Dạo này, nghe đồn Thanh Hương Viện các cô nương đều là người không sạch sẽ, lừa đảo khách..
Tin đồn cuối cùng cũng đến tai của Thiên Tuyết. Cô nghĩ Thanh Hương Viện chẳng thù với ai ngoài nhóm những tên mặt sẹo. Mà chúng thì đã xuống mồ hết rồi. Nếu là người thân hay huynh đệ của chúng muốn trả thù thì chắc hẳn phải mang dao xông vào đây rồi. Suy nghĩ mãi không ra làm cô bực bội trong người:
“A Lang, mau ra đây.”
Một cái bóng lướt qua nhanh như gió xuất hiện. Lang Vương trả lời:
“Có ta.”
“Điều tra người tung tin đồn.”
“Được.”
Chiếc Bóng đó lại biến mất như chưa từng có mặt trước đó. Sư phụ Bất Đạt đúng là dụng tâm hơn người. Chỉ có ông ta mới có thể huấn luyện một con A Cẩu ngốc nghếch thành một con Lang Vương thôi.
Bất Đạt ở trong núi hắc xì liên tục. Ông quát tháo:
“Khốn kiếp, kẻ nào dám chửi lão phu. Thật không muốn sống mà. Ta bắt được nhất định sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn cho mãnh thú của ta ăn.”
Thiên Tuyết lại ngồi lười biếng trên chiếc ghế được trải lông trắng như tuyết, mềm mại như lông hồ ly. Đây là một con thú cô săn được trong Tuyệt cốc. Cô cũng không biết nó được gọi là gì nữa.
Vài phút sau, Lang Vương lại xuất hiện. Anh nói:
“Là Hoa Nguyệt viện đối diện mua chuộc những bà tám xung quanh đây nhằm hắt nước bẩn cho chúng ta.”
Thiên Tuyết khó xử. Cô chưa từng giết các cô nương nha. Với không biết ra tay như thế nào. Nhớ đến cô mới chế ra một loại độc dược mới. Liền lấy một lọ nhỏ ra. Thiên Tuyết đắc ý cười:
“Đem bỏ vào giếng nước của chúng.”
“Được.”
Sau khi Lang Vương đi thì Thiên Tuyết ôm bụng cười to:
“Để ta xem các ngươi còn có thể nói hay không?”
Một tràn cười ghê rợn. Ngại ngùng. Phải biết kiềm chế nha. Haha.
Lợi dụng Lang Vương vừa đi khỏi. Thiên Tuyết hay một xiêm y màu lam vào và lén lúc đi ra ngoài. Vừa đi vừa thầm nghĩ:
“Tại sao ta phải lén lúc đi chơi chứ? Hắn là cái thá gì quản ta.”
Nghĩ là làm. Cô đi đến bờ hồ Phong Nguyệt ngắm cảnh. Người ta bảo ở đó phong cảnh hữu tình. Trai thanh gái mỹ. Tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Thiên Tuyết đưa bạc cho một người lái đò. Bước lên trên thuyền. Vừa uống rượu vừa ngắm sông. Rượu nữ nhi hồng cay nhẹ ngọt dịu ở đầu lưỡi. Hương thơm thoang thoảng. Mặt sông trong xanh có thể nhìn thấy cá đang bơi lội.
Đối diện có một thư sinh nho nhã đang đánh đàn. Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng như nhớ thương một người con gái da diết. Khiến cho cảnh vật thêm phần như lạc vào tiên cảnh. Thiên Tuyết vui vẻ cất tiếng hát:
“Chàng ơi có nhớ thiếp chăng?
Bên bờ Phong Nguyệt năm xưa.
Đôi ta cùng hẹn thề.
Chàng ơi, chàng hỡi còn nhớ thiếp không? Thiếp ngày đêm tương tư về chàng..”
Thư sinh ngại ngùng đỏ mặt. Biết chắc cô nương đó chọc ghẹo mình. Thư sinh Mục Bảo quay mặt vào trong. Mục Bảo chưa từng thấy cô nương nào không biết xấu hổ như vậy.
Bên này, Thiên Tuyết đang vui vẻ trêu chàng thư sinh. Thì Lang Vương mặt sát khí. Lợi dụng lúc anh làm việc trốn đi chơi. Không biết lại gây thêm rắc rối gì đây? Lang Vương thở dài. Anh phải huấn luyện thêm vài đệ tử đắc lực. Để có thể sai bảo thôi. Không biết ngày nào đó trên đầu anh lại cắm thêm vài cái sừng. Linh tính quả nhiên chính xác.
Anh cũng không biết từ lúc nào, anh luôn nghĩ về nàng. Luôn muốn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho nàng. Từ lúc, anh thấy nàng trên người đầy máu trong rừng. Anh đã nghĩ sẽ luôn bên cạnh nàng. Anh không rời Thiên Tuyết nửa bước. Ở cạnh nàng anh cảm thấy mọi thứ đều mới lạ như có người chờ anh lấy thức ăn. Có người chờ anh lấy nước uống. Anh đã từng thấy trong đàn sói. Con sói đực luôn bảo vệ và chăm sóc con sói cái của mình. Anh cũng muốn như vậy. Muốn nàng là của anh. Muốn không ngừng lớn mạnh. Anh không biết tại sao khi nàng không nhìn anh mà nhìn một người khác anh sẽ khó chịu. Khi ai đó chạm vào người nàng anh sẽ tức giận. Như là muốn bảo vệ lãnh thổ của mình vậy.
Ngày hôm đó, Thiên Tuyết mang chàng thư sinh về Ma cung. Cho mấy đệ tử sắp xếp. Cũng không thể trách cô nha! Ai bảo cô quá xinh đẹp làm gì?
Cô mới trêu vài câu. Thư sinh kia đã tức giận bước đi. Không hiểu sao lại bước xuống sông. Khổ nổi anh ta lại không biết bơi. Mới uống có mấy ngụm nước đã ngất xỉu. Đúng là thư sinh yếu ớt. Đã giúp người thì giúp cho trót. Dành phải đưa về Ma cung thôi. Thiên Tuyết cũng chẳng biết anh ta ở đâu.
Cô tát mấy phát lên mặt, thư sinh kia vẫn không chịu tỉnh:
“Ngươi tỉnh lại đi, nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về.”
Sau nhiều lần cố gắng nhưng thất bại. Cô vác theo thư sinh bay đi mất. Mọi người chỉ thấy một bóng cô nương lam y vác một người thư sinh trên vai nhẹ như vác một cái gối ôm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT