ai nhắc đến Hoa Nguyệt Viện nữa.

Về phía của thư sinh Mục Bảo sau khi tỉnh dậy tính rời đi thì thấy được dung mạo thật của Thiên Tuyết lại như người mất hồn. Không chịu rời đi. Thiên Tuyết đau đầu. Xinh đẹp quá cũng là một cái tội.

Ai bảo thư sinh thì dễ bắt nạt. Riêng cô nghĩ. Đáng sợ nhất là mấy con mọt sách mở miệng ra là thánh hiền này kia. Mà đuổi không chịu đi. Miễn cưỡng thu nhận vậy. Xem như là phu tử cho đám tiểu tử cô thu nhặt được.

Coi như cô nuôi thêm một nam nhân đi. Cô phải ghé qua hậu cung nam sủng của mình mới được. Đầu tiên, Thiên Tuyết muốn thăm Âu Dương Sơn nha.

Tên nam nhân cặn bã này không biết từ đâu rớt xuống đây. Được cô nhặt được. Anh ta không thích nữ nhân. Chỉ thích nam nhân. Mà hậu cung của cô thì vô số mỹ nam nha. Không biết anh ta có phá banh cái hậu cung của cô không nữa.

Chưa bước đến cửa căn phòng của Âu Dương Sơn thì Thiên Tuyết đã nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của anh ta rồi. Thôi vẫn là nên đi thăm Thuần Tuyết ngây thơ của cô đi cho chắc ăn. Tránh ảnh hưởng đến thú tính của bọn nam nhân đó. Mà hình như không phải, là hứng thú của chúng chứ vậy mới đúng. Mở cửa ra, Thiên Tuyết bất ngờ nha:

“Không có Thuần Tuyết ở phòng? Cậu ta không quen biết ai? Có thể đi đâu được chứ? Lạ thật.”

Đến phòng nam sủng thứ ba. Phòng này của mỹ nam Ngọc Minh Đoàn. Nam sủng hiền lành nhất của cô nha. Anh ta đang ngồi uống rượu với Hoàng Phong là hộ vệ của cô nha. Từ lúc nào họ lại có thể có nhã hứng tay nâng chén rượu miệng ngâm thơ thế này. Thấy Thiên Tuyết đi vào hai người cùng quay lại nói:

“Đến đây ngồi đi. Uống một chén cho ấm bụng.”

Cô ngồi vào bàn chủ yếu là phá mồi thôi. Nghe họ kể về phương Bắc tuyết trắng. Cô cũng muốn đi nha.

Uống vài chén Thiên Tuyết hơi mơ màng. Cô say thật rồi nha. Mà không, cô chưa say. Thiên Tuyết bước thấp bước cao đi về phòng của những nam sủng khác.

Hôm nay, cô Ma Thiên Tuyết nhất định sẽ sủng hạnh một mỹ nam sủng để biết mùi vị của mỹ nam là như thế nào? Haha. Hai mắt bắt đầu mờ dần. Thiên Tuyết không biết là mình đã đi đến phòng của Lang Vương. Nếu cô biết có mười lá gan cũng không dám đến đó. Bởi vì có thể đến nhưng muốn đi thì hơi bị khó nha. Haha.

Cô không gõ cửa. Mỹ nam tất cả đều là của cô cần gì phải gõ cửa chứ. Bước vào phòng, một làn sương bốc lên do hơi nóng của nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play