Không biết có phải do độc Hắc Ma Liên hay không nhưng Lang Diêm sinh ra lại đen như cục than. Ma Thiên Tuyết nhìn con trai đen thui cũng vô cùng buồn bực nhưng đứa con nàng sinh ra lại giống nàng yêu thích nghiên cứu độc được trầm lắng thích yên tĩnh đôi khi cô độc đến đáng sợ. Hắn thường xuyên trốn trong phòng.
Một hôm lại bỗng nhiên ra ngoài trời tối đen mới về mà khi về lại thấy hắn nhặt về một nam hài ăn mày. Nhưng đang tắm rửa cho nam hài lại la hét thất thanh kinh động mọi người bắt nàng một hai phải tắm rửa té ra là một tiểu cô nương. Sau lưng tiểu cô nương còn có một cái bớt hình con bướm.
Ma Thiên Tuyết đặt tiểu cô nương là Hồ Điệp. Tiểu cô nương luôn sợ mọi ngươi núp sau lưng Lang Diêm đôi mắt tròn xoe nhìn mọi người vây quanh. Tiểu tử Lang Diêm sinh ra tưởng mặt liệt hiếm khi lại cố gắng cười biết an ủi dỗ dành tiểu cô nương khi cả căn phòng đều phải bật cười.
"Tiểu Điệp ngoan có ca ca bảo vệ muội sao này sẽ không còn ai dám ăn hiếp muội nữa đâu."
Khi Âu Thiên trở về từ Tây Vực liền chạy tới Ma Cung liền gặp phải Hồ Điệp ngày nào đã lột xác thành mỹ nhân xinh đẹp.
" Thiên Băng, muội thật xinh đẹp."
Hồ Điệp ngại ngùng đáp:
" Huynh có thể gọi ta là Tiểu Điệp."
Một viên đá từ trên trời rơi xuống trúng mặt hắn một cái bốp.
Cô nương bạch y từ trên trời nhẹ nhàng bay xuống phất tay áo mắng hắn.
" Đồ ngu ngốc."
Ma Thiên Băng giận dỗi quay đầu đi vào phòng đóng cửa một cái rầm.
Âu Thiên cũng bất ngờ trước sự xinh đẹp động lòng người của nàng tính tình thì lại không thay đổi xấu tính như xưa luôn chỉ muốn bắt nạt hắn liền vội chạy theo.
Lang Diêm mặt liệt cũng đồng thời xuất hiện ôm lấy tiểu hồ Điệp của hắn về phòng. Dòng họ Âu khi toàn những kẻ phong lưu không ra gì hắn phải cẩn thận dạy dỗ lại tiểu hồ Điệp kẻo không mang lại mất trắng mấy năm nuôi bên người.
Lang Diêm tức giận ôm nàng vào lòng ép lên giường lăn lộn.
" Đúng là ta ghen."
Tiếng cười trong veo vang lên trong phòng. Tiếp theo là tiếng khóc lóc van xin tha của ai đó đến tận trời sáng.
Âu Thiên nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại. Quyết định leo cửa sổ vào thì lại bị đá văng ra lăn lóc dưới đất. Mấy lần như thế cũng tức giận bỏ đi.
Ma Thiên Băng cũng giận dỗi không chịu ăn cơm. Nàng chờ hắn 10 năm. Ấy thế mà hắn dám không nhận ra nàng. Tức muốn bể phổi đau lòng nằm trên giường muốn khóc. Mùi hương tôm đất sào tỏi bay thoang thoảng trong mũi nàng. Căn phòng ngập tràn mùi tôm đất nàng nhìn lại không biết từ lúc nào trên bàn đã có đủ một bàn ăn thơm ngon hương thơm khiến bụng nào réo rắc.
Liếc ai kia đang ngồi ngốc nhìn nàng.
" Nàng giận cũng rất đẹp."
" Ngươi chỉ khéo nịnh nọt."
" Ta còn khéo những thứ khác nữa."
Vừa bóc vỏ tôm đút cho nàng ăn thỉnh thoảng nàng còn cố tình cắn ngon tay hắn.
" Đến lượt ta ăn nàng."
Ma Thiên Tuyết và Lang Vương ngồi trên mái nhà nhìn lũ nhỏ hòa thuận cũng yên lòng rời khỏi Ma Cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT