Thiên Tuyết cảm thấy rất không thoải mái vì có một cái đuôi bám theo. Nếu ghé vào phủ của Âu Phong thì thế nào cũng gặp mặt tên mặt than đó. Cô quyết định ghé vào Hoàng Cung thăm vị vua Âu Dương Nam.
Lướt qua đám lính gác cổng rồi đi dạo mát trên tường thành. Phong cảnh ở kinh đô thật nhộn nhịp. Buôn bán tấp nập. Cô cũng không biết mình muốn gì nữa. Chỉ là không muốn nhìn thấy mặt của Lang Vương. Ánh tà chiều buông xuống, một màu đỏ rực như màu của huyết. Cô liếm môi và nuốt nước miếng. Cảm giác ngứa tay ngứa chân bắt đầu tái phát.
Cô không đi vào thư phòng của Âu Dương Nam trước mà đi thăm Ngự Thiện Phòng trước. Lúc nãy, mãi bàn chính sự khiến cô đói bụng rồi. Băng trên mái ngói các cung. Cung nữ xếp hàng đi ngay ngắn. Thái giám cất giọng eo éo:
"Chuẩn bị bữa tối cho hoàng thượng! Nhanh tay lên."
Các ngự thiện trù nhanh chóng đảo chảo, nô tì nhặt rau, thái giám cắt cổ gà và vặt lông. Tiếng dầu ăn vang lên xèo xèo. Một mùi thơm của hành tỏi bay lên thơm phức. Các món ăn khác nhau được chuẩn bị cùng lúc. Tất cả ngự thiện trù ở đây đều đứng đầu của cả nước. Món ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong. Nhiều món Thiên Tuyết cũng không nhớ tên. Cô chỉ biết mấy món cô hay ăn ở phủ của Âu Phong như:
"Cá chép vượt long môn, phượng hoàng tung cánh, cháo huyết yến, tay gấu hầm cách thủy.. món nào cũng hấp dẫn."
Hôm nay, cô có lộc ăn rồi. Thiên Tuyết lấy một ống tiêu nhỏ thổi một hơi khói bay vào Ngự Thiện Phòng. Những cánh tay của họ hạ dần xuống, mí mắt sụp xuống. Có người cố chống đỡ nhưng vẫn không chịu nổi dựa vào vàch tường. Ngồi trên mái ngói, có rượu và thức ăn ngon. Thiên Tuyết vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực nhớ đến tên sắc lang kia.
Rượu đã vơi nửa bình, cô lẩm bẩm:
"Sao giờ hắn còn chưa tìm đến đây hả? Đồ sắc lang."
Đến khi thấy đáy bình, mồi cũng vơi đi một nửa. Mặc cho đám thái giám ở dưới la hét. Ngự Thiện trù khóc lóc thề thốt:
"Chính tay ta đã làm xong cá chép vượt long môn để trên bàn phía nam."
Một ngự thiện trù khác lên tiếng:
"Ta để cháo huyết yến trên bếp lửa nha."
Ngự trù không ngừng tranh giành nhau nói. Thái giám gọi tổng thái giám đến. Tổng thái giám hét lên:
"Các ngươi không muốn sống nữa sao dám ăn chặng ngự thiện của hoàng thượng?"
Đám ngự trù khóc lóc:
"Bọn ta nào có lá gan lớn như vậy. Oan uổn quá."
Tổng thái giám xua tay:
"Nhanh làm một phần khác nhanh lên. Hoàng thượng mà nổi giận cả cái đầu ta cùng các ngươi đều không thể giữ được."
Tổng thái giám bảo một tên tiểu thái giám:
"Gọi Lâm đại nhân của ngự lâm quân đến đây nhanh lên. Ta phải tra xét."
Tổng thái giám Đại Bảo chỉ ngón tay về phía từng người nói:
"Ta mà phát hiện ra người nào thì chuẩn bị sẵn cái đầu của ngươi đó đi."
Đang nói thì một khúc xương bay vào miệng của ông ta:
"Ngươi muốn đầu của ta hả?"
Thiên Tuyết đứng trên cửa sổ của ngự thiên phòng cười như hoa xuân mới nở. Ánh mắt yêu mị câu hồn người.
Nhưng chẳng có ai có tâm tình thưởng thức cái đẹp. Tổng thái giám hét lên vẫn cái giọng như vịt chuẩn bị đẻ đó khiến tâm tình cô càng xấu.
"Im miệng ngươi lại nếu ngươi không muốn chiếc lưỡi của ngươi nữa. Ta đang thèm lưỡi người nướng. Món này ta chưa ăn bao giờ. Haha."
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng khiến mọi người hoảng sợ.
Tổng quản tức giận la to:
"Mau gọi ngự lâm quân, bọn ngươi chết hết rồi hả? Cẩn thận hoàng thượng chặt đầu của cái ngươi xuống."
Thiên Tuyết cười mỉa:
"Có gọi cho ngọc hoàng đại đế cũng vô dụng. Ha.. ha.."
Bóng dáng cô lướt qua người của tổng lão thái giám mập. Một chân đạp lên chiếc mông như mông heo của ông ta. Làm ông ta cắm đầu xuống dưới nhìn rất buồn cười.
"Ta tha cho ngươi lần này. Lần sau đừng có xuất hiện trước mặt ta. Chỉ cần thấy một lần ta sẽ xẻo một miếng thịt của ngươi đem nướng. Ha.. ha.."
"Bắt lấy cho ta."
Lão tổng thái giám nhìn bóng Thiên Tuyết bay xa mới dám hét lên.
Thiên Tuyết bay đến thư phòng của Âu Dương Nam. Hắn ta còn đang phê duyệt tấu chương. Tổng quản nội vụ A Bảo hầu hạ bên cạnh.
"Hoàng thượng, đã đến giờ dùng ngự thiện rồi ạ!"
Hoàng Thượng nhìn ra cửa sổ:
"Đã đến giờ ngự thiện rồi sao?"
Hắn đã suy nghĩ thì một cái bóng như huyết từ từ to hơn lên bay nhanh đến. Hắn lui về sau mấy bước chuẩn bị gọi Hắc ảnh thì nghe một giọng nói quen thuộc:
"Nam ca, ta đến thăm ngươi đây."
Âu Dương Nam nhớ kỹ người đến vào đêm khuya trong hoàng cung như đi dạo này chỉ có hai người thôi. Không phải bạch y thì là huyết y. Trời ơi, hoàng cung của hắn sắp gặp đại nạn lớn nữa rồi. Mỗi lần, Thiên Tuyết đến là giống như mang hết rắc rối đến. Xem hoàng cung của hắn như nơi trút nỗi buồn ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT