Hắn tỉnh lại đập vào mắt không phải một tiên nữ mà một nữ nhân tóc trắng đang điên cuồng vật lộn cắn vào cổ một con gà đang vãy đành đạch lông gà bay khắp người cổ của nàng. Lang Vương mĩm cười đi tới trước mặt nàng không khinh khiếp sợ hãi nắm lấy con gà đi khỏi cửa nhưng bị nàng giật muốn dành lại. Nàng nhìn thấy hắn vết thương đã tự lành nhưng không có nghĩa là hắn có thể đánh lại nàng dành con gà mà nàng khó khăn lắm mới kiếm thấy.
"Ngươi thả ra!"
"Nếu ta không thả nàng sẽ làm gì ta?"
"Ta sẽ chặt hai cái tay thối của người xuống!"
Lang Vương một tay giữ con gà một tay vuốt mái tóc trắng của nàng.
"Nàng yên tâm, ta không giành thức ăn với nàng. Ta chỉ đem nó đi làm thịt rồi nướng cho nàng ăn thôi."
Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng cùng đôi mắt ôn nhu ấm áp như cười dỗ một đứa trẻ vậy.
Thiên Tuyết chán ghét liếc hắn nhưng nghĩ có đồ ăn được nướng thơm ngon nên nàng mới nhịn không giết hắn. Nếu hắn dám lấy đồ ăn của nàng thì nàng sẽ chém chết hắn quăng hắn ra ngoài cho linh cẩu ăn.
Hắn nhanh chóng nhổ lông gà dùng dao nhỏ dưới chân mổ bụng. Kiếm gỗ khét lỗ cùng một ít có khổ dùng cây đánh lửa nhanh chóng nướng gà dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng như sợ hắn ăn lén mất con gà của nàng.
Lang Vương mắc cười phát hiện ra trong mắt nàng hiện tại hắn còn thua một con gà. Không biết vì lý do nào mà nàng lại mất trí đến không nhận ra hắn thậm chí còn suy nghĩ đơn giản như đứa trẻ càng khiến hắn đau lòng.
Nướng xong gà nhìn nàng tay không cầm một con gà gặm ngon lành không biết làm sao mà hắn cảm thấy chua xót.
"Nàng ăn chậm thôi. Ta không có giành ăn của nàng đâu."
"Không cho ngươi ăn."
Hắn đợi nàng ăn xong thì kéo nàng đi vào thành dừng lại ở tửu lầu lớn nhất thành bước vào chưởng quầy nói với hắn:
"Gọi Hắc Lang ra đây!"
Chưởng quầy ngạc nhiên nhìn hắn ăn mặc rách rưới mà lại biết người đứng sau hắn là Hắc Lang không dám khinh thường liền vội vàng bỏ sổ xuống đi lên lầu. Không đợi lâu trên lầu liền xuất hiện một thành niêm tuấn tú sạch gọn gàng phí từ trên lầu xuống gùi dưới đất.
"Chủ nhân, thuộc hạ xin nhận phạt."
Chưởng quầy trợn mắt may mắn hắn không coi Lang Vương là tên ăn mày mà đuổi đi không thì có mấy cái mạng cũng không giữ được.
Lang Vương lạnh lùng nhìn hắn:
"Các người đợi về tự nhận đi lĩnh phạt."
"Bây giờ, ngươi đi chuẩn bị phòng cùng nước tắm. Xiêm y cùng thức ăn."
Ma Thiên Tuyết ngâm mình trong nước ấm được hắn hầu hạ tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn trên có rất nhiều món ngon thơm lừng vừa mới được bưng lên. Nàng ăn bất chấp mọi người trố mắt nhìn khó chịu lườm bọn tay không ngừng gắp thức ăn vào miệng hắn không phải nàng bận ăn thì đã móc mắt bọn hắn ra rồi.
"Lui hết xuống!"
Hắn ra luyện xong liền lấy cho nàng một chén canh tuyết yến mát lạnh. Khi nàng ăn no say mới dắt nàng đi dạo. Ở Tây Vực nữ nhân đều mặc áo hở bụng khoe tay khoe chân, tên Bạch Lang không có mắt kia còn dám lấy y phục như vậy cho nàng mặc liền bị hắn xé nát rồi đạp cho hắn một đạp vào ngực sập cả cánh cửa.
"Lăn, đổi bộ khác."
"Chủ nhân đồ trung nguyên rất khó kiếm mặc vào rất gây chú ý."
"Khó cũng phải kiếm. Không mượn ngươi quản."
Phố xa bầy bán rất nhiều đồ vật mới lạ. Nữ nhân nơi đây không biết ngại ngùng nhìn hắn còn muốn tiến tới bị hắn cánh cáo vài lần. Nhưng cô nữ còn gan hơn đụng chạm vào người hắn liền bị hắn đánh bay bay không gãy chân cũng gãy tay gần mất nửa cái mạng. Nam nhân nhìn nàng đều bị hắn mắng cút đi.
Nàng ở cạnh hắn ít khi nổi điên vui vẻ dạo chơi khắp nơi.
Hắn thật sự bực bội vì đã không bị khăn che mặt hoặc đấu lại để nàng che mặt xinh đẹp của Thiên Tuyết và mái tóc trắng khiến nhiều người chú ý kia. Trong mắt hắn dù nàng tóc đen hay trắng đều rất đẹp.
Tin tức của hắn và nàng nhanh chóng truyền vào cung điện của Công Chúa Lệ Mộng. Ả ta dẫn theo binh lính nhanh chóng ra khỏi cung điện. Đám cưới của nàng bị vua cha khiển trách nặng nề.
Nàng ta nhìn hai người tay năm tay đi dạo phố một ngọt lửa ghen tuông mù quáng bùng lên. Gương mặt biến sắc dữ tơn nhìn trong mắt hắn rất xấu xí.
"Bắt cô ta lại cho ta."
Quân lính nhanh chóng bao quanh nàng người.
"Yêu nữ ngươi dám cướp lang quân của ta. Người vô sĩ."
"Bắt nàng ta lại nhốt vào địa lao trả tấn rồi vứt vào kỹ viện."
"Lang quân chàng đừng để yêu nữ mê hoặc."
"Chàng muốn gì ta đều cho thể cho chàng."
Lang Vương khinh thường nhìn Công Chúa Tây Vực tự mình đa tình. Hắn biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì đó muốn điều khiển hắn nhưng không thành. Lại quay qua muốn dùng cách khác dụ đỗ hắn thật nực cười. Trong mắt hắn nàng ta ngay cả một con rắn rết cũng không bằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT