Thấy Từ Toa đang định vào cửa, Từ Sơn lập tức nói: “Không phải cậu ta đi gọi người tới đấy chứ? Liệu chúng ta có cần nghĩ đối sách hay không?”

Từ Toa buồn bực nhìn qua Từ Sơn, hỏi: “Nghĩ đối sách gì cơ chứ? Anh ta muốn tìm người tới thì cứ tìm đi. Vốn dĩ thì chính là anh ta muốn cướp tiền của cháu, cháu còn không được phản kháng hay sao?”

Cô còn rất bình tĩnh mà nói: “Cậu không cần phải lo lắng đâu.”

Kinh nghiệm đánh nhau của cô đầy mình, tìm trợ thủ thì không hiếm thấy, tìm gia trưởng thì không có.

Đường đường là một tên đàn ông con trai, chẳng lẽ lại không sợ mất mặt hay sao!

Từ Toa thản nhiên đi vào nhà, Từ Sơn che mặt ngồi xuống ngay tại chỗ.

Chẳng qua chuyện đến nước này, anh ta cũng không bỏ con gái xuống, cả quá trình Nữu Tể đều được ba bế trên tay, nhưng cái tay cái chân nhỏ thì lại không ngừng vung vẩy, Từ Sơn đặt cô bé xuống đất, vỗ nhẹ vào mông cô bé, dặn dò: “Đừng chạy lung tung đấy.”

Nữu Tể chớp chớp mắt, ngay trước mặt ba mình bò nhanh thoăn thoắt vào trong.

Từ Sơn: “Haiz!”

Lúc này Nữu Tể đã bò đến bên bậc thềm rồi, cô bé ngọ nguậy vịn khung cửa đứng lên, từng bước đi vào.

Chẳng qua vừa mới bước vào cửa, cô bé lại ngã xuống, ngửa đầu nhìn chị họ đang thở hổn hển nằm như thi thể trên giường, bàn tay nhỏ vung vẩy: “A… y y.”

Từ Toa cầm bánh rán, cô nhìn cục than đen ở dưới giường: “Nữu Tể đến rồi đấy hả?”

Tay nhỏ của Nữu Tể càng vung vẩy nhanh hơn: “Đánh!”

Từ Toa: “ … ”



Đứa nhỏ này, học cái quái gì vậy!

Từ Toa ngồi dậy, xách cục than đen kia đến bên giường, ghét bỏ chọc vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Em nhìn em đi, thật đúng là bẩn.”

Bò khắp dưới đất, lại có thể không bẩn được sao?

Nữu Tể ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đôi mắt to tròn nhìn chị họ.

Từ Toa cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này đang nhìn gì, chẳng qua đoán chừng là sùng bái?

Dù sao thì cũng là một thiếu nữ anh dũng dám đánh cả một tên đàn ông.

Từ Sơn lấy lại tinh thần đi tới bế con gái: “Hổ Nữu Nhi à, cậu đây là dẫn Nữu Tể về uống miếng nước, bây giờ phải quay lại làm việc tiếp đây.”

Từ Toa đáp: “Vâng.”

Cô cũng không giữ Nữu Tể ở nhà, dù sao cô cũng không phải người biết trông trẻ.

Hai cha con này, nhanh chóng đến rồi lại vội vàng rời đi.

Thậm chí Từ Toa cũng chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc cậu của cô về nhà để làm gì, nhưng mà người cũng đi rồi, Từ Toa cũng chẳng nằm nghỉ nữa, cô chỉ nghỉ ngơi một lát, đột nhiên Từ Toa nghĩ đến, Nữu Tể khát nước nên trở về, như vậy lúc bà ngoại cô làm việc, chẳng lẽ không khát ư?

Từ Toa lập tức đứng dậy đi tới phòng bếp, nước đường đỏ trong bếp chưa có ai động tới, Từ Toa uống thử một ngụm.

Ngọt, rất ngọt.

Cô thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không thích đồ ngọt đến mức trực tiếp ăn đường hoặc là uống nước đường, chẳng qua ngay lúc này đây lại cảm thấy, một vị ngọt ngào nhẹ nhàng từ tận đáy lòng.



Từ Toa lục lọi trong tủ một lát, tìm thấy một cái giỏ, bèn đem một bát nước đường đỏ bỏ vào bên trong.

Cô cài cửa lại, cầm theo chiếc giỏ rồi đi ra ngoài.

Từ Toa không biết ruộng của thôn nằm ở đâu, trên đường đi gặp một bà thím, cô ngoan ngoãn hỏi đường.

Sau đấy, nghe theo chỉ đường của người phụ nữ kia, rất nhanh cô đã tìm được tới chỗ của bà Từ, lúc này bà Từ vẫn đang mải làm việc dưới ruộng, tháng sáu cũng không phải lúc nắng nóng nhất trong năm, nhưng mà càng về lúc trưa thì trời lại càng nóng.

Cô vẫy tay về phía bà Từ gọi: “Bà ngoại ơi, cháu mang nước đường đến cho bà đây.”

Lúc này bà Từ vừa hàn huyên với mấy người bên cạnh vừa làm việc, vừa nghe thấy tiếng gọi của Từ Toa, lại cứ tưởng là bản thân nghe nhầm rồi.

Nhưng mà cũng rất nhanh, bà cụ đã quay đầu lại: “Hổ Nữu Nhi à, không phải đã bảo cháu phải nằm nghỉ ngơi ở nhà rồi hay sao? Sao cháu lại còn ra đây làm gì?”

Từ Toa cười híp cả mắt, hai lúm đồng tiền bên miệng lúc ẩn lúc hiện với tiếng cười giòn giã: “Cháu thấy trời nóng như vậy, nên mang ít nước tới cho bà.”

Bà Từ cười: “Ôi ôi, cái con bé này…cháu xem cháu kìa cái con bé này.”

Khóe mắt bà cụ ửng hồng, bà nắm lấy đôi bàn tay của Từ Toa, nói với bác gái ở bên cạnh: “Con bé Hổ Nữu Nhi nhà tôi ấy à, từ nhỏ đã biết thương người rồi.”

Bà cụ giống như là đang chìm vào hồi ức xưa cũ: “Lúc con bé mới ba tuổi, người còn bé như vậy mà đã nói là muốn lấy nước rửa chân cho tôi cơ đấy…”

“Con bé lúc lên bốn tuổi thì nói, tương lai muốn …”

“Lúc nó năm tuổi…”

Bà Từ uống một ngụm nước đường đỏ, cảm nhận thấy vị ngọt ngào nhè nhẹ, lại bắt đầu thêu dệt với mấy người bạn về bao nhiêu thứ tốt đẹp của Từ Toa. Từ Toa chống cằm, ngồi ở bờ ruộng ngay bên cạnh, nhìn mấy người vẫn còn đang ở dưới ruộng. Mọi người vẫn còn đang làm việc, thật sự phải tận mắt chứng kiến, mới có thể cảm nhận được cái sự vất vả của thời đại này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play