Không cần phải nói đâu xa cả, nói ngay đến Cổ Đại Mai, rõ ràng mới chỉ có 21 tuổi, vậy mà nói cô ta 26, 27 tuổi, mọi người vẫn cảm thấy đúng. Mà ngay cả bà Từ - bà ngoại cô, thực ra cũng chỉ vừa qua 50 tuổi, vậy mà trông cứ như 60 tuổi vậy.

Cũng đâu phải chỉ có họ, những người khác trông đều như vậy.

Trông họ đều già đi trước tuổi.

Cuộc sống thì vất vả, công việc lao động lại nặng nhọc, ăn không no, mặc không ấm thì làm gì có chỗ nào tốt cơ chứ? Nếu như không có sự trợ giúp bên ngoài, những ngày tháng thế này thì cực khổ biết bao nhiêu!

Từ Toa cụp con mắt xuống, vẫn chưa vội rời đi, cứ ngồi ở đó mà ngẩn người.

Lúc người của nhà họ Trần đi tới thì nhìn thấy cảnh này, Từ Toa ngoan ngoãn ngồi im ở đó, trông có vẻ yếu ớt lắm, cũng chẳng có tí tinh thần nào. Trần Đại quả quyết giữ bà Trần đang bừng bừng khí thế đi kiếm chuyện lại, giữ chặt lấy bà ta: “Mẹ!”

Anh ta giương mắt nhìn về phía Trần Nhị, nhắc nhở: “Chúng ta đừng vội qua đó.”

Trần Đại kéo mấy người nhà mình đến phía sau nhà xí, phía bên này không có ai khác, anh ta nhìn Trần Nhị với ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị hỏi: “Em nói lại cho anh nghe một lần nữa, rốt cuộc em bị ai đánh?”

Trần Nhị bày ra vẻ mặt khó chịu, đau khổ không thôi, tủi thân đáp: “Là Từ Toa.” Anh ta ở nhà suy nghĩ rất lâu mới cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Bà Trần tức đến mức mở to con mắt: “Con khốn này, mẹ sẽ không tha cho nó, mẹ…”

Trần Đại lại giữ chặt lấy bà Trần khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút!”

Anh ta lại quay sang dặn dò Trần Nhị: “Em cứ ở yên đấy đừng ra.”

Sau đó lại nói: “Ba mẹ, hai người theo con qua đây.”

Một nhà ba người cùng nhau đi tới đầu ruộng, đứng từ xa nhìn thấy Từ Toa đang ngồi ở đầu bên kia bờ, bên cạnh cô còn có một đứa bé nữa, đấy là cháu nội Nữu Tể của bà Từ. Không biết thế nào Nữu Tể lại ngồi ở bên cạnh Từ Toa, tuy là một lớn một nhỏ, nhưng mà một bên trắng một bên đen, khác biệt lại càng rõ ràng, Từ Toa trắng đến mức khiến cho người ta cảm thấy yếu ớt… Trần Đại: “Ba mẹ nhìn xem, nhìn cẩn thận một chút, hai người có cảm thấy chỉ bằng Từ Toa, cô ta có thể đánh được thằng hai ư?”

Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng ông bà Trần đều yên tĩnh lại.



“Hơn nữa hai người nghĩ xem, Từ Toa ngồi ở đó bao lâu rồi?”

Ông Trần chẳng có chút ấn tượng nào, ông ta đương nhiên sẽ không để ý tới một cô gái nhỏ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Ngược lại bà Trần nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hình như cũng được một lúc rồi?”

Trần Đại gật đầu: “Con cũng cảm thấy như thế, hình như cô ta đã ngồi ở đó từ sớm rồi, thằng hai thì vừa mới tới.”

Anh ta cau mày, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nói: “Hơn nữa sáng nay lúc đi lấy nông cụ, bác cả còn nói, sức khỏe của Từ Toa trông có vẻ không được ổn lắm, còn bảo chúng ta tốt nhất đừng có kiếm chuyện với cô ta. Tránh cho cô ta có mệnh hệ gì, lại đến ăn vạ nhà chúng ta! Thật ra con cũng chẳng muốn nói tới việc này, chỉ là mọi người nghĩ mà xem, một Từ Toa trông có vẻ sức khỏe không tốt như vậy, có thể đánh thằng hai thành bộ dạng kia sao?”

Ông bà Trần đưa mắt nhìn nhau, tin theo lời của cậu con trai cả, nhưng bà Trần vẫn còn thắc mắc: “Vậy sao thằng hai lại phải nói dối ……”

Trần Đại nghĩ ngợi một lúc, tự cho là thông minh phân tích: “Đừng trông nó đánh vợ như thế, đóng cửa lại thì dù gì cũng là người một nhà, phải bênh nhau, hơn nữa bởi vì chúng ta không tin vợ thằng hai bị Từ Toa đánh, muốn từ chỗ Từ Toa giúp vợ che giấu lời nói dối bị lộ thì phải chứng minh Từ Toa biết đánh người, đương nhiên còn có thể để cho ba mẹ đau lòng, ăn ngon uống sướng không cần làm việc, nói không chừng còn có thể cầm được mấy đồng tiêu vặt.”

Vừa phân tích tới đây, Trần Đại đã cảm thấy mình hoàn toàn nhìn thấu đứa em trai kia rồi, giọng điệu anh ta rất tức giận: “Ba mẹ, hai người không được để bị mắc lừa.”

Sắc mặt của ông bà Trần đột nhiên trở nên khó coi.

Trần Đại: “Hay là, hai người thử xem có phải nó đang muốn đòi tiền hay không?”

Bà Trần nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Nhị hỏi: “Có phải con đang cần đi khám xem thế nào không?”

Hai mắt Trần Nhị lập tức sáng lên: “Cần, nhất định là cần rồi, mẹ, mẹ cho con mười đồng đi!”

Lời vừa nói ra, bà Trần ngay lập tức giơ tay lên: “Thằng con trời đánh, tao cho mày nói dối này, thế mà ngay cả mẹ mà mày cũng dám lừa, còn muốn vòi tiền? Mày đây chính là muốn lừa tiền của chúng tao! Vết thương kia của mày, rốt cuộc là do ai đánh! Mày nói đi, có phải hai vợ chồng mày bày mưu hay không?”

Trần Nhị: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play