Đừng thấy tôi nói năng khép nép vậy mà lầm, thật ra lúc ấy tôi rất muốn bỏ thuốc xổ cho ổng chết quách đi. Tôi đã lớn, người cũng cao hơn ổng, đánh nhau với người khác thì tôi luôn nắm phần thắng, ngay lúc này mà đánh với ổng tôi cũng không thua.

Nhưng mỗi lần muốn nhào qua tôi đều quay sang nhìn em trai. Thằng nhóc còn chưa tới 1 mét 3, không cần người ta đánh gió thổi qua cũng tự đổ. Mấy đứa nhóc tuổi này không tránh khỏi việc va chạm, nhưng nó lớn lên trong ngôi nhà thế này, lại hay ốm yếu như mấy đứa nhà giàu, da thịt non mềm, chạm mạnh một chút thì sẽ xanh tím vài tháng, nó như vậy sao chịu nỗi mấy cú đấm.

Tôi mà đánh thắng ổng thì ổng sẽ dời mục tiêu sang đánh nó. Nếu có ngày ổng giận lên lại vừa hay tôi không ở nhà, vậy thì việc em trai bị đánh chết cũng không kỳ lạ.

Haizz, em trai của tôi.

Đến mắng tôi còn không nỡ, huống chi để nó bị người khác đánh.

Vậy nên tôi nói với nó để lần sau dẫn đi ăn, lấy chuyện này an ủi nó một chút. Mà cái "lần sau" này lại kéo tới cuối kỳ.

May mắn thằng nhóc nhớ không lâu, đã sớm quên việc này rồi, lúc tôi nhắc lại thì trông nó như thấy miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vui không chịu được.

Thằng nhỏ đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này trước khi đi Wallace nó đã để dành bụng rồi mang theo một cái nĩa plastic dùng một lần, mấy món này là đồ thừa từ bữa sinh nhật ở nhà chú Trần. Tay nó nhỏ cầm không vững, nên muốn lấy nĩa ăn. Tôi gỡ một cái đùi rán nóng hầm hập cho nó, nó vui tới mức cầm nĩa giơ lên cao, nhìn nó như bắt chước tượng Nữ Thần Tự Do vậy.

Tôi cười rồi cốc đầu nó một cái, "Lại giơ, lỡ không khí giành với em thì sao?"

Em trai vội vàng bỏ đùi gà xuống, há miệng cắn, nước thịt từ đùi gà dính đầy ngoài miệng, tướng ăn xấu muốn chết.

Tôi cầm khăn giấy lau mặt cho nó, vừa lau vừa xúc động: "Anh phục đấy, trông em ăn xấu chết được."

Em trai ngửa đầu, mở to đôi mắt nhìn tôi rồi cãi lại: "Không xấu."

Tôi nói: "Em có thấy mình ăn thế nào đâu."

Em trai bẹp miệng, một hồi lâu sau đó hình như là vắt hết óc nghĩ ra cái gì để nói lại tôi rồi, nó chỉ mắt tôi. Tôi nhướng mày nghe nó nói, "Em thấy mà, trong mắt anh có em."

Ôi chao, thằng nhóc này đúng là cãi chày cãi cối thì không cần lý lẽ.

Tôi nghe nó nói mấy câu buồn nôn mà mặt hơi nóng lên, bỏ khăn giấy xuống, mắng: "Nhìn mắt thì có thể thấy gì? Mới bé thế này mà biết cãi lại rồi."

Nó khó chịu mà hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Anh không tin em."

Tôi cầm một cái cánh gà lên nhét vào miệng nó. Đúng là dùng cái này khiến nó im là tốt nhất, nó lập tức ngậm miệng lại bắt đầu ăn tiếp một cách nghiêm túc.

Lần này thằng nhóc đúng liều mạng, tôi đưa cái gì thì nó đều ăn sạch. Lúc sau tôi hỏi nó có muốn gói mang về không, chắc nó còn sợ nên xua tay liên tục, "Không muốn không muốn, thức ăn sẽ nguội mất."

Kết quả về đến nhà, vào sáng ngày hôm sau khi nhìn thấy cháo trắng dưa muối, em trai như nhớ lại gì đó mà liếm môi, than với tôi: "Anh ơi, cái này không ngon."

"Em có biết tại sao thức ăn trong Wallace lại ngon không?" Tôi hỏi nó.

Em trai trả lời: "Bởi vì có thịt... "

Tôi không đợi nó nói xong, liền phe phẩy chiếc đũa, ngắt lời: "Là bởi em rất ít khi ăn."

Thằng nhóc hiển nhiên không hiểu ý của tôi, nó nghi hoặc mà mở to hai mắt.

"Những thứ càng hiếm thì càng đắt, em từng học qua chưa? Không đúng, học sinh tiểu học như em chắc là chưa được dạy rồi." Tôi nói, "Khi em hiếm khi thấy một thứ gì đó, thì sau này em mới càng quý trọng nó hơn. Vậy nên để lần sau rồi ăn tiếp. Ngày thường chúng ta ăn mấy món như vậy rất ít, ăn nhiều mấy món bình thường nhé?"

Nó cái hiểu cái không, bị logic của tôi vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng gật đầu mà xem nó vẫn không hiểu. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, em trai chịu ăn cháo trắng thì mới là cái chính.

Tôi bưng chén cháo để lên miệng, nếm hương vị nhạt như nước này bèn không nhịn được thở dài trong lòng.

Nói cho em trai nhiều như vậy, nhưng tới bản thân mình còn chưa bị thuyết phục.

Tôi cũng muốn mỗi ngày đều ăn chứ, mà ai kêu tôi lại không có tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play